Thiết Ấn Kỳ Môn

Thiết Ấn Kỳ Môn - Chương 7




-Con không bước vào trong ấy à?



Phó Huyết Phong- người phong nhã như gió. Bây giờ ngồi thờ thẫn ngoài thạch động, mặc cái lạnh của đêm khuya đang bao lấy quanh mình:



-Thúc tới từ bao giờ?



-Từ lúc con ra ngoài…



-Thúc đã thấy hết?



-Ừ.



-Những cô gái danh môn sao lại làm người ta trong thời gian ngắn như thế…Con



-Vì họ không thuộc về thế giới của chúng ta. Mọi hành động của họ ta không dễ dàng đoán được. Ta bị họ cuốn hút một cách tự nhiên.



-……



-Con định thế nào? Tiếp tục kế hoạch của mình chứ?



-Con không biết nữa. Nếu người dấn sâu vào đó lại là con thì sẽ thế nào hả thúc?



-Đó là một ngõ cụt. Dù cô nương ta có thật lòng yêu thương con đi nữa, tất cả đều chỉ là nỗi đau. Không có kết quả tốt đẹp đâu. Phong nhi, buông tay ngay bây giờ đi con!



Buông tay?



Khi chưa nắm được một cái gì?



Phó Huyết Phong nhắm ghiền mắt.



Những ngày đồng hành vừa qua như giấc mộng.



Ban đầu hắn định chơi trò chơi mèo vờn chuột với nàng.



Chiếm đoạt, đùa bỡn với nàng rồi vứt bỏ nàng.



Nhưng bây giờ…nàng không phải là người sập bẫy



Là hắn…




Trớ trêu



- Thúc về đi!



-Con không về cùng ta sao?



-Con sẽ đi đến Thiết Lĩnh sơn và bắt hết cả đám danh môn chính phái đó. Chúng ta là tà ma ngoại đạo, chúng ta nên làm cho xong công việc của mình.



Trong thạch động" face="Times New Roman" color="#333333">Lam Thanh quá mệt mỏi đã thiếp đi.



Lửa chỉ còn đám tàn đóm lập lòe. Củi còn ướt. Chiếc áo mỏng khiến nàng càng co chặt người hơn. Thở một hơi dài, Phó Huyết Phong mệt mỏi gieo mình xuống nền đất lạnh như băng. Lời nói của thúc thúc thoảng bên tai:




- Không có kết quả tốt đẹp đâu!



Gì chứ? Hắn cũng mới chỉ là cảm mến nàng. Đâu phải là yêu thương say đắm… Chẳng qua do từ nhỏ đến lớn, hắn chưa hề gặp một nữ nhân dịu dàng và thuần khiết vậy, chưa từng được chăm sóc, hỏi han một cách nhẹ nhàng. Cảm giác đó rồi sẽ qua thôi. Hắn và nàng- từ lúc sinh ra vốn đã là đối địch.



Lam Thanh khẽ trở mình…



Cánh môi anh đào trong giấc ngủ khẽ mấp máy:



- Đừng…sư phụ…Phó công tử…Đừng!



Nàng gọi hắn.



Nàng mơ thấy hắn.



Trái tim chợt run lên



Sung sướng.



Hắn tự cười mình.



Giăng bẫy rồi sập bẫy của chính mình.



Thật mỉa mai.