Ba ngày kế tiếp trải qua cũng bình thường, Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết mỗi ngày đều đi ra ngoài dạo phố, không điên cuồng mua sắm thì cũng là ăn những món quà vặt, tự nhiên là, lúc nào Phương dật Thiên cũng đều phải đi theo làm tùy tùng.
Thời gian trôi qua nhàm chán làm cho hắn càng buồn bực --- làm con mja nó, ta vừa phải làm cu li vừa phải làm bảo tiêu à?
Có đôi khi nhàn nhã không có việc gì Phương Dật Thiên lại có ý nghĩ lái xe đến đại học Thiên Hải một chuyến, trong tiềm thức hắn vẫn còn muốn gặp lại Thư Di Tĩnh, ngày đó ngẫu nhiên gặp lại còn quên chưa lấy địa chỉ và số điện thoại để liên lạc, bất quá Phương Dật Thiên cảm thấy như vậy cũng tốt, cứ cho như là chưa từng gặp lại nhau.
Hôm nay Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết một ngày như mọi ngày là vẫn ra ngoài lượn phố, đi một mạnh đến tận buổi chiều mới trở về, Phương Dật Thiên lái xe vào biệt thự sau đó dừng lại, lắc lắc đầu, khóe miệng biểu lộ ra một kiểu cười nhẹ nhàng đau khổ, có thể nhìn thấy, hôm nay là một ngày chịu sự hành hạ tra tấn cùng cực.
Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết xuống xe, các nàng trên người mang theo vài phần mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt không che dấu được vẻ cao hứng phấn khởi.
Phương Dật Thiên thấy vẻ cao hứng phấn khởi của các nàng, rốt cục hoàn toàn hiểu ra câu: "Vui mừng trên sự đau khổ của người khác" Những lời này đúng là chân lý.
Đi vào đại sảnh trong biệt thự Tiêu di đầu tiên là đi đến ghế sô pha lười nhác ngồi xuống, mà Lâm Thiên Tuyết chạy như điên lên trên lầu, nói là muốn đi tắm rửa.
Phương Dật Thiên không khỏi ngẩn người ra, từ lần trước hắn đi lên lầu vừa vặn đúng lúc bắt gặp Tiêu di tắm rửa đi ra, nghe nói lâm Thiên Tuyết buổi tối tắm rửa đều là đợi hắn đi về đã, ý đồ này rõ ràng muốn hoàn toàn ngăn chặn chuyện tương tự như vậy lại lần nữa sẩy ra, cũng đem ý đồ rình trộm trong đầu Phương Dật Thiên bóp chết hoàn toàn từ trong trứng nước.
Thấy vậy Phương Dật Thiên cũng không nói gì, bất quá hôm nay Lâm Thiên Tuyết nhanh như vậy đã bỏ chạy lên lầu đi tắm rửa vì vậy làm cho Phương Dật Thiêm có chút buồn bực, cái gọi là sự khác thường tất trong lòng có quỷ kế, hắn không khỏi thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này không phải chờ thời điểm không có ta mới đi tắm rửa sao? Như thế nào lại thay đổi? Chẳng lẽ không còn ý nghĩ đề phòng với ta?
Ngồi một bên Tiêu di dường như đọc được ý nghĩ trong đầu Phương Dật Thiên, cười nhẹ, nói: "Tiểu Tuyết muốn tối nay đi dự sinh nhật bạn, cho nên vội vã tắm rửa." (Nhân vật chính là em Tào Tháo rồi)
"À, hóa ra là như vậy a." Phương Dật Thiên cười cười, lập tức trong lòng kêu khổ, Lâm Thiên Tuyết đi dự sinh nhật bạn như vậy chính mình chẳng phải cũng phải đi cùng sao? Thế là đêm nay đừng nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi!
"Đúng rồi, Phương Dật Thiên cám ơn rượu thuốc của ngươi a, ta uống vài ngày cũng không tệ lắm cảm giác có chút hiệu quả." Tiêu di nói.
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn về phía Tiêu di, thấy gương mặt dạng ngời như hoa thật đúng là nhìn không chán mắt, hắn cười thản nhiên nói: " Đúng không, vậy thật sự là quá tốt, kỳ thật Tiêu di ngươi cần nghỉ ngơi, thảnh thơi một khoảng thời gian là tốt nhất, mặc kệ công việc như thế nào cũng không thể làm quá mệt mỏi, đặc biệt là nữ nhân."
Tiêu di cười nhẹ, tựa hồ là không muốn Phương dật Thiên tiếp tục đề tài này, nàng cũng không quên hôm nay mình mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ, bởi vì bộ ngực quá mức phong mãn (hai cái bát tô úp ngược đó), nàng không thể không cởi ba chiếc cúc áo trước ngực, bởi vậy, trước ngực xuất hiện khe rãnh thật sâu một làn da tuyết trắng như ẩn như hiện lộ ra.
Lúc trước nàng cũng không để ý tới ánh mắt Phương Dật Thiên có nhìn bộ ngực của mình không, bất quá mặc như vậy một chiếc áo sơ mi mỏng manh và khiêu gợi ngồi bên cạnh Phương Dật Thiên làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên, liên tưởng đến buổi tối ngày hôm đó hoàn toàn phát lộ xuân quang làm nàng có điểm ngượng ngùng, nói chuyện phiếm vài câu nàng cũng đi lên lầu.
Buổi tối lúc 7 giờ, trong biệt thự Lâm gia đột nhiên đi vào một chiếc xe BMW mầu trắng, từ trên xe đi xuống là một nữ nhân, cao gầy, quyến rũ, gợi cảm, đầu tiên nhìn thấy nàng liền cho người dù xa ngàn dặm cũng có một loại cảm giác lạnh như băng, cái lạnh của nữ nhân này có chút bất đồng với cái lạnh của Hạ Băng, cái băng lãnh này mang theo vẻ cao cao tại thượng tôn quý, giống nhau là cùng chung một điểm cả người toát ra như khối băng lạnh.
Nữ nhân này lập tức đi vào trong biệt thự, Lâm Thiên Tuyết cũng "Thùng thùng đông đông" từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy nữ nhân này cười nói: "Khả Nhân, ngươi đến rồi, chúc sinh nhật vui vẻ nha!"
"Cám ơn, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi, ta lái xe tới đón ngươi đây." Nữ nhân tên là Khả Nhân quyến rũ xinh đẹp vẻ băng lãnh trên mặt nhẹ mỉm cười, nói.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi, à đợi tí, ta vào chào Ngô mụ và Tiêu di một tiếng." Lâm Thiên Tuyết nói xong đi vào trong phòng bếp cùng Ngộ mụ nói nàng không ăn cơm ở nhà, cuối cùng, lại đi đến chân cầu thang lớn tiếng nói, "Tiêu di, cháu đi đây!"
"Ừ, đi vui vẻ, về nhà sớm một chút!" Tiêu di ở trên lầu lên tiếng.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy liền cùng Khả Nhân đi ra biệt thự, Phương Dật Thiên cũng không có quên chức trách của mình, đi theo rồi nói: "Lâm tiểu thư, ta lái xe đưa ngươi đi."
"Ặc, không cần, ta đi dự sinh nhật bạn, ngươi không thể đi, nơi đó không có nam nhân." Lâm Thiên Tuyết nói.
"Nhưng là…." Phương Dật Thiên đang muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này hắn lại chú ý Khả Nhân đang bên cạnh Lâm Thiên Tuyết một đôi mắt hờ hững lạnh như băng, ánh mắt ấy đang hướng về phía hắn, hỏi Lâm Thiên Tuyết: "Tiểu Tuyết, hắn là ai vậy?"
"Hắn là bảo tiêu của ta, do ba ba ta tìm cho." Lâm Thiên Tuyết nói: Nguyên lai hắn là bảo tiêu của ngươi a, ta có nghe Tư Miểu nói qua." Khả Nhân vừa nói vừa quay đầu về phía Phương Dật Thiên, giọng nói lạnh nhạt mà băng giá, "Tiên sinh, ngươi không thể đi cùng được, sinh nhật ta không mời nam nhân, thật sự là xin lỗi! Ta có thể cam đoan với ngươi, tiểu Tuyết sẽ không xuất hiện vấn đề gì, trước 23 giờ ta sẽ đưa tiểu Tuyết về nhà."
Một nữ nhân cao quý lạnh như băng có thể gây ra cho người khác có loại cảm giác áp lực vô hình, nếu nữ nhân đó lại còn nho nhã lễ độ trong lời nói như vậy càng khiến cho người khác càng không thể phản bác.
Phương dật Thiên lời nói định nói ra nuốt ngược trở lại, nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, nói: " Nói như vậy là ta không thể đi?"
"Không thể! Ta cũng không phải là đi đến chỗ ăn chơi, ngươi không cần lo lắng cho ta!" Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
"Được rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho ta." Phương Dật Thiên thản nhiên nói, hắn cũng biết, tất cả đều là nữ sinh còn hắn là nam nhân đi theo cũng không phải là hay lắm.
"Cám ơn!" Khả Nhân rất lễ phép nói lại, nói xong liền cùng Lâm Thiên Tuyết đi luôn.
Phương Dật Thiên cười, đột nhiên nói: "Hài, mỹ nữ, trên người ngươi thật là lạnh, giữa cái nắng chói chang ngày hè này, nếu có ngươi làm bạn như vậy có phải là mát mẻ đi rất nhiều không."
Khả nhân nổi bật cao gầy thân thể ngẩn ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, nhìn đến cũng là Phương Dật Thiên bộ dáng lười nhác bất cần đời khuôn mặt tươi cười, nụ cười không dung tục không hạ lưu không giả tạo, mà là nụ cười thật tự nhiên rất sâu sắc thực như tự đắc vậy.
Chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, Khả Nhân liền cùng Lâm Thiên Tuyết ngồi lên con BMW, chạy như bay ra khỏi biệt thự.
***
Ăn xong bữa cơm chiều Tiêu di lại đi lên trên lầu, Phương Dật Thiên ngồi ở trên ghế sô pha, tuy nói rằng không có việc gì, nhưng hắn cũng chưa thể về. Hắn đáp ứng yêu cầu Lâm Chính Dương mỗi ngày phải nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết về biệt thự nghỉ ngơi sau đó mới rời đi, Lâm Thiên Tuyết còn chưa về hắn đương nhiên không thể về.
Không có biện pháp, chán đến chết hắn đành phải vùi đầu vào xem ti vi giết thời gian, may mà trên đó đang có chương trình thể thao phát lại trận đấu giữa Hồ Nhân vs Thái Dương từ hôm thứ sáu, trận đấu này không xem được trực tiếp, tuy rằng đã biết kết quả trận đấu nhưng hắn vẫn rất chú tâm xem lại trận đấu này.
Rất nhanh thời gian đã đến chín giờ 30 phút, lúc này, điện thoại trên tay hắn rung lên, hắn cầm lên nhìn thấy, là một tin nhắn:
"Phương Dật Thiên, ngươi có thể đi lên lầu một chuyến ! – Tiêu di"
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này Phương dật Thiên thiếu chút nữa nhẩy dựng lên, Tiêu di có việc gì trực tiếp gọi hắn là được, làm gì cần phải nhắn tin chứ? Chắc là có điểm ám muội gì đây!
Vì không hoàn toàn tin tưởng, hắn nhắn tin lại: "Tiêu di gọi ta đi lên trên lầu?"
- " Đúng, ngươi đi lên đi, hiện tại có chút việc nhờ ngươi!"
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu di nhắn tin lại, trong lòng có điểm "Xúc động" nổi lên, hắn nhìn trái ngó phải, Ngô mụ đang bận dộn ở phòng bếp, vì thế hắn đứng lên, lặng yên không một tiếng động hướng trên lầu đi lên.
Đi lên lầu lúc sau Phương Dật Thiên nhẹ giọng nói: "Tiêu di, ta lên tới rồi, có chuyện gì a?"
Đối diện với phòng Lâm Thiên Tuyết cánh cửa mở ra, khi đó Tiêu di đang trong phòng, Tiêu di đứng ở ngay cửa trên người mặc một bộ áo ngủ bằng lụa, nàng xinh tươi như hoa trên mặt tựa hồ có chút ửng hồng, nhìn Phương Dật Thiên đá lông nheo một cái, thản nhiên nói: "Vào đi!"
Giây phút đó, Phương Dật Thiên trong đầu chấn động không khác gì sét đánh trúng đầu.
Cái gì? Tiêu di chủ động mời ta vào phòng nàng? Có ý tứ gì? Không phải nàng nghĩ đến làm nữ bá vương đấy chứ? Hay là –phải hướng dẫn từng bước?