Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Lập Tính Cách Của Lốp Xe Dự Phòng Hỏng Rồi

Chương 166




Editor: j dài dữ z
4

Khi Trình Mộc Quân trở lại thế giới trừng phạt, hắn vẫn đang nằm trên giường.

Lúc này đã là đêm khuya, vừa hay có thể ngủ một giấc.

Hắn trở mình, nhìn chằm chằm phần giường trống rỗng và ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ một lát, nhắm mắt lại.

Hệ thống bỗng nhiên mở miệng: "Cậu cứ ngủ như vậy à?"

Trình Mộc Quân: "Ừm, không thì sao?"

"Trời, tôi gấp muốn chết rồi nè, rốt cuộc con trùng đen đó là cái gì vậy, cậu nói có thể tiêu hóa, nhưng không có tiêu hóa, mãi vẫn không tiêu hóa nè."

"Đó là do cậu quá cùi bắp."

Trình Mộc Quân đáp đại, giống hệt khi ở thế giới vô hạn lưu: "Không sao đâu, sau này tiêu hóa thêm là được."

Hệ thống khóc thút thít: "Tôi không cần, hơn nữa sao thứ này lại đi theo tôi ra đây, rốt cuộc nó là cái gì."

"......"

Trình Mộc Quân không phản ứng nó.

Hệ thống nóng nảy, đột nhiên xông ra khỏi cơ thể Trình Mộc Quân, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện ở thế giới trừng phạt.

Trình Mộc Quân mở mắt, nhìn thấy một cục bột trắng quay cuồng giữa không trung, có vẻ thật sự rất lo vì con bọ cánh cứng đen trong cơ thể mình.

Hắn thở dài, nhớ lại dáng vẻ cục bột trắng dũng mãnh tàn sát ma vật khiến Ma giới nghe tiếng sợ vỡ mật, rồi đem so sánh với trạng thái ngốc nghếch hiện tại.
3

Biết làm sao đây? Chỉ có thể kêu chủ nhân nó nhanh chóng đi ra đưa nhóc thiểu năng này về dạy lại.

Trình Mộc Quân mở đèn đầu giường, cẩn thận nhìn hệ thống trước mắt.

Trắng mềm lớn bằng một cái nắm tay, chạm vào cảm giác mềm mại như thạch trái cây, rất đã.

"Cậu, cậu muốn làm gì?" Hệ thống lắp bắp, lui về phía sau một bước. Nó nổi trong không trung, thân thể mềm như run lên một chút.

Hệ thống bỗng nhiên cảm thấy Trình Mộc Quân trước mặt hơi là lạ.

Trong lòng hệ thống, Trình Mộc Quân là một người cực kỳ lý trí, rất ít khi hành động theo cảm tính. Mặc dù hắn có biểu cảm phong phú, cảm xúc cũng nhiều, nhưng làm việc gì cũng có lý lo.

Đương nhiên, lý do của Trình Mộc Quân đều theo logic của hắn, người khác có lẽ không thể hiểu được.

Giờ khắc này, Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm nó, ẩn ý trong ánh mắt làm hệ thống cảm thấy rùng mình.

Trình Mộc Quân vẫy tay: "Nhóc thiểu năng, lại đây."

Hệ thống lắc đầu: "Hức, không đâu."

Trình Mộc Quân cười dịu dàng: "Cậu không muốn giải quyết con trùng đen kia à?"

Lúc này, đốm đen trong cơ thể hệ thống vẫn đang run nhè nhẹ.

"Muốn, đương nhiên muốn." Hệ thống đi qua: "Á ——" Trình Mộc Quân không nói hai lời duỗi tay kéo hệ thống xuống, nắm trong lòng bàn tay x0a nắn một trận, giống như đang nặn một cái bánh trôi thật lớn.

"Á á á, cứu mạng, cứu, cứu mạng ——" Hệ thống bị Trình Mộc Quân xoa đến nỗi nói không nên lời, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Cục bột trắng mềm nhũn theo lực tay x0a nắn biến hóa thành các hình dạng khác nhau.

"Cậu buông tôi ra, huhu, mau buông tôi ra, đừng mà, thật quá đáng, dù gì tôi cũng là hệ thống, cậu lại đối xử với tôi như vậy, coi chừng tôi ném cậu vào thế giới tiếp theo ngay bây giờ đó!"

Trình Mộc Quân cười nhạo: "Nếu cậu có năng lực này thì sao cần phải đưa tôi cái gì mà "Cố gắng lùi về phía trước"? Nếu không phải tôi nhanh nhạy tùy cơ ứng biến thì mọi chuyện đã khác rồi."

Hệ thống: "Hức..."

Trình Mộc Quân không nói chuyện nữa, chuyên tâm nhào nặn hệ thống thành các hình dạng theo ý muốn. Cho đến khi nặn ra một con thỏ mềm mụp hắn mới cảm thấy thỏa mãn, buông tha hệ thống.

Vừa buông tay, hệ thống lập tức nhảy lên, lại biến trở về cục bột trắng: "Cậu điên à?"

Khoé miệng Trình Mộc Quân vẫn còn treo nụ cười sung sướng: "Không có gì, tại lâu rồi không sờ được thứ nào đã như vậy."


Đợi một lát, hắn thấy hệ thống vẫn còn tức giận mới dỗ dành: "Vận động hỗ trợ tiêu hóa, cậu tự nhìn đi, con bọ đen trong người cậu đã tiêu hóa muốn hết rồi kìa."

"Tôi không tin đâu... Hả?"

Hệ thống ngơ ngác lắc thân hình trọn trịa cảm nhận. Chốc lát sau nó vui mừng nói: "Đúng thật nè! Nhưng mà, sao tôi lại cảm thấy mình béo hơn rồi nhỉ?"

Trình Mộc Quân nằm xuống lần nữa, đắp chăn đàng hoàng: "Được rồi, vấn đề bọ cánh cứng đã giải quyết, cậu cũng nên im lặng đi ngủ đi."

"Không được không được, rốt cuộc con trùng đen này là thứ gì? Tại sao lại chạy lên người Lâm Lung? Tôi tò mò muốn chết rồi nè."

Trước đây khi còn thế giới vô hạn lưu, hệ thống vẫn luôn hỏi Trình Mộc Quân chuyện trùng đen nhỏ.

Nhưng Trình Mộc Quân chỉ bảo: Nói chuyện này ra sợ ảnh hưởng đến thế giới vất vả lắm mới ổn định. Thế là hệ thống đành phải nhịn xuống, đợi mãi mới ra ngoài, nếu không biết nữa thì nó không thể ngủ được.

Trình Mộc Quân rất bất đắc dĩ, thậm chí còn thấy hơi nhớ hệ thống ngốc nghếch không có lòng tò mò gì.

"Cũng không phải tôi không muốn nói cho cậu biết, chỉ là sợ cậu không chịu nổi, đến lúc đó chương trình bị vòng lặp vô hạn*, tổ kế hoạch sẽ định dạng* cậu."

(*) Vòng lặp vô hạn: một chuỗi các lệnh mà khi được viết ra sẽ kéo dài vô tận, trừ khi có sự can thiệp từ bên ngoài

(*) Format ổ cứng (hay còn gọi là định dạng ổ cứng) là quá trình đưa ổ cứng về dạng nguyên thủy nhất, tức là xóa toàn bộ thông tin trên ổ cứng mà không khôi phục lại được

Hệ thống run lên, nó chỉ là AI được tạo thành từ một đoạn mã, vốn không nên có cảm giác gì với định dạng, nhưng nó rất sợ.

Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Trùng đen là đồ của Ma giới, ký sinh trên người Lâm Lung là vì muốn làm nhiễu loạn thế giới đó."

"Thủ đoạn cũ của Ma giới thôi. Nói đơn giản, Thần giới dựa vào sáng tạo và vận hành để đạt được năng lượng, mà Ma giới lại là hủy diệt, hủy diệt các tiểu thế giới mới, cắn nuốt năng lượng."

Hệ thống nghe xong run bần bật: "Hủy diệt... ma vật quả nhiên đáng sợ, tôi tiêu hoá con trùng đen kia rồi có chết hay không."

Trình Mộc Quân liếc nó một cái, lại bắt lấy nó xoa xoa, một lát sau mới nói: "Không đâu, mấy thứ như trùng đen ngụy trang thành hệ thống bàn tay vàng có rất nhiều, chút thủ đoạn của Ma Thần thôi?"

Hệ thống: "Ma, Ma Thần?"

"Ừm. Ma vật bình thường vào tiểu thế giới giết người, ma vật cao cấp cũng vậy nhưng giết nhiều người hơn. Tới cấp Ma Thần thì là vào một thế giới hủy diệt một thế giới."

Hệ thống lại hỏi: "Không đúng, đó không phải là thế giới trò chơi sao? Cậu nói vậy xem ra thế giới đó đã biến thành thế giới chân chính rồi?"

"Suỵt." Trình Mộc Quân làm một thủ thế: "Có liên quan đến quy tắc thế giới, không thể nói. Sau này cậu sẽ hiểu. Tóm lại là Lâm Lung bị ma vật bọ cánh cứng ngụy trang thành hệ thống bàn tay vàng mê hoặc, chìm trong d*c vọng dựa vào mị lực đạt được hết thảy."

Hắn cười lạnh: "Ma vật giỏi nhất chính là mượn d*c vọng mê hoặc lòng người, Lâm Lung đảo loạn trật tự thế giới, hấp thu quá nhiều năng lượng, suýt nữa khiến không gian Chủ Thần biến mất."

Hệ thống ngơ ngác gật đầu: "Bảo sao cậu lại nhốt cậu ta vào két sắt, tôi còn tưởng là cậu muốn trả thù chứ."

Trình Mộc Quân: "Tôi không có hứng thú trả thù với thứ này, chỉ làm thẩm phán dựa theo quy tắc thôi. Năng lượng không thể phóng thích trong một lần, sẽ tạo thành rung chuyển, nhốt linh hồn không có ý thức vào két sắt chủ yếu là khiến cậu ta từ từ nhả ra tất cả năng lượng đã cắn nuốt."

Hệ thống: "Vậy khi năng lượng phóng thích xong thì thế giới kia sẽ thế nào?"

Lần này Trình Mộc Quân không trả lời: "Sau này cậu sẽ biết, ngủ đi."

"Sao giống như dỗ con nít vậy." Hệ thống lầm bà lầm bầm, nhưng cũng không quấy rầy Trình Mộc Quân nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trình Mộc Quân tỉnh giấc đúng giờ.

Thực sự là trước đây Hạ Sâm quá kỷ luật, dù đã về thế giới bình thường cũng ngủ rất ít, dậy rất sớm.

Trong một chốc một lát, Trình Mộc Quân vẫn chưa tỉnh táo được.

Lát sau, hắn nhìn phần giường trống rỗng bên cạnh, thở dài nói: "Nhanh kết thúc đi."

Hệ thống: "Kết thúc cái gì? Không sao cả, tôi thấy thế giới trừng phạt cũng vui mà."

Trình Mộc Quân xuống giường, đến phòng tắm làm vệ sinh. Sau khi hắt nước lạnh lên mặt, hắn ngẩn ngơ nhìn bản thân trong gương một lúc lâu, rồi nói:

"Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa chính thức chia tay với Tiêu Ngật Xuyên."

Hệ thống: "Hả? Không phải cậu giả vờ mất trí nhớ sao?"

Trình Mộc Quân cười: "Ban đầu đó là kế sách tạm thời, không muốn li3m thì chỉ có thể giả vờ mất trí nhớ, hiện tại không còn quan trọng nữa."

Hệ thống: "Thế giới trừng phạt sẽ không hỏng chứ..."


"Thế giới trừng phạt này sắp bị xỏ thành cái sàng rồi mà còn không hỏng, cũng chỉ là chia tay mà thôi, không ảnh hưởng đâu."
1

"Có lý."

Đi cầu thang xuống lầu, Trình Mộc Quân đến phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, không có gì.

Hắn xoay người, cầm chìa khóa định ra ngoài ăn sáng.

Vừa mở cửa, lại chạm phải với gương mặt với nụ cười xán lạn như ánh mặt trời ngoài sân vườn.

Tô Thượng, đứng phía sau cậu còn có Hàn Sơ Húc mới gặp được một lần. Đôi cậu cháu đêm qua còn ồn ào huyên náo, hôm nay thoạt nhìn đã làm hòa.
2

Hàn Sơ Húc mặc tây trang, trên mũi treo gọng kính bạc, nhìn rất sang trọng, giống như một giây sau có thể lên sân khấu diễn thuyết luôn.

Thế nhưng, trong tay anh lại cầm một cái túi giữ nhiệt không liên quan cho lắm, trên túi viết ba chữ "Triều Ký Hiên", đây là thương hiệu lâu đời nhất thành phố.

Tô Thượng vừa thấy Trình Mộc Quân, đôi mắt lập tức sáng rực, cậu vẫy tay nói: "Anh Mộc Quân, chúng ta đúng là tâm linh tương thông mà, em đang định ấn chuông cửa là anh ra. Cùng ăn sáng nha, không phải anh thích bữa sáng của Triều Ký Hiên nhất sao? Sáng sớm em và cậu đã đi xếp hàng để mua về đó."

Triều Ký Hiên kiên trì với hình thức hoạt động truyền thống, không bán online, hơn nữa lượng điểm tâm sáng mỗi ngày cũng có giới hạn, hương vị cực kỳ chính tông, qua phiên chợ sáng là không còn.

Thực khách muốn thưởng thức chỉ có thể đến xếp hàng, chen lấn trong nhóm ông bà lão.

Trình Mộc Quân thích đồ ăn ở đây, nhưng bởi vì lười, nhà lại xa nên số lần đến ăn không nhiều lắm.

Hắn đi qua kéo cổng ra, mỉm cười nói: "Cảm ơn, sao cậu biết tôi thích ăn ở đây?"

Tô Thượng đáp rất đương nhiên: "Anh đăng trên vòng bạn bè á."

Hàn Sơ Húc ở bên cạnh dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc nhìn cháu trai mình, đây không phải hành vi tự bạo của "si hán" sao?

Trình Mộc Quân vừa vặn nhìn thấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhận ra tại sao Hàn Sơ Húc lại có biểu cảm vi diệu này.

Lần cuối cùng hắn đăng bài là trước khi bị thương.

Khi đó Trình Mộc Quân vẫn là thằng ngốc đầu úng nước bị giáo huấn tình yêu tẩy não, ngốc đến nỗi luôn thích làm những chuyện tự mình thấy cảm động ngu xuẩn.

Ví dụ như đi "Triều Ký Hiên" mua bữa sáng đưa đến công ty Tiêu Ngật Xuyên. Trình Mộc Quân vì mình thì không dậy nổi, mà vì Tiêu Ngật Xuyên lại tung ta tung tăng đến xếp hàng vào sáng sớm.

Nhưng ngày đó, Tiêu Ngật Xuyên chỉ nói một câu: "Xin lỗi, sắp vào họp, không có thời gian ăn."

Trình Mộc Quân uể oải rời đi, trước khi đi còn đăng bài lên vòng bạn bè bày tỏ cảm xúc.

Không nghĩ tới đoạn lịch sử đen này lại bị Tô Thượng nhìn thấy: "Hửm? Cậu nhìn thấy trên vòng bạn bè?"

Tô Thượng gật đầu, vỗ vai Trình Mộc Quân nói: "Không sao đâu anh Mộc Quân à, ai hồi trẻ cũng từng yêu mấy tên cặn bã mà, tỉnh táo là được rồi."

"Khụ ——" Rốt cuộc Hàn Sơ Húc cũng không nhịn nổi nữa, xoay mặt ho một tiếng.

Thật ra Trình Mộc Quân lại không ngại, cũng không xấu hổ: "Ừm, cậu nói có lý, chúng ta vào ăn đi."

Nhà ăn lúc này đã có những tia nắng nhỏ xíu rơi vào qua cửa sổ, ánh mặt trời vừa phải, gió nhẹ không khô.

Trên bàn cơm là đồ muốn ăn, người muốn gặp, làm tâm trạng Trình Mộc Quân trở nên nhẹ nhàng.

Hắn uống một ngụm sữa đậu nành, híp mắt nói: "Vẫn là sữa đậu nành ở đây vị nguyên chất nhất, tiếc là phải xếp hàng mới mua được, cũng lâu rồi tôi không uống."

Hàn Sơ Húc nhìn qua, dịu dàng nói: "Hửm? Tôi nhớ nhà họ Tiêu và ông chủ Triều Ký Hiên có quen biết, nếu chỉ là chút sữa đậu và điểm tâm thì chỉ cần y mở miệng, ông chủ Tào hẳn là sẽ sẵn lòng giữ một vài phần mỗi ngày."

Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Lúc trước tôi đều tự xếp hàng đi ăn, cũng không nghe nói anh ta và ông chủ Tào có quen biết, nhưng mà cũng không có gì, tôi không rõ vòng xã giao của anh ta lắm."

Hàn Sơ Húc: "Đúng rồi, tôi nhớ đứa con trai nhà họ Mạc cũng thích Triều Ký Hiên, thời niên thiếu Tiêu tổng hình như còn kêu ông chủ Tào giữ bữa sáng một khoảng thời gian rất dài, sau đó cậu Mạc đăng lên vòng bạn bè nói cái gì mà Triều Ký Hiên cũng không có gì đặc biệt, đắc tội ông chủ Tào."
1

Anh tạm dừng một chút: "Chắc là vì việc này nên Tiêu tổng không tiện mở miệng."


Thái độ của Hàn Sơ Húc cực kỳ tự nhiên, giống như chỉ đang nói vài chuyện thú vị, thuận miệng nhắc tới mà thôi.

Trình Mộc Quân lại đọc anh như một quyển sách, biết rõ ràng đây là đang mách lẻo.

Hắn đã quá quen với kịch bản của chú Hàn rồi. Trước đây ở thế giới của chú Hàn, Trình Mộc Quân bởi vì vấn đề tâm lý nên liên tục chơi hoa, người bên cạnh không ngừng thay đổi.

Nhưng trừ đóa hoa kỳ lạ vai chính thụ kia ra thì không có bất kỳ kẻ nào động lòng với người kim chủ hào phóng như hắn.

Tất cả đều phải quy về công của Hàn Sơ Húc, bình thường nhìn có vẻ không hề làm bất kỳ điều gì, thế mà lại có thể xử lý thỏa đáng hết thảy những người có tâm tư không đơn thuần.

"Nhưng mà, anh Mộc Quân, sao phải nhặt hàng secondhand người khác không cần làm gì?" Tô Thượng tạm dừng, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ: "Tiêu Ngật Xuyên kia, y, y không giữ nam đức!"

Trình Mộc Quân suýt phun hết ngụm sữa đậu nành trong miệng ra, Hàn Sơ Húc cũng không nỡ nhìn thẳng, thở dài dời mắt đi.

Nhưng màn trình diễn của Tô Thượng vẫn chưa kết thúc.

Cậu đứng phắt dậy, tư thế tiêu chuẩn, chính là tư thế quân sự mà cậu đã học được trong đợt huấn luyện quân sự chuẩn bị vào cấp ba.

Tô Thượng rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành nóng bỏng, toàn thân tràn đầy dũng khí của một thiếu niên.

"Anh Mộc Quân, từ ngày dọn đến đây, em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!"

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, làm tóc mái Tô Thượng bay lên, những tia sáng nhỏ vụn rơi xuống khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi. Lời cậu nói cũng như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thẳng thắn và nhiệt liệt.

"Em biết mình nhỏ hơn anh, nhìn rất không đáng tin. Em cũng biết hiện tại hình như anh có bạn trai rồi, nhưng nếu nào một ngày nào đó anh chia tay, có thể xếp em lên hàng đầu trong danh sách cân nhắc không?"

Nói xong, cậu siết chặt tay, ngực phập phồng kịch liệt, dường như đang căng thẳng chờ tuyên án.

"Không được." Trình Mộc Quân nhướng mày cười: "Giờ cậu là trẻ vị thành niên."

Khi nghe hai chữ "không được", mắt Tô Thượng tối sầm, nhưng vừa dứt nửa câu sau, đôi mắt cậu sáng lên.

"Em, em còn mấy tháng nữa là thành niên rồi, nhanh lắm! Anh Mộc Quân không phải chờ lâu đâu, hơn nữa, hơn nữa trường em cũng có mấy người yêu nhau, chỉ là không thích hợp làm chuyện người trưởng thành mới có thể làm thôi..."

Thiếu niên nói năng lộn xộn, suy nghĩ lao nhanh như hàng ngàn con ngựa chạy đua, đã bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống sau khi kết hôn luôn rồi, thiếu điều nhấc tay nói "Hãy chọn em, em siêu ngọt" nữa thôi.

Trình Mộc Quân dở khóc dở cười, cảm thấy trước mặt vẫn luôn là chú chó lông vàng đang vẫy đuôi, tâm trạng cũng tốt hơn: "Được, tôi đi nói chia tay."

"A." Tô Thượng ngừng lại, chớp mắt: "Khi nào đi?"

Được nước làm tới à?

Không nghĩ tới Hàn Sơ Húc bỗng nhiên nói: "Vừa lúc công ty tôi ở gần công ty Tiêu tổng, cũng đến giờ đi làm rồi, không bằng tiện đường đưa cậu qua?"

Cậu cháu kẻ xướng người họa, phối hợp hoàn hảo, Trình Mộc Quân cũng thuận nước đẩy thuyền, ăn nhịp với nhau.

Nửa tiếng sau, Hàn Sơ Húc đưa Trình Mộc Quân đến bãi đỗ xe ngầm của công ty Tiêu Ngật Xuyên.

Trình Mộc Quân xuống xe, nói với Hàn Sơ Húc đang đi tới: "Hàn tiên sinh, cảm ơn anh."

Hàn Sơ Húc lại nói: "Không cần khách sáo như vậy, cậu cũng coi như cùng tuổi với Tô Thượng, gọi tôi... chú Hàn là được."

"..." Trình Mộc Quân cạn lời, không hiểu đây là sở thích gì nữa.

Trong thế giới trước, Hàn Sơ Húc cực kỳ thích nghe Trình Mộc Quân gọi mình là chú Hàn ở trên giường. Ở thế giới này, hai người chỉ hơn kém nhau bảy tám tuổi, cũng không có mối quan hệ nhận nuôi.

Vậy mà vẫn muốn làm chú.

Hắn đang định nói gì đó, lại nghe Hàn Sơ Húc nói: "Cổ áo cậu hơi nhăn."

Trình Mộc Quân còn chưa kịp phản ứng, Hàn Sơ Húc đã tiến tới giúp hắn chỉnh cổ áo lại.

Khoảng cách giữa hai người bị kéo gần, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Tay Hàn Sơ Húc rất đẹp, như được điêu khắc bằng ngọc vậy, dù gì cũng đã từng là Muse của Trình Mộc Quân, chỗ nào cũng vô cùng hợp gu hắn.

Vì khoảng cách hiện giờ, Trình Mộc Quân nghĩ đến cảm giác lúc trước, bất giác nhìn chằm chằm Hàn Sơ Húc.

Hàn Sơ Húc cũng không để ý, ngược lại thấp giọng nói: "Nếu em cảm thấy Tô Thượng quá nhỏ, có thể cân nhắc tôi."
5

"Hả?"

"Tôi cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên."

Trình Mộc Quân thấy hơi cạn lời, đôi cậu cháu này hẹn trước rồi à, thông báo cùng một ngày luôn.

Hơi k1ch thích quá rồi.

Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Trình Mộc Quân, Hàn Sơ Húc cười: "Cậu cháu giống nhau, trước giờ tôi thích, Tô Thượng cũng thích."

Hay lắm, nói mấy lời này, lợi thế dẫn đầu của Tô Thượng đã không còn, không hổ là chú Hàn tâm cơ.


"Như vậy không tốt lắm đâu?" Trình Mộc Quân thảo mai đáp.

Hàn Sơ Húc: "Không có gì, tối hôm qua tôi và Tô Thượng đã nói chuyện rồi, cạnh tranh công bằng, em không cần có gánh nặng gì, còn bên Tiêu tổng, cũng không cần lo y làm khó em, tôi..."

Lời còn chưa dứt, phía sau đã vang lên một giọng nói: "Mộc Quân, Hàn tổng."

Trình Mộc Quân quay người lại, nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên đi ra từ phía sau một cây cột.

Bên này là bãi đỗ xe chuyên dụng, rất trống trải, chỉ cần lỗ tai Tiêu Ngật Xuyên không có vấn đề sẽ có thể nghe rõ đoạn đối thoại vừa rồi.

Nhưng Trình Mộc Quân không ngại, Hàn Sơ Húc cũng không ngại.

"Tiêu tổng." Hàn Sơ Húc gật đầu, tự nhiên như gặp mặt trong một cuộc họp, mà không phải đang vung cuốc đào góc tường.

Tiêu Ngật Xuyên nói: "Hàn tổng đại giá quang lâm là vì có mối lớn nào sao?"

Hàn Sơ Húc khẽ cười: "Đưa Mộc Quân đến mà thôi, em ấy có chuyện muốn nói với anh."

Thái độ thân thiết tự nhiên, nháy mắt làm sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên khó coi cực độ.

"Được rồi, tôi đi trước, có việc thì liên lạc."

"Ừm, sáng nay phiền anh rồi."

"Chuyện của em, sao lại phiền chứ? Càng phiền càng tốt." Hàn Sơ Húc xoay người lên xe, sau đó rời đi.

Lúc này Trình Mộc Quân mới quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ngật Xuyên, lại phát hiện người vừa mang sắc mặt khó coi đã khôi phục như lúc ban đầu.

Không hổ là người lăn lộn trên thương trường, rất biết kiểm soát biểu cảm.

Tiêu Ngật Xuyên thấy Trình Mộc Quân nhìn mình: "Mộc Quân, tìm tôi có việc sao?"

Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, có chuyện muốn nói với anh, không trì hoãn công việc của anh chứ?"

Tiêu Ngật Xuyên gật đầu: "Không đâu."

Tuy nói như thế, nhưng khi đến cửa văn phòng, Tiêu Ngật Xuyên dừng lại, nói với trợ lý đứng bên ngoài: "Tiểu Lý, cuộc họp buổi sáng dời lại buổi chiều."

"Vâng, Tiêu tổng."

Đây là thứ mà Trình Mộc Quân chó li3m luôn ao ước, nếu một ngày nào đó Tiêu Ngật Xuyên có thể vì mình mà gạt bỏ công việc thì hắn có chết cũng không hối tiếc.

Khá buồn cười.

Trình Mộc Quân ngồi xuống sô pha, lại thấy Tiêu Ngật Xuyên đi đến bàn làm việc ấn điện thoại: "Thư ký Trương, mang hai ly cà phê vào, ừm, một ly Americano, một ly Latte."

Chờ đến khi cà phê đưa vào, hai người mới có thể an tĩnh ngồi xuống mặt đối mặt.

Trình Mộc Quân đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu Ngật Xuyên, hôm nay tôi tới tìm anh là để nói chuyện chia tay. Khoảng thời gian trước, đầu tôi tương đối loạn, sau này nghĩ lại, việc này vẫn nên nói rõ ràng mới tốt."

Tiêu Ngật Xuyên nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân một lát, rồi khẽ cười: "Quả nhiên em không mất trí nhớ, đó giờ đều là gạt tôi."

Trình Mộc Quân vô cùng thản nhiên: "Đúng vậy." Chỉ hai chữ đơn giản, thậm chí còn lười giải thích.

Tiêu Ngật Xuyên cũng không tức giận, mà đổi đề tài, nói một chuyện khác:

"Em có tin... kiếp trước không?"

Trình Mộc Quân nhíu mày: "Cái gì?"

Hắn vừa nhìn Tiêu Ngật Xuyên, vừa gấp gáp gọi hệ thống trong đầu: "Ê, thế giới trừng phạt này không có cái giả thiết thần kỳ gì đó chứ, Tiêu Ngật Xuyên bị động kinh?"

Hệ thống thề son sắt: "Tuyệt đối không có, ai lại tạo ra mấy giả thiết phức tạp trong thế giới trừng phạt tạm thời làm gì."

Tiêu Ngật Xuyên cười: "Sau khi em nằm viện, tôi mơ một giấc mơ, một giấc mơ vô cùng chân thật, tựa như chính mình đã trải qua. Trong giấc mơ đó, em cũng chủ động đến gần tôi."

"Cũng làm chó li3m sao?" Trình Mộc Quân mỉm cười nhướng mày hỏi.

Tiêu Ngật Xuyên dừng lại, lắc đầu, tiếp tục nói: "Không, ban đầu xem như... quan hệ hợp đồng, tôi ở trong mộng cũng ngu ngốc, cũng không hiểu rõ lòng mình, cho đến khi chuyện đó xảy ra."

Trình Mộc Quân càng nghe càng thấy cốt truyện quen thuộc, hỏi: "Chuyện gì?"

Tiêu Ngật Xuyên nói: "Không quan trọng, quan trọng là ở trong mơ, tôi cũng chỉ là một thế thân."
11

Trình Mộc Quân: "..."

Cái quái gì?

_____

Bắt đầu thuyết âm mưu được rồi đó chị em 😇
3