Thiết Cốc Môn

Thiết Cốc Môn - Chương 37: Người đẹp cung trang




Thì ra bốn người này đều mặc đồ đen, trên mặc bôi phấn ngũ sắc, hình thù như ma quái khó thể nhận ra gương mặt thật của họ.



Văn Đồng bỗng sực nhớ đến những quái nhân mà chàng đã gặp nơi núi Vu Sơn cùng Khương Trạch, hình thù của họ y hệt như những người này, không khỏi buột miệng kêu lên :



- Đây không phải là người của “Thiên Ảo mê cung” sao?



Đôi mày Khương Trạch nhíu lại, im lặng gật đầu.



Thanh Sương như không hiểu, hỏi :



- Những ngươi của “Thiên Ảo mê cung” không phải là đàn bà cả sao, giờ lại...



Văn Đồng nhin nàng mỉm cười giải thích :



- Những người đàn ông này vốn là phần từ bên ngoài của “Thiên Ảo mê cung” họ lả cao thủ của các môn phái, bán thân đầu cáo vào...



Vừa nói đến đây, bỗng thấy Khương Trạch vỗ đùi cười vui vẻ nói :



- Đúng rồi, lời nói của Chưởng môn nhắc lão phu nhớ lại, có lẽ lão ma đầu ấy sớm đã cấu kết với “Thiên Ảo mê cung”!



Văn Đồng vội hỏi :



- Tiền bối có phải bảo Tam Ảnh Ma Quân ấy không?



Khương Trạch gật đầu :



- Đúng thế, những người này mai phục nơi đây có lẽ giúp cho Tam Ảnh Ma Quân cản hậu...



Thanh Sương hỏi :



- Với võ công của Tam Ảnh Ma Quân còn cần phải nhờ kẻ giúp sức nữa sao?



Khương Trạch nói :



- Không biết chừng họ đã gặp phải việc gì xảy ra, chúng ta chớ nên chậm trễ mau rượt theo xem thế nào.



Lời dứt thì ông ta đã tung mình ra đi, cứ theo đường cốc hẹp ấy tiến bước.



Văn Đồng mọi người lâu nay đã biết Khương Trạch tính toán như thần, đâu còn chậm trễ liền cất bước theo sau.



Bốn người đã xuyên qua đường cốc hẹp thấy không có việc gì đáng khả nghi, trong lòng có hơi ngạc nhiên, nhưng chân vẫn tiếp tục bước. Vầng trăng đã lên đến ngang đầu, xé tan bầu không khí yên tĩnh của đêm trường, vang dội vào tai mọi người.



Bốn người vội vã dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn tứ phía chỉ thấy trăng vẫn mờ, gió vẫn thổi tiếng rít vẫn oang oang nơi chín từng mây, song khó thể phân định được phương hướng đã phát ra tiếng ấy.



Văn Đồng bỗng sụp đôi mắt lim dim tựa như lão tăng nhập định, chàng đang sử dụng phương pháp “Nhiếp Ảnh Truyền Thanh” nghe ngóng động tĩnh trong vòng mười dặm, giây lâu mắt chàng lại mở ra khẽ nói :



- Mọi người đe theo tại hạ!



Lời dứt thì người chàng cũng đã tung bay, hướng về một ngọn cờ phong lướt tới.



Khương Trạch ba người biết Văn Đồng đã tìm ra nơi phát âm thanh vừa rồi, thành thử vừa nghe nói đã tung mình theo sua ngay. Bốn người nhanh nhẹn lướt đến dưới chân đồi, đã thấy trước mắt xuất hiện một cánh rừng cây cao bóng rậm.



Văn Đồng ra dấu cho ba người nên để tâm cẩn thận đoạn chui người vào cánh rừng đen tối, lần bước tiến lên càng vào sâu càng đen như mực đến đổi đưa năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy. Bốn người vẫn lần bước trong sự sợ sệt, e dè không bao lâu bỗng thấy phía trước độ mười trượng một vùng đất trống sáng sủa, đồi thời lại nghe tiếng nói quái dị vọng ra.



Đến cạnh rừng ai nấy tìm một góc cây to để núp, đưa mắt nhìn ra, bỗng họ đều ngạc nhiên không ít.



Thì ra trên khoảng đất trống ấy, một nam một nữa đứng im lặng cách nhau trượng ngoài, cụ gì mặt trắng như ngọc, râu mọc năm chòm mặc áo bào xanh tay cầm cây bạch ngọc như ý.



Văn Đồng vừa nhìn thấy người ấy, liền nhớ ngay là “Thương Long Vương” của “Thiên Huỳnh giáo” đã từng thống lãnh thuộc hạ đến Cửu Hoa sơn trang giăng lưới bủa vây bọn cao thủ hòng đoạt Chu Tước Hoàn.



Trước mặt Thương Long Vương là một người đàn bà da trắng hơn tuyết, dung lạo tuyệt trần mình mặc áo màu trắng cung trang, thanh nhã thoát trần, uy nghi đẹp đẽ. Người đẹp cung trang này Văn Đồng chưa từng gặp qua.



Hai người cứ đứng yên không hề nhúc nhích mắt chăm chú nhìn nhau như hai mô hình bằng đá.



Nhưng Văn Đồng mọi người đều là kẻ võ học cao thâm vừa trông thấy đã biết ngay họ đang dùng tâm pháp tuyệt cao vận dụng công lực đề phòng đối phương bất thần công kích. Vì lối tương tranh của các hạng cao thủ chỉ cần cử động một cái họ liền biết ngay ai thắng ai bại.



Trong lúc Văn Đồng đang chú mục nhìn xem, bỗng nghe bên tai có tiếng Khương Trạch khẽ hỏi :



- Chưởng môn, người đàn bà này có phải là “Thiên Ảo thần ni” không?



Văn Đồng khẽ đáp :



- Không phải, nhưng theo cách ăn mặc của người này có thể là cao thủ của “Thiên Ảo mê cung”.



Hai người đang trao đổi nhau thì bên ngoài hai người cũng đã bắt đầu vào thế ác liệt.



Nụ cười trên gương mặt của người đẹp cung trang bỗng nhiên tắt hẳn, đôi môi mím chặt, tay mặt từ từ giơ lên ngang hông, năm ngón tay trắng như ngọc lộ ra ngoài vạt áo.



Trong lúc ây sắc mặt củ Thương Long Vương cũng bắt đầu đỏ bừng, tay mặt ông ta cũng đưa lên ngang ngực, cây bạch ngọc như ý từ từ chỉa ra.



Bỗng một tiếng quát khàn khàn...



Một tiếng kêu thảm thiết...




Thân hình của Thương Long Vương nhanh như điện xẹt, tay ông vừa rung động cây bạch ngọc như ý đã bắt đầu tủa ra những đốm sáng như sao băng, nhằm vào đối phương bay tới...



Tà áo trắng của người đẹp cung trang tung bay theo chiều gió nggười nhẹ nhàng bay bổng lên không trung lập tức một luồng chỉ phong vô cùng mạnh mẽ, vụt một cái xẹt ra. Một âm thanh vang dội những đốm sao trong bạch ngọc như ý của Thương Long Vương liền bị chỉ phong của đối phương hóa giải, đồng thời còn xuyên vào “Thần Phong đại huyệt” trước ngực ông ta.



Thương Long Vương thấy thế giật mình vì ông ta đã nhận ra lai lịch của đường chỉ phong đối phương vừa sử dụng, không dám chần chờ trượt chân sang bên năm thước né tránh.



Người đẹp cung trang miệng khẽ mỉm cười, liền thu tay lại vẫn đứng y chỗ cũ.



Thương Long Vương vừa đứng vững lại, thần sắc tỏ ra kinh ngạc nhìn đăm đăm vào người đẹp cung trang lên tiếng hỏi :



- Người...n gười là ai? Sao lại biết được môn “Nguyên Cực Hụê Chi”?



Người đẹp cung trang thoạt đầu tỏ ra ngạc nhiên, nhưng rồi lại nở nụ cười duyên dáng nói :



- Chỉ cần người thắng được ta một chiêu nữa thì tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết.



Thương Long Vương nghe nói mặt bỗng đỏ bừng, trầm giọng nói :



- Được! Ngươi tiếp lão phu chiêu này thử xem!



Lời vừa dứt, tay ông vừa đưa bạch ngọc như ý ra, vận dụng công lực mấy mươi năm, bỗng nghe “bát” một tiếng nơi đầy của cây bạch ngọc đã bể ra muôn mảnh hóa thành một trận mưa đá, nhanh nhẹn mạnh mẽ bắn tung vào người nàng.



Với môn tuyệt học hản hữu này, ông ta đã vận dụng đến xuất thần nhập hóa ngay cả Văn Đồng đang núp trong bóng tối cũng phải thầm kính nể.



Người đẹp cung trang tuy võ công cao cường thật, nhưng một là nàng không dè Thanh Long Vương lại xử dụng sát thủ hai là bị uy thế của môn kỳ công trấn áp nên liền vội vã tung mình dang ra tránh khỏi vùng tỏa của đối phương.



Nào ngờ...



Người nàng vừa di động, bỗng nghe tiếng cười ha hả của Thương Long Vương vang lên :



- Xin lỗi nhé!



Vừa cười, thân hình ông vừa tung cao lên năm sáu trượng như cánh chim bằng nhanh như chớp hướng về phía tây bay mất. Người đẹp cung trang giờ mới biết đối phương cố ý dùng lối công để thối tránh, thoát sự cản trợ của nàng, nhưng khi định đuổi theo thì tông tích của địch phương đã mất hút từ lâu. Nàng tức tối định cất bước ra đi, nào ngờ bên cụm rừng phía mặt nơi nàng đứng đột nhiên có tiếng quát đinh tai :



- Đứng lại!



Một bóng người áo lam nhanh như điện chớp tung ra cản đường.



Người đẹp cung trang nghe tiếng dừng bước, ngước mắt lên nhìn thấy trước mặt mình là một thiếu niên anh tuấn, đang trừng mắt phẫn nộ tuy nàng không biết Văn Đồng là ai, song với lối khinh công thân pháp phản quang cùng khí độ, nàng liền biết ngay thiếu niên này chẳng phải là kẻ tầm thường, trong đầu liền suy tính miệng mỉm cười nói :




- Có phải người định đón chào ta không?



Văn Đồng không ngờ nàng ta lại có thể cười hỏi vui vẻ thế, trong lòng không khỏi ngạc nhiên sắc mặt nghiêm nghị :



- Đúng thế!



Người đẹp cung trang cười duyên dáng, cất giọng trong trẻo hỏi :



- Có việc gì không? Chào người đâu cần phải dùng lời lẽ cùng thái độ thô lỗ như thế!



Văn Đồng bị nàng giễu cợt, cười chẳng được khóc cũng không được, chàng liền trầm giọng :



- Tại hạ có việc muốn thỉnh giáo cô nương.



Chàng vừa nói thì Khương Trạch, Thanh Sương cùng Dịch Thành ba người cũng ở ven rừng từ từ đi ra.



Người đẹp cung trang vừa liếc mắt, trong lòng không khỏi e dè tự nhủ :



- “Tại sao đến bấy nhiêu người mà ta không hề hay biết?”



Tuy sợ sệt nhưng nàng vẫn nhìn sang Văn Đồng cười nói :



- Việc gì ngươi nói ra xem, miễn là ta biết sẽ trả lời ngay.



Thanh Sương vừa đến thấy điệu bộ lơ lẳng của nàng ta liền nhíu mày xen lời :



- Hừ! Chỉ sợ khi nói ra rồi, ngươi lại không dám trả lời thôi!



Người đẹp cung trang đưa mắt liếc sang Thanh Sương, vẫn giọng tươi cười :



- Cô em nhỏ, sao lại biết ta không dám trả lời?



Thanh Sương “hừ” một tiếng đang định trả lời, Văn Đồng đứng bên hỏi :



- Cô nương có phải là cao thủ của “Thiên Ảo mê cung” không?



Trên mặt của người đẹp cung trang bỗng thoáng qua một sự kinh ngạc, đôi mắt nhìn qua bốn người một lượt nữa, giây lâu nàng khẽ mỉm cười nói :



- Người hỏi vậy để làm gì?



Văn Đồng nghiêm nghị :




- Mặc ta, tốt hơn người nên trả lời thật những câu ta hỏi.



Người đẹp cung trang lại cười :



- Chuyện gì mà phải hung dữ như thế!



Thanh Sương thấy nàng nói chuyện với Văn Đồng cố ý đùa giỡn, trong lòng không khỏi giận, liếc mắt quay sang chàng nói :



- Đồng ca, để em hỏi y cho.



Nói dứt không đợi Văn Đồng có đồng ý hay kông nàng đã nhìn vào người đẹp cung trang lên tiếng :



- TA hỏi ngươi “Tam Ảnh Ma Quân” có phải đã cấu kết với “Thiên Ảo mê cung” không?



Người đẹp cung trang nghe hỏi, không khỏi giật mình nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói :



- Cô em nhỏ, Tam Ảnh Ma Quân là ai thế?



Thanh Sương liền sầm ngay nét mặt lạnh lùng nói :



- Ngươi đóng kịch kể cũng tài, hừ nhưng lòng ngươi ta đã hiểu.



Người đẹp cung trang vẫn tươi cười hỏi :



- Cô em nhỏ, ta không hiểu rõ ý của câu nói đó.



Thanh Sương cười nhạt :



- Rành rành “Tam Ảnh Ma Quân” đã cùng “Thiên Ảo mê cung” cấu kết với nhau, vậy mà ngươi lại giả vờ ngơ ngác vậy chứ người của “Thiên Ảo mê cung” bố trídọc theo đường cốc hẹp để làm gì?



Người đẹp cung trang không ngờ đối phương lại có thể hỏi ra câu ấy, nét mặt thoáng qua một màng sát khí, nhưng miệng vẫn không tắt nụ cười, tay mặt khẽ đưa lên vén mái tóc xòa, nói :



- Cô em nhỏ, cô cứ hỏi dồn như thế không sợ có phần quá đáng sao?



Vừa nói, bỗng thấy bóng trăng xét qua, người nàng đã đến ngay trước mặt Thanh Sương, lẹ như điện chớp làn tay áo khẽ nhằm vào ngực đối phương phất tới.



Thế đánh quá sức mau lẹ, đến khi Thanh Sương kịp phát giác, thì bàn tay ngọc của đối phương cũng sắp chạm vào người, kinh hồn hoảng vía, nàng vội nhún người một cái lập tức lùi sau tránh né.



Người đẹp cung trang lại khẽ cười một tiếng, cổ tay vừa lay động, tà áo trắng lại một lần nữa nhanh nhẹ phất vào “Thương Khúc huyệt” của Thanh Sương.



Thanh Sương vừa chấm chân xuống đất đã bị đối phương công tới, không còn tránh né kịp nữa, tay mặt vội đưa lên định cốn cự.



Người đẹp cung trang khẽ hừ một tiếng nói :



- Ngươi tự tìm lấy đường chết, chớ tránh ta nhé.



Tay này liền thụp xuống, lẹ làng chụp vào cổ tay Thanh Sương, kéo mạnh một cái chân phải đưa ra định hất mạnh vào chân nàng té hỏng.



Với lối hạ thủ mau lẹ, Thanh Sương chỉ còn chờ lãnh đủ mà thôi người nàng đã bị ngã sấp vào kẻ địch, chân sắp bị hỏng thì Văn Đồng lẹ làng lướt tới, hai tay khẽ phất ra...



Người đẹp cung trang bỗng cảm thấy như có một áp lực vô hình cuồn cuộn tung vào ngực, đồng thời chân trái đang giữ thế cũng sắp bị hất văng. Sợ hãi khôn cùng nàng vội vãi buông tay ra, chân mặt hạ xuống lấy thế, nhún mình lùi sau. Cùng một lúc nàng buông tay Thanh Sương ra, thì luồng áp lực vô hình trước ngực cũng lập tức mất dạng, như thế càng khiến cho nàng thêm phân vân khó hiểu, kẻ âm thầm ra tay đánh mình sao lại không có ý đả thương mình.



Văn Đồng mặc cho nàng ta đứng tần ngần nơi ấy, chàng đến bên Thanh Sương ôn tồn nói :



- Em Sương, em lui ra nghỉ ngơi để anh đối phó cho!



Thanh Sương mặt thẹn đỏ, đưa mắt trừng người đẹp cung trang một cái, đoạn lui về đứng bên cạnh Khương Trạch.



Văn Đồng bắt đầu nhìn về người đẹp cung trang lớn tiếng nói :



- Mặc cho ngươi có cấu kết với “Tam Ảnh Ma Quân” hay không ta không cần biết tới, giờ ta muốn cô nương dắt chúng ta đến “Thiên Ảo mê cung” một chuyến.



Người đẹp cung trang nghe nói bỗng bật lên tiếng cười khanh khách :



- Ngươi tự nghĩ xem, lời yêu cầu ấy có quá đáng hay không?



Đôi mày Văn Đồng nhíu lại :



- Nếu cô nương thấy bất tiện, cố thể cho biết qua các đường bí mật vào cung cũng được.



Người đẹp cung trang lại đưa mắt nhìn Khương Trạch mọi người một lượt, đoạn khẽ cười nói :



- Người tưởng ta có thể nói cho ngươi biết sao?



Văn Đồng cười nhạt :



- Điều đó không thể do ý ngươi muốn hay không mà được.



Người đẹp cung trang nghe nói, bỗng khẽ đưa tay che miệng cười khúc khích đồng thời năm luồng chỉ phong từ năm đầu ngón tay của nàng bắn ra.