Thiếp Vốn Hiền Lương

Chương 11: Khẩu vị không giống nhau




Tử Huyên thường ngày khi nghe thấy Phương Phỉ nói như vậy thì đã sớm rơi lệ, còn có thể đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối nói cho Phương Phỉ nghe; vì thế Phương Phỉ đang chờ nghe hầu gia qua đây cùng Chu Tử Huyên rốt cuộc đã nói cái gì, làm cái gì.



"Ngươi nhưng thật ra đối với nam nhân rất am hiểu a, ta không giống ngươi nhưng thật ra thật muốn hướng ngươi thỉnh giáo một hai điểm." Tử Huyên mở miệng sẽ không cho nàng lời hay: "Đáng tiếc Đinh hầu gia không ở trong này, nếu không ngươi còn có thể tự tay dạy ta, ở trong phòng làm thế nào để quyến rũ nam nhân đi? Đinh hầu gia không ở đây thật sự là đáng tiếc."



Phương Phỉ sửng sốt, cho là mình nghe nhầm nên quay đầu lại nhìn Tử Kinh: lúc nào thì Chu Tử Huyên lại trở nên khéo ăn nói như vậy?



Tử Kinh há mồm nói: "Đại phu nhân, nhị phu nhân của chúng ta thế nhưng thân thiết với người như tay với chân, người lại chính là không nói lời hay cho nàng sao? Nhị phu nhân của chúng ta là có ý tốt đến đây..." Nàng từ trước đến nay đều là đóng vai phản diện .



Tử Huyên ném mạnh cái chén đang cầm trên tay xuống: "Ngươi câm miệng cho ta! Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao, không nhìn thấy các chủ tử đang nói chuyện?" Nàng nhìn hướng Phương Phỉ rất không khách khí nói: "Nha hoàn của ngươi quản giáo cho tốt ."



Phương Phỉ chậm rãi đứng lên nhìn Tử Huyên: "Ngươi, thực sự là Chu Tử Huyên?"



Tử Huyên tựa người vào trên ghế: "Ngươi là muốn hỏi ta là người hay là quỷ đi?" Liếc mắt nhìn Tử Kinh đang tức giận không phục, nàng nhếch miệng cười: "Ta chết qua một lần sống lại ở đây, ân, những thứ khác không có gì thay đổi, chỉ là bây giờ ăn cái gì khẩu vị cũng không thấy tốt, không thích ăn cơm nước bình thường, nhưng khi nhìn thấy người sống thì nghĩ rất muốn cắn vài miếng thử xem thế nào, nhất là nhìn thấy các ngươi như vậy da mỏng thịt mềm, đều phải nhịn không được chảy nước miếng." Nói xong nàng cố ý thử nhe răng, bốn cái răng khểnh sáng bóng dưới ánh mặt trời.



Phương Phỉ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn bóng người dưới chân Tử Huyên: "Tỷ tỷ nói đùa."





Tử Huyên bỗng nhiên nhảy dựng lên đi đến bắt Phương Phỉ, liền bắt được cánh tay của nàng: "Có phải nói giỡn hay không ngươi lập tức sẽ biết, vừa lúc ta cũng cảm giác có chút đói bụng, cái tay nhỏ bé trắng trẻo này, chậc ——" nàng vừa nói chuyện vừa đem ống tay áo của Phương Phỉ kéo lên, há mồm ra cắn xuống.



Không phải bỗng nhiên cắn xuống, mà là chầm chầm cúi xuống cắn giống như đang thưởng thức quả táo trên bàn vậy.




Phương Phỉ cùng Tử Kinh sợ đến kêu to một tiếng xoay người liền chạy hướng ra ngoài, nhất là Tử Kinh căn bản không để ý tới Phương Phỉ, kia chính mình chạy trốn phải gọi là thật nhanh; mà Phương Phỉ bởi vì bị Tử Huyên bắt được cánh tay, sợ đến dùng sức giãy một hồi thiếu chút nữa ngã sấp xuống lúc xoay người lại vấp phải chân của mình, kết quả là té xuốn hướng ngoài cửa chạy thoát thân, không ngừng kêu: "Tử Kinh, Tử Kinh."



Thế nhưng Tử Kinh lúc này sớm đã nhanh như chớp chạy ra khỏi viện, làm gì còn để ý đến việc qua cứu nàng? Vẫn là chính nàng chạy ra khỏi viện của Tử Huyên, quay đầu lại nhìn thấy Tử Huyên dựa vào khung cửa còn hướng nàng vẫy tay: "Có thời gian qua đây chơi a, nhớ là tắm xong rồi đến a." (Chết cười với tỷ >.



Nàng cũng không dám quay đầu lại nữa, giống như là gió kéo váy chạy rất nhanh, rất sợ Tử Huyên sẽ đuổi theo nàng rồi đem nàng nuốt vào bụng đi.



Sau khi Tử Huyên nhìn thấy Phương Phỉ chạy mất, bộ dáng không có lấy nửa điểm cao hứng, trái lại có chút vô tình trở về phòng lệch qua nhuyễn tháp nằm: ai, cuộc sống sau này phải làm sao? Than thầm cũng không thể có cách nào để chung sống hòa hợp với người nhà này, nàng gặp phải trở ngại có chút xúc động – nghĩ nghĩ xem tự đâm chết mình có thể trở về thế kỷ hai mươi mốt hay không?



Trân Châu cùng Lưu Ly nhìn ra nàng tâm tình không tốt muốn tìm ra cách để cho nàng hài lòng, thế nhưng cho đến khi lên đèn, Tử Huyên vẫn là chán nản, ủ rũ nằm lệch ở trên nhuyễn tháp.




Lưu Ly bưng cơm nước tiến vào đặt ở trên bàn: "Cô nương, ngài dù thế nào cũng phải ăn một ít..."



Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Đinh thái phu nhân từ ngoài cửa tiến vào; khi tiến vào nàng buông tay nha hoàn đang dìu mình ra, một tay chỉ hướng Tử Huyên, nói: "Ngươi không phải nói vốn là vô tâm sao, sao vừa rồi làm cho Phương Phỉ sợ đến nỗi phải kêu đại phu, thế là đạo lý gì? Ngươi có phải là muốn giết chết người một nhà chúng ta mới thật hài lòng”.



Tử Huyên nhìn Đinh thái phu nhân miễn cưỡng trả lời: "Lão phu nhân đã tới, mời ngồi. Chỉ là ngài đã lớn tuổi như vậy còn hô to gọi nhỏ, không sợ làm cho người ta biết các ngươi khi dễ trưởng tức (con dâu trưởng) của cái hầu phủ này, chủ mẫu của Đinh gia sao? Hay là bởi vì ngài cho rằng không cần phải diễn kịch nữa, vì thế quyết định làm cho ta thấy được điểm lợi hại của mình? Nói đi, muốn làm gì ta? Bỏ ta, hay là muốn đem đuổi ra ngoài?"



Nói đến đây ánh mắt của nàng bỗng nhiên sáng ngời, thiếu chút nữa nàng liền nhảy dựng lên: "Thái phu nhân, ngươi có phải hay không đến đuổi ta xuất phủ, thuận tiện lại cho ta hưu thư ?" Ai, nếu như có thể làm cho người Đinh gia thấy phiền, đem mình đuổi ra cũng không tệ, chủ ý tốt như vậy như thế nào mà bây giờ mới nghĩ ra, chắc do đầu óc biến ngốc rồi.




Đinh thái phu nhân bị Tử Huyên nói khiến cho sửng sốt, nàng nguyên bản bị dọa đến không nhẹ cơ hồ muốn nằm trên giường không dậy nổi, về sau nghe Phương Phỉ đến khóc lóc kể lể lúc này liền hầm hầm tới tìm Tử Huyên phát tác: thật sự là người ở trước mặt đã làm cho nàng đánh mất mặt mũi với người ở trong phủ. Thế nhưng khi nghe Tử Huyên nói làm cho nàng sững sờ đứng yên tại chỗ - sau này, phải đối đãi như thế nào với Tử Huyên đây?



Tử Huyên được Trân Châu đỡ đứng lên, miễn cưỡng khom người với Đinh thái phu nhân: "Ngài đến trong phòng ta không phải đến để phạt đứng đi? Muốn mắng ngài cũng mắng nhanh chút, không mắng xin mời trở về đừng chậm chễ ta ăn cơm a." Kém chút nữa là nàng đã đưa tay đuổi người.



Người đứng đầy trong phòng nhìn nàng không nói, ngay cả Lưu Ly và Trân Châu cũng bị dọa sợ không nhẹ: hiếu đạo hai chữ lớn như trời, đối với mẹ chồng tại sao có thể nói như thế? Nhẹ đó là bị hưu, nếu như nặng là bị đưa lên quan .




Đinh thái phu nhân nhìn nàng: "Ngươi, ngươi còn có tâm tư ăn cơm? Ngươi đêm qua ăn không đủ sao?" Nàng nguyên bản đang tức giận, bị sự chậm trễ của Tử Huyên làm cho càng tức giận; vốn nàng đối đãi với Tử Huyên là cao cao tại thượng “tốt”, làm đủ cái chữ mẹ chồng – thế này thì người đời sẽ không lên án nàng.



Tử Huyên đối với nàng nhe răng cười, cố ý để tiểu răng nanh của mình lộ ra: "Cũng không biết có phải hay không là chết qua một lần, vì thế khẩu vị có điểm bất đồng, mặc dù ăn được không ít nhưng luôn luôn đói bụng; ân, thường muốn đổi cái khẩu vị, nhất là nhìn thấy những thứ trắng nõn trơn trượt ..." Ánh mắt của nàng vừa chuyển đến trên người bọn nha hoàn đứng đằng sau Đinh thái phu nhân, lập tức làm cho mấy nha hoàn sợ hãi kêu lên.



Đinh thái phu nhân quay đầu lại khiển trách mấy tiếng, thế nhưng khi nàng quay người nhìn đến Tử Huyên trong lòng cũng cảm thấy phát lạnh, khí thế lúc vừa đến đã biến mất: "Ngươi, tại sao có thể dọa người khác một lần nữa như vậy? !" Nàng đã có một chút phát run quát hỏi.



Tử Huyên liếm liếm răng của mình: "Dọa người? Không có, không có, nếu như thái phu nhân không tin lời ta nói, có thể thưởng cho ta cái nha hoàn. Nói thật ra, ta cũng rất muốn biết chính mình có phải thật muốn đổi khẩu vị như vậy hay không..." Nàng nhìn thấy Đinh thái phu nhân cầm tay nha hoàn lui về phía sau, nàng đuổi kịp một bước: "Thái phu nhân, lời của ta nói còn chưa có hết đâu, thời gian ban ngày còn tốt một chú, bây giờ là buổi tối ta lại rất muốn ăn một ít thức ăn tươi sống..."



Lời còn chưa dứt, Đinh thái phu nhân mang người vội vã rời đi, một câu nói cũng không có để lại.



Tử Huyên nhìn bóng lưng của các nàng bỗng nhiên tâm tình thật tốt, nghĩ thầm lại dùng lời nói như thế dọa mấy người không chừng Đinh gia sẽ đuổi nàng ra ngoài; ân, hiện tại vấn đề là: nàng có bao nhiêu tiền? Đây chính là vấn đề lớn a.