Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 173




Mặc Sĩ Nghi lấy ngọc bội ở ngực ra, dùng sức siết chặt trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không làm ngài thất vọng, Trình... Trình tiền bối."

Những lời này được Trình Mộc Quân trong ngọc bội nghe thấy rõ ràng.

Hắn nhìn lướt qua quyển Thuật Rèn Thể trên bàn, vung tay ném nó sang một bên.

Lúc này hệ thống lên tiếng, giọng điệu ngả ngớn: "Tiểu Trúc Tử à, sao tôi cứ cảm thấy lúc nãy y khựng lại, không phải vì muốn kêu cậu là tiền bối, mà định gọi là ba."

Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Nếu y muốn thì tôi cũng không ngại."

Hệ thống được nước làm tới: "Hê hê, tôi nghĩ ra rồi, kịch bản gốc có logic nha! Tại sao vào lần lên tường thành thứ nhất Mặc Sĩ Nghi lại lựa chọn tàn hồn trong ngọc bội, là bởi vì đó là ba y!"

"Đúng vậy, trở lại thượng giới rồi mới giết ba, rất logic." Trình Mộc Quân nói: "Tiên Tôn lạnh lùng gì đó còn hở tí là đỏ mắt bóp eo dâng mạng trước mặt chúng tiên, nếu là lúc độ kiếp bị thiên lôi đánh hỏng đầu óc thì cũng không kỳ lạ."

Hệ thống không còn gì để nói, lái sang chuyện khác: "Nhưng mà lần này tiến độ tăng rất thuận lợi ha."

Trình Mộc Quân: "Tiến độ à, mấy lần trước cậu quá cùi bắp, làm tôi cũng quên có thứ gọi là thanh tiến độ tồn tại."

Hệ thống: "Hừ, hiện tại tiến độ là 10% nha."

Trình Mộc Quân không bất ngờ chút nào: "Cũng đã sửa nhiều lần vậy rồi, về cơ bản tôi đã biết quá trình sửa chữa bình thường là thế nào."

Hệ thống: "Rốt cuộc kế hoạch lần này của cậu là gì? Sao hôm qua cậu lạnh nhạt với Mặc Sĩ Nghi vậy?"

"Chỉ còn một thế giới cuối cùng, tôi đang làm một thí nghiệm."

"Thí, thí nghiệm gì?"

Trình Mộc Quân đứng dậy, leo lên giường tre: "Chứng minh thế giới sụp đổ không liên quan gì tới tôi, chỉ là do kịch bản của mấy người không có logic mà thôi."

Lúc này, thời gian tiến vào hoàn toàn chính xác, ngay khi cốt truyện vừa mới bắt đầu.

Mà thái độ của Trình Mộc Quân với Mặc Sĩ Nghi cũng giống hệt như trong kịch bản, không sai một li.

Thật ra cũng là do trong kịch bản gốc, trừ suất diễn pháo hôi ác độc khó hiểu sau khi lên Tiên giới ra, thiết lập tính cách của tàn hồn trong ngọc bội rất giống Trình Mộc Quân.

Bây giờ bỏ qua những yếu tố khác, lấy tính cách của Trình Mộc Quân mà nói, cảm giác với Mặc Sĩ Nghi cùng lắm chỉ là đối tượng giao dịch mà thôi.

Hắn chỉ làm chuyện nên làm, không suy xét gì khác.

***

Hôm nay khi Đào Ninh tỉnh lại, việc làm đầu tiên chính là đến trắc điện gặp Mặc Sĩ Nghi.

Mới vừa vào cửa, cậu đã thấy Mặc Sĩ Nghi ngồi ở gian ngoài thư phòng, hình như đang luyện chữ.

Đào Ninh nhìn thoáng qua, trong lòng vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên trong nửa năm nay Mặc Sĩ Nghi chủ động vào thư phòng, sử dụng đồ vật bên trong.

Có vẻ đây là một dấu hiệu tốt, dù sao Mặc Sĩ Nghi này cũng có lòng phòng bị rất nặng, mặc dù chưa bao giờ từ chối cậu tới gần, nhưng cũng chưa từng chủ động.

Quỹ đạo sinh hoạt của y luôn chỉ có tẩm điện và sân ngoài, chưa bao giờ chủ động đi đến nơi khác trong trắc điện.

Dù Đào Ninh có thể hiện đồ của mình cũng là của ca ca như thế nào, Mặc Sĩ Nghi vẫn chỉ giữ tâm lý khách qua đường.

Hôm nay Mặc Sĩ Nghi chủ động vào thư phòng, dùng đồ trong thư phòng, có phải cho thấy rốt cuộc y cũng đã mở rộng cửa lòng, đồng ý tiếp nhận cậu?

Đào Ninh cũng không định giả ngốc mãi, cậu vẫn luôn muốn tìm một cơ hội khỏi bệnh. Nhưng nếu Mặc Sĩ Nghi không có dấu hiệu mở lòng, Đào Ninh sẽ không thể khỏi bệnh.

Cậu vui vẻ, khéo léo nở nụ cười ngây thơ: "Ca ca, hôm nay, sớm vậy?"

Mặc Sĩ Nghi dừng bút, ngẩng đầu: "Điện hạ."

Đào Ninh chạm mắt với y, càng cảm thấy thích thú. Khi Mặc Sĩ Nghi nhìn người khác sẽ luôn làm họ có chút sợ hãi, nhưng lúc này trong mắt y cuối cùng cũng có một chút sức sống, mà không phải giống ác quỷ trong vực sâu như trước.

Xem ra, hành động hi sinh che chở ngày hôm qua rất hữu dụng.

Đào Ninh càng thêm tin tưởng vào phương pháp của mình. Quả nhiên đối với kiểu người từ nhỏ đã không nhận được thiện chí như Mặc Sĩ Nghi, chỉ cần bày ra dáng vẻ ngây thơ trước mặt y, một lòng một dạ đối xử tốt với y, sẽ dần dần được y chấp nhận.

Dù sao lúc này Mặc Sĩ Nghi vẫn còn nhỏ yếu, Đào Ninh cũng không lấy được thứ gì tốt từ đối phương.

"Ca, ca ca, thương thế của huynh."

Mặc Sĩ Nghi rũ mắt nhìn cái chân bị thương.

Đối với y, chút thương tích này chẳng là gì, qua hai ngày là khỏi. Tuy nhiên nếu muốn luyện thuật rèn thể, y cần phải đến khoá võ đạo.

"Ta quá yếu." Mặc Sĩ Nghi rũ mắt nhìn cái chân bị thương của mình, dáng vẻ rất là mất mát.

Đào Ninh lập tức có phản ứng, xông tới kéo ốmg tay áo Mặc Sĩ Nghi: "Ninh Ninh bảo vệ huynh."

Mặc Sĩ Nghi lại cười khổ: "Ta cũng có người muốn bảo vệ..."

Đào Ninh nghe xong, càng cảm thấy đây là biểu hiện đối phương đã mở lòng: "Ca ca không sợ đau?"

"Không sợ." Mặc Sĩ Nghi lắc đầu: "Ta muốn đến học khoá võ đạo."

Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Nghi để lộ khát vọng với một thứ nào đó trước mặt Đào Ninh, mặc dù đây vốn là thứ y nên có.

Đông Trạch Quốc cũng không khắt khe với con tin, con tin của các quốc gia khác tuy bị giam lỏng, nhưng đãi ngộ nên có thì đều có.

Họ sống trong tẩm điện độc lập, cùng đi học chữ, học võ với các hoàng tử Đông Trạch Quốc. Chỉ có mỗi Mặc Sĩ Nghi là bị đối xử khác biệt, một là vì vẻ ngoài của y, hai là thái độ lúc trước của Đào Ninh.

Chỉ cần thấy Mặc Sĩ Nghi tiến vào lớp học hay võ đường là cậu ta sẽ khóc lóc vang trời, ầm ĩ kêu quái vật cút đi. Cứ như thế vài lần, Mặc Sĩ Nghi không thể bước chân vào lớp học và võ đường nữa.

Đào Ninh muốn ôm đùi, có lòng đền bù, Mặc Sĩ Nghi cũng có tính toán của mình, tất nhiên là phối hợp với nhau.

Hai người hứa hẹn, sau khi Mặc Sĩ Nghi khỏi hẳn, Đào Ninh sẽ đưa y đến học khoá võ đạo.

Lúc này, Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội đang câu cá, thuận tiện xem hai ảnh đế bên ngoài đối diễn.

Sau khi ký khế ước với Mặc Sĩ Nghi, long khí hắn có thể dùng tăng lên rất nhiều.

Sương trắng trong không gian đã tan đi không ít, phạm vi hoạt động mở rộng đến mấy chục mét vuông, hắn liền thi thuật tạo một hồ nước. Bên trong hồ nước có hoa sen, còn có cá.

Cắn câu, kéo cần, không có gì.

Trình Mộc Quân: "..."

Hệ thống: "Cậu từ bỏ đi. Hay là treo một con cá lên cần câu để sướng một lần?"

"Ha." Trình Mộc Quân cười lạnh: "Tôi có rất nhiều thời gian, tôi cũng không tin là không câu được."

Hệ thống: "Đừng mà, rốt cuộc thì khi nào cậu có thể ra ngoài, nhìn hai ảnh đến bên ngoài diễn kịch rất mệt đó."

"Gấp cái gì, không phải trước giờ cậu luôn cản tôi OOC à?" Trình Mộc Quân thong dong tiếp tục thả câu: "Lần này tôi ngoan ngoãn không làm gì hết, sao cậu còn không chịu nữa?"

Hệ thống thở dài: "Đào Ninh giả ngây giả dại thật sự là quá đáng sợ."

Cũng may dường như Đào Ninh cũng cảm thấy như vậy, trong mấy tháng kế tiếp, tình huống của cậu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Chứng ngu dại có giảm bớt, chỉ là đầu vẫn bị thương, quên hết những chuyện xảy ra trước khi rơi xuống nước.

Một khi có người hỏi đến chuyện trước đây, Đào Ninh sẽ nằm ra đất lăn lộn kêu đau đầu, dần dà không có ai dám hỏi nữa.

Nhưng một phiên bản khác cũng từ từ lan truyền trong hoàng cung Đông Trạch: Tiểu hoàng tử được sủng ái nhất hoàng thất Đông Trạch bẩm sinh thiếu một phách, vậy nên mới khiến tâm tính không được đầy đủ, hành sự cực kỳ cố chấp.

Sau khi rơi xuống nước cậu lại bị mất một hồn, ngu dại hơn nửa năm. Tuy nhiên, vu y đã thi pháp gọi một hồn của cậu về, mà trong cái rủi có cái may, nhờ đó chữa khỏi luôn một phách tàn khuyết.

Tóm lại, tính tình tiểu hoàng tử thay đổi hoàn toàn, trở nên hiểu chuyện, không còn làm những chuyện bắt nạt độc ác nữa.

Trong thời gian này, Trình Mộc Quân cũng không kéo Mặc Sĩ Nghi vào ngọc bội lần nào.

Nguyên nhân rất đơn giản, đi theo sự phát triển của cốt truyện.

Mặc Sĩ Nghi vẫn chưa nắm vững được thuật rèn thể, chưa thể truyền thụ tâm pháp luyện hóa long khí. Với tính cách của Trình Mộc Quân, tất nhiên sẽ không mềm lòng vì Mặc Sĩ Nghi bị đánh thảm thương suốt mấy tháng mà kéo y vào truyền tâm pháp.

Giống như lúc này, Mặc Sĩ Nghi nằm trên sàn võ đường, tạm thời không thể nhúc nhích.

Những người trong võ đường đều đã đi hết, y bị thương khắp người, lại không ai để ý.

Hôm nay Đông Trạch Vương đón Đào Ninh qua hỏi han sức khoẻ, mấy người còn lại thấy Mặc Sĩ Nghi đến học một mình, càng ra tay nặng hơn.

Xuống tay vô cùng ngoan độc, ngay cả hệ thống ở trong ngọc bội cũng không nhìn được.

"Nhưng mà Đào Ninh năm lần bảy lượt che chở Mặc Sĩ Nghi, sao mấy người này còn dám xuống tay nặng như vậy?"

Trình Mộc Quân ở trong ngọc bội nhìn Mặc Sĩ Nghi chậm rãi điều tức, gian nan bò dậy, khẽ gật đầu: "Thuật rèn thể có vẻ được rồi."

Nói xong, hắn mới giải thích: "Rất đơn giản, mỗi lần Mặc Sĩ Nghi bị thương, Đào Ninh đều không hỏi tội cũng không trả thù, tự nhiên người khác sẽ cho rằng Mặc Sĩ Nghi chỉ là thú cưng, hứng thú nhất thời thôi."

Hệ thống: "A, không phải Đào Ninh muốn che chở Mặc Sĩ Nghi à, sao lại..."

Trình Mộc Quân cười khẩy: "Cậu sai rồi, mục đích của Đào Ninh chưa bao giờ là che chở Mặc Sĩ Nghi, mà là làm người duy nhất đối xử tốt với Mặc Sĩ Nghi."

Dứt câu, một tiểu thiếu niên áo gấm đỏ đi đến từ bên ngoài võ đường, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt long lanh như đá quý.

Dù là ai nhìn thấy cũng phải khen một câu, đúng là một thiếu niên đáng yêu.

Đào Ninh nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi vết thương chồng chất nằm giữa võ đường, kinh hô: "Mặc Sĩ ca ca!"

Sau đó cậu đẩy tiểu cung nữ đang đỡ mình ra, vọt tới giữa sân.

Mặc Sĩ Nghi đang điều tức, trong đau đớn, y hưng phấn nhận ra kinh mạch đứt gãy của mình dần khôi phục lại, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Giọng nói quen thuộc truyền đến, y mở to mắt, thu lại tất cả cảm xúc.

Đào Ninh không cảm thấy có gì không đúng, mặc dù cậu và Mặc Sĩ Nghi đã trở nên thân thiết, thế nhưng đối phương vẫn kiệm lời như cũ.

Không sao.

Cậu vẫn là người duy nhất có thể tiếp cận Mặc Sĩ Nghi.

"Sao bọn họ lại quá đáng như vậy chứ! Chỉ cần ta không có mặt là lại bắt nạt huynh, hức..."

Mặc Sĩ Nghi chỉ nói mấy chữ: "Ta không sao."

Y đứng dậy, cơ thể hơi lung lay, nhưng lúc cất bước lại không nhìn ra biểu hiện bị thương nào.

Đào Ninh muốn duỗi tay đỡ, lại sợ đụng phải vết thương của đối phương, nhỏ giọng nói: "Hôm nay phụ hoàng thưởng cho ta một lọ thuốc mỡ, lát nữa ta kêu Thược Dược đưa đến điện của huynh."

"Đa tạ điện hạ."

Mặc Sĩ Nghi cũng không từ chối, nhận lấy tất cả.

Đào Ninh tiếp tục lải nhải về chuyện thú vị ngày hôm nay: "Đúng rồi, Mặc Sĩ ca ca, hôm nay phụ hoàng kêu ta qua là để nói chuyện săn thú ở núi Ẩn Long á."

Mặc Sĩ Nghi: "Núi Ẩn Long?"

Đào Ninh gật đầu: "Ừm, hàng năm, hoàng tử Đông Trạch từ mười tuổi trở lên đều phải tham gia săn thú ở núi Ẩn Long, ta đã xin phụ hoàng một phần thưởng, người đồng ý để ta mang huynh đi cùng rồi."

Bên trong ngọc bội, Trình Mộc Quân nghe xong, nói: "Cậu ta cũng biết tranh công phết."

Thật ra trong tiểu thuyết, mặc dù không có phần thưởng của Đào Ninh, Mặc Sĩ Nghi cũng sẽ đến núi Ẩn Long như những con tin khác.

Đây là truyền thống của Đông Trạch Quốc, cho con tin và hoàng tử nhà mình đãi ngộ như nhau, sau đó phô trương sức mạnh, thể hiện phong thái vĩ đại của Đông Trạch Quốc trước mặt các con tin.

Đồng thời, đây cũng là một tình tiết quan trọng trên con đường nghịch tập của Mặc Sĩ Nghi.

Trong buổi săn thú ở núi Ẩn Long, y rơi xuống vách núi, phát hiện di cốt Long tộc, hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch hắc long.

Mà mục đích của Đào Ninh tất nhiên là tham gia vào lần sinh tử này.

Suy cho cùng, trong lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình.