Chương 5: Tuyết phủ
Nỗi sợ của Liên chính là một thế lực còn cao hơn cả Ngọc U Vương. Chính là thái hậu và hoàng triều. Trong thời khắc cuối cùng, Liên đã đứng trước hai sự lựa chọn là báo thù hoặc t·ự t·ử.
Và cô chọn t·ự t·ử.
Hoàng triều ư, thái hậu ư.
Tại sao chứ?
Hai từ thái hậu lặp đi lặp lại trong đầu hắn suốt mấy ngày hôm nay rồi. Bà ta hẳn là một người không tử tế, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác muốn ám hại gia đình hắn chứ.
Vũ nói:”Tam Diện, thái hậu đã gây ra điều gì với ông?”
Tam Diện buồn bã lắc đầu.
“Nếu tiểu vương đã muốn quan tâm, ta cũng không giấu diếm.”
Tam Diện lại nói:”Nàng từng là bạn ta, cũng có không ít giao hữu. Nhưng thái hậu đánh cắp ở ta một món đồ quan trọng, ta muốn đòi nhưng không dám đòi.”
“Là đồ gì?”
“Cái này ta không nói được, nhưng nó thực sự quan trọng với ta. Ta đã hỏi xin nàng nhiều lần, nhưng đều bị nàng đuổi đi.”
Vũ chỉ hỏi vậy, thì y sư cùng những đông môn khác đi tới. Y sư cũng đau lòng trước c·ái c·hết của Liên và Nhất.
Nhất mồ côi, còn Liên vẫn còn gia đình nên y sư phải trả xác nàng cho gia đình nàng an táng.
Hai đám tang cùng ngày, chỉ ngay sau sinh nhật của Vũ. Một không khí âm u bao trùm lên cả vùng ấy.
Kể từ hôm ấy, Vũ cứ thơ thẩn một mình ở trong góc nhà. Trong đầu hắn không biết bao nhiêu suy nghĩ. Chỉ cảm thấy cuộc đời mình thiếu vắng và hụt hẫng vô cùng.
Vũ đi l·ên đ·ỉnh núi cũ. Tập Ngũ Diệu Kinh. Vẫn như vậy, nguyên khí ào vào cơ thể hắn như n·ước l·ũ, cả tiểu thế giới rung động kịch liệt. Linh Nhân của hắn lại loạng choạng bước đi như người say rượu.
Vũ cố gắng cảm nhận Linh Nhân để điều khiển nó. Nhưng vẫn chưa thành công. Hắn nghĩ ra cả ngàn cách khác nhau nhưng chung quy cho dù là nguyên khí có nhiều có đủ thì vẫn không cách nào điều khiển được, và như vậy Linh Nhân của hắn mãi chẳng thể bước tới gần thiên môn.
Nó giống như một người đang phân vân giữa hai cánh cổng không biết lên chọn cánh nào.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu. Vũ rơi vào một trạng thái tu luyện kỳ lạ. Cơ thể và nhận thức của hắn tắt đi, thế nhưng vẫn không ngừng hấp thu nguyên khí.
Hắn dường như hoàn toàn mất liên hệ với thế giới xung quanh.
Tuyết phủ trắng cơ thể hắn, biến hắn thành giống như một bức tượng người tuyết.
Trời đổ tuyết, rồi trời lại nắng hạ, rồi lại đổ tuyết, lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cũng không rõ từ bao giờ lại thấy mọc dưới chân Vũ một bông hoa, hoa cúc nhưng nhị và cánh đỏ như máu. Hoa cúc máu kia hướng về phía Vũ như đang ngắm nhìn hắn.
Từ trong hoa cúc có một luồng linh lực đi vào trong tiểu thiên thế giới của Vũ. Luồng linh lực hóa thành một người con gái xinh đẹp.
Cô ấy trẻ tuổi, ánh mắt tươi tắn. Cô đi trong thế giới đầy rung động, nhưng bước chân vững vàng và nhẹ nhàng.
Cô nắm lấy đôi tay Linh Nhân của Vũ khi nó còn đang loạng choạng đi như kẻ say rượu. Từ từ dắt nó từng bước từng bước đi về phía cánh cổng ngũ sắc.
Linh Nhân đi cực kỳ chậm, cũng chẳng biết qua bao lâu cô ấy mới dắt nó tới gần cánh cổng được. Cô gái rặn dò:”Đừng có đi về phía cái cổng màu đen biết chưa. Đã rặn bao nhiêu lần rồi, bởi vì cậu bị cánh cổng đó hấp dẫn, lại cũng bị cánh cổng ngũ sắc hấp dẫn nên bước đi mới mất phương hướng không giống như tu sĩ thông thường chỉ có một cổng. Lượng nguyên khí cậu đã tích tụ quá nhiều rồi, có thể phá cổng để bước vào cảnh giới đầu tiên của một tu sĩ.”
Lúc này, Linh Nhân giơ tay lên đấm thật mạnh vào Ngũ Sắc Thiên Môn. Cánh cổng bị đấm cho rung động kịch liệt. Linh Nhân lại đấm một phát nữa, cánh cổng lại rung chấn kịch liệt. Đến cú đấm thứ ba, nó dường như không chịu được mà mờ tung ra.
Nguyên khí tích tụ trong tiểu thế giới, như được giải phóng, lập tức chui vào phía bên trong cánh cổng.
Bên kia cánh cổng Vũ thấy một quảng trường rộng lớn, phía cuối quảng trường chính là một cái cầu thang bắc lên không trung vô tận nhìn không thấy địch.
Cô gái kia nói:”Cậu có thể đi tiếp được rồi, từ giờ cũng không lo bị mất phương hướng nữa nhé.”
Y sư đến thăm Vũ tu luyện.
Ông nhẹ nhàng không muốn làm phiền hắn. lại thấy ở dưới chân hắn mọc lên một bông hoa cúc máu. Ông sựng người, trong lòng suy tính điều gì.
Một lưỡi kiếm màu xanh mọc ra từ dưới tay áo của y sư. Ông đi tới gần bông hoa.
Trong tiểu thiên thế giới, cô gái lại nói:”Cậu không biết ơn chị à? Người ta lặn lội đường xa tới giúp cậu đó.”
Linh Nhân như là hiểu, như là say một tạo vật đẹp đẽ của sự sáng tạo, nó cũng gật đầu.
“Chắc có lẽ cũng hết thời gian, chị phải đi đây.”
Linh Nhân như tiếc nuối đưa tay ra định chạm vào cô gái.
Y sư ở bên ngoài tung kiếm chém đứt bông hoa cúc. Cũng chính lúc đó, cô gái biến mất tăm hơi.
Linh Nhân hơi buồn bã, nó bước đi về phía trước vượt qua cánh cổng một cách dễ dàng. Vậy là Vũ đã chính thức trở thành một tu sĩ cảnh giới Thiên Môn.
Băng tuyết phủ bên ngoài cơ thể hắn nứt vỡ. Vũ thoát khỏi trạng thái tu luyện, hắn hét vang, tiếng hét vang vọng chấn động cả ngọn núi, đánh cho bao nhiêu tuyết băng trên cơ thể hắn bay hết.
Vũ sảng khoái cảm thấy như đã giải được tất cả những khúc mắc trong tâm trí. Nhưng có một điều lạ lùng mà tiếc nuối.
Hắn cúi xuống nhặt lấy bông hoa cúc máu dưới chân.
Y sử bảo:”Chúc mừng con đã chính thức trở thành một tu sĩ Thiên Môn cảnh.”
“Sư phụ!”Vũ cúi chào ông.
“Đã trải qua nhiêu lâu rồi?”
Y sư nói:”Năm năm. Xem con cũng lớn hơn nhiều rồi.”
“Năm năm ư?” Vũ nhìn xuống cơ thể mình, thấy dường như đã cao hơn rất nhiều, quần áo hắn mặc không còn vừa nữa, có nhiều đoạn đã rách vì quá nhỏ.
Tóc hắn và nhiều nơi cũng mọc lông dài.
Vũ nói:”Mới thoáng đã năm năm, con chỉ cảm thấy như là một giấc mộng.”
“Con đã mơ thấy gì, có phải lại là một cô gái rất đẹp không?”
Vũ gãi đầu, rồi gật gật:”Đúng là như vậy. Con đứng ở một chỗ cứ loay hoay mãi, một bên có ánh sáng năm màu tuyệt đẹp, một nơi u tối, nhưng không biết nên đi về bên nào, cho tới khi có một cô gái xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện dắt con đi tới nơi có ánh sáng ngũ sắc tuyệt đẹp, con mới tỉnh giấc rồi cô ấy cũng biến mất đi đâu.”
Y sư trả lời:”Đó còn gọi là giấc mộng của tu sĩ, thi thoảng xuất hiện khi tu sĩ rơi vào trạng thái say sưa, một trạng thái đặc biệt chỉ xuất hiện ở một số người, thiên tài có ngũ sắc thiên môn như con đi vào được trạng thái đó cũng không làm ta bất ngờ.”
Vũ gãi đầu hơi ngượng với lời khen của y sư. Ông vỗ vai hắn rồi hai người đi về.
Vũ nói:”Sư phụ, Ngũ Diệu Kinh có nguồn gốc như thế nào? Con cảm thấy nó rất phù hợp với con.”
Y sư lúc này hơi do dự đáp:”Cuốn kinh này nằm trong tàng thư của hoàng gia. Người cống nạp nó chính là Ngũ Hoa Đế. Nó chính là công pháp tu luyện của nàng, thứ khiến nàng trở thành thiên hạ đệ nhất.”
“Ngũ Hoa Đế?”
“Ta bất đắc dĩ chọn nó vì con giống nàng ta đều có cổng ngũ sắc.”
Vũ lại hỏi:”Nàng ta có phải kẻ thù của chúng ta không?”
Y sư do dự một lúc sau mới đáp.
“Chúng ta có khả năng chống lại nàng ta không chính ta cũng không rõ. Ta cũng không muốn con tham gia vào chuyện này. Chúng ta đều là những người già cả rồi.”
“Có lẽ nên chấp nhận thất bại.”
------------------------------