Thiếu Các Chủ Hành Y Vs Bệnh Nhân Mất Trí

Chương 1




Cơn mưa xối xả bất ngờ này khiến ta không kịp trở tay, dù đã nhanh chóng lấy chiếc ô sau lưng ra nhưng dưới cơn mưa tầm tã này cũng chỉ vô ích, khi lao đến được quán trọ ven đường, cả người ta đã ướt sũng.

Rõ ràng ngoài trời bây giờ vẫn còn nắng kia mà!

Ta chăm chú theo dõi hiện tượng thiên văn kỳ lạ này mà nghẹn ngào không nói nên lời, thì tiểu nhị của quán trọ đằng kia lon ton chạy ta, nở nụ cười niềm nở hỏi: “Hai vị đây muốn nghỉ chân một chút hay là muốn tá túc lại đây?

“Uống chút trà nóng để tránh mưa là được. Ngươi xem trời cũng có vẻ sẽ không mưa hoài đâu.”

Ta chỉ tay ra ngoài nói bâng quơ, thế rồi như một gáo nước lạnh tạt vào mặt, mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo đến che khuất mặt trời, từng cơn gió mạnh thổi trên đường, làm những giọt mưa lạnh buốt tạt vào đầu vào mặt ta. Mặc Vân Thư nhanh chóng đưa tay kéo ta vào sảnh, mặc dù trên đường ta đã cố gắng che mưa cho chàng nhưng khắp người chàng chả có chỗ nào khô, rồi chàng dùng tay nhẹ nhàng phủi phủi những giọt mưa trên mặt ta.

"Chúng ta vẫn nên nghỉ lại đây, phiền bà chủ nấu giúp chúng ta ít nước nóng để tắm."

"Vị công tử này, bởi vì thời tiết thay đổi đột ngột quá, hiện tại chỗ trọ chúng ta chỉ còn một phòng."

"Không sao.". Тhử đọc 𝘁𝐫𝘂𝐲ện không q𝘂ảng cáo 𝘁ại -- 𝘁𝐫𝘂m𝘁𝐫𝘂𝐲𝐞 n.𝘃n --

Mặc Vân Thư nhanh nhẹn ngắt lời đối phương rồi đưa ra một vụn bạc, nụ cười của tiểu nhị trở nên rạng rỡ hơn, hắn ta nhìn chúng ta với một chàng mắt kỳ lạ, rồi dùng một điệu kéo dài nói: "Mời hai vị vào trong." Rồi đưa chúng ta lên lầu.

Không ngoài dự đoán hành lý của ta đã ướt sũng, nhưng may mắn thay, hộp thuốc chứa những vật liệu đặc biệt của Mặc Vân Thư đã không bị ướt. Có lẽ là do người đến trú mưa đều đã đã ướt sũng nên quán trọ đã chuẩn bị khá đầy đủ, chốc lát sẽ có nước nóng đem lên. Mặc Vân Thư bảo ta đi tắm trước để tránh bị cảm lạnh, rồi lấy một bộ y phục đưa cho ta: "Nàng vén lên chút là được."

"Y phục của ngươi cũng rộng thật đấy."

Ta nhìn hắn, người cao hơn mình tận một cái đầu rồi miễn cưỡng đón lấy.



Cuối cùng cũng có thể dùng nước ấm để xua tan cái lchàng trong người, rồi lại được ăn một bữa ăn nóng hổi, bầu trời bên ngoài đã đen đến rợn người, mưa dường như cũng nhẹ hơn lúc nảy, nhưng gió vẫn thổi rất mạnh, gió thổi làm cửa sổ đã đóng chặt vẫn ầm ập kêu lên.

Mặc bộ y phục không vừa với mình làm ta chẳng đi đâu được, vì vậy chỉ có thể nằm gọn trên giường, thắt dây hoa để giết thời gian. Mặc Vân Thư đưa quần áo bị ướt của chúng ta cho chủ trọ hong khô, không lâu sau đó liền quay lại và mang đến một ấm rượu gạo, hắn đem pha với một viên thuốc rồi đưa chén cho ta, đi ta hộp thuốc lấy kim châm và băng thuốc ra.

"Không phải vẫn chưa tới ngày sao?"

Ta nắm chặt ngón tay đang cầm chén thuốc, cau mày uống một ngụm đắng ngắt vào, Mặc Vân Thư đưa cho ta một cốc nước trắng: “Hôm nay nàng dầm mưa lâu quá, ta lo nàng sẽ nhiễm phong hàn."

"Mặc đại phu, đến lúc nào ta mới có thể khỏe lại đây?"

Đặt cốc xuống, ta cởi áo mình ra không chút do dự, và nằm bán khỏa thân trên giường. Khuôn mặt và chàng mắt của Mặc Vân Thư vô cùng bình tĩnh và rõ ràng. Thủ thuật vừa nhanh vừa chính xác châm kim xuống. Giọng nói dịu dàng và có phần châm chọc: “Nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn đến mạng cũng không còn, nàng chỉ mới qua hai năm chữa trị đã có thể vừa chạy vừa nhảy, lại còn muốn hồi phục nhanh hơn sao?”"

"... Bởi vì loại thuốc mà ngươi pha thực sự quá khó uống."

Ta vùi mặt vào gối ủ rũ than thở, Mặc Vân Thư châm xong, vươn tay xoa xoa đầu ta.

“Thuốc đắng dã tật”



Khi ta tỉnh dậy, đã thấy mình đang ở trong một túp lều bằng gỗ trên núi, đầu óc trống rỗng không nhớ được gì, toàn thân đau đớn như thể bị xé ra vậy, tuy không có một mảnh vải che thân, nhưng tay, chân và ngực của đều được băng bó, mùi thuốc từ bên trong tỏa ra.

Ngay khi ta đang loay hoay ngồi dậy thì có một người đẩy cửa bước vào, người này mặc thường phục giản dị, mái tóc dài được buộc gọn gàng trên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt sáng sủa và xinh đẹp.

Thật khó để phân biệt là nam hay nữ.

Chúng ta nhìn nhau một lúc lâu, nhưng hắn đã định thần lại trước, bước nhanh đến bên giường và nhẹ nhàng ấn ta xuống, nắm lấy cổ tay ta và bắt đầu bắt mạch.

"Tỉnh lại là tốt rồi. Ta còn đang tưởng rằng nàng cứ hôn mê như vậy, ta sẽ phải cùng nàng trải qua mùa đông ở nơi núi sâu này."

Giọng hắn trong trẻo, ngọt ngào như dòng suối chảy qua khe núi, xoa dịu tâm trí đang rối bời của ta.

Hắn nói rằng hắn tên là Mặc Vân Thư, là Thiếu Các chủ của Bạch Thảo Các, nơi này là nơi hắn chuyên trồng trọt các loại dược liệu đặc biệt, cứ cách mấy năm hắn sẽ đến đây một lần. Hắn tìm thấy ta bên bờ sông, lúc đó người ta đã bị trúng độc, mình đầy sẹo và một vết đâm bị chảy máu ở trước ngực, hắn tưởng ta là xác chết từ thượng nguồn trôi xuống, nhưng không ngờ khi lại gần hơn lại thấy ta vẫn còn đang thở.

Là một đại phu có tấm lòng nhân ái, Mặc Vân Thư đã cứu ta về theo bản năng của mình.

Ta đã hôn mê hơn năm tháng, vết thương trên người tuy không còn chảy máu nhưng sẽ chưa lchàng hẳn, hắn chỉ có thể dùng thảo dược chườm, thỉnh thoảng lau khô cho chúng khỏi thối rữa và làm mủ. Còn chất độc mà ta trúng phải lại rất tàn nhẫn, dù y thuật của hắn có giỏi như thần tiên thì cũng chỉ có thể giải được một nửa, để loại bỏ hoàn toàn chất độc còn sót lại, vẫn cần ta phải kiên trì uống thuốc và châm cứu.

Và cứ như vậy ta lúc nào cũng ở bên cạnh Mặc Vân Thư, bắt đầu khoảng thời gian dài để chữa bệnh và giải độc.