Thiếp Thân Đặc Công

Chương 393: Bộc bạch tình cảm với Lam Tuyết




Đêm nay, ta cho ngươi ngủ với ta!
Những lời này nếu từ một đầu heo mẹ trong miệng nói ra, Phương Dật Thiên sẽ không chút do dự một cước đạp bay, mẹ ngươi, ngươi tưởng lão tử là ai? Ông trư sao? Nếu là từ một vị đại mỹ nữ trong miệng nói ra, trong lòng hắn cũng không đến mức thô lỗ nảy sinh ý nghĩ một cước đạp bay, nhưng sẽ lưu cho đối phương một cái tát; nếu là từ một cực phẩm mỹ nhân trong miệng nói ra, hắn sẽ cố gắng suy xét, đương nhiên chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Nhưng vấn đề là, những lời này là từ trong miệng của Lam Tuyết nói ra.
Lam Tuyết là cực phẩm mỹ nữa sao? Không, phải nói Lam Tuyết là cực phẩm của cực, cực, cực…cực phẩm mỹ nữ, có thể nói là nữ thần xinh đẹp cao quý. Như vậy, những lời này từ trong miệng nàng nói ra đương nhiên là không giống, huống chi Lam Tuyết này là vị hôn thê của hắn. Nhưng vấn đề là hắn có thể lưu lại sao? Đáp án đương nhiên chính là không thể.
Cho dù là đêm nay Lam Tuyết tình nguyện hiến dâng hết tất cả cho hắn.hắn cũng không thể ở lại, hắn ở trên thân có thương tích. Điểm ấy thương tích đối với hắn không tính vào đâu cũng không phải là có thể gây trở ngại hắn tại phương diện thể hiên thần dũng, mà là hắn không muốn Lam Tuyết chứng kiến vết thương trên người hắn, trong tiềm thức hắn không muốn Lam Tuyết vì hắn mà lo lắng.
-Lam Tuyết, ta..
Phương Dật Thiên muốn nói lại thôi, nghĩ muốn cự tuyệt nhưng chứng kiến vẻ cầu xin trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Tuyết, hắn lập tức lại mềm lòng.
-Ngươi…ngươi cũng không nên hiểu lầm!
Lam Tuyết khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, trong lòng nàng biết rằng vừa rồi trong câu nói kia mang theo một chút hiểu lầm, liền nói:
-ngươi ở lại tâm sự với ta.
-Nói chuyện phiếm?
Phương Dật Thiên giật mình, hơn nửa đêm có gì hay để tán gẫu?
-Đúng vậy, từ trước đến giờ ngươi đều không có tán gẫu với ta được hôm nào, không phải sao? Ta chính là đêm nay muốn tán gẫu cùng với ngươi, còn nếu ngươi muốn đi thư phòng ta cũng đi cùng với ngươi.
Lam Tuyết vừa muốn giữa chân hắn vừa tinh nghịch nói đùa, khuôn mặt nàng vừa nói vừa cười hiện lên vẻ xinh đẹp cực điểm. Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, Lam Tuyết cố ý muốn đến thư phòng với hắn chịu khổ thôi thì ở tại phòng nàng còn hơn, hắn đành nói:
-Ngươi muốn tán gẫu về việc gì?
-Kể một chút chuyện xưa của ngươi cho ta nghe được không?
Lam Tuyết vẫn lôi kéo tay của Phương Dật Thiên như cũ, nhẹ giọng hỏi. Phương Dật Thiên sắc mặt nao nao, nếu trước kia hắn khẳng định sẽ nói sang chuyện khác, nhưng mà đêm nay hắn cũng phá lệ nói:
-Ngươi muốn nghe chuyện nào?
Lam Tuyết nghe vậy trong lòng vui vẻ, cánh tay nhỏ bé chống cằm, đôi mắt vòng vo lay chuyển:
-Nói chuyện tình cảm trước kia của ngươi đi, ngươi cũng đừng có nói với ta là một lần tình cảm cũng chưa từng trải qua,ta không tin đâu.
Phương Dật Thiên không nhịn được cười khổ một tiếng, nghĩ nghĩ rồi nói:
-Ta nói cho ngươi nghe một chút chuyện xưa của ta.
Nói xong Phương Dật Thiên châm một điếu thuốc rít một hơi, từ từ phun ra một hơi khói trắng, sau đó khuôn mặt của hắn dần trở lên cô đơn, hắn mở miệng chậm rãi nói:
-Trước kia tại một thôn nhỏ, có một cậu bé và một cô bé. Cậu bé nhà ở đầu đường còn cô bé nhà ở cuối đường, là hàng xóm cùng phố với nhau từ lúc còn rất nhỏ.sau đó cô bé và cậu bé cùng nhau lớn dần, khi đó cậu bé rất hay ăn hiếp cô bé, nghịch ngợm bím tóc của nàng, cướp đoạt những món đồ chơi trong tay nàng. Lần nào cũng làm cho cô bé chuẩn bị khóc mới thôi. Người nhà cô bé thường xuyên phải đến nhà cậu bé tố cáo. Kết quả là cậu bé kia bị lão nhân trong nhà dùng gậy đánh, nhưng mà cậu bé này bản tính không đổi, nếu không làm cho cô bé này khóc thì trong lòng hắn cũng không cảm thấy thoải mái.nhưng mà cậu bé này rất bá đạo! Hắn chỉ cho phép hắn làm cho cô bé này khóc, nếu có cậu bé nào khác làm cho cô bé này khóc hắn sẽ ra mặt hung hăng giáo huấn kẻ đó. Có một lần cô bé kia bị một đám trẻ con lớn hơn chặn lại không cho đi, còn làm cho cô bé đó khóc, cậu bé thấy thế hắn bèn liều lĩnh xông lên, không để ý đói phương so với hắn nhiều người hơn cũng không để ý đối phương hơn tuổi hắn cũng lớn hơn hắn, hắn hai tay cầm hai hòn đá nhỏ, xông lên đánh bọn trẻ con này. Kết quả là cậu bé này đã bị bọn trẻ con kia đánh ngã trên mặt đất trên người đầy vết thương, đầu bị vỡ chảy máu nhưng cậu bé này cũng không khóc, cuối cùng bọn trẻ con cười ha ha rời đi, cô bé mới đi lên chỗ cậu bé đang nằm. Cậu bé bỏ qua ý muốn dìu hắn đứng lên của cô bé, hắn tự đứng lên, sau đó chạy về nhà sau đó mới rơi nước mắt. Lão nhân trong nhà cậu bé chính là một lão binh xuất ngũ, rất khỏe, hơn nữa còn ở trong một gia tộc luyện võ, bình thường lão nhân luôn bắt cậu bé luyện võ, từ trung bình tấn đơn giản nhất. Nhưng khi đó cậu bé nghịch ngợm không chịu học, cho dù là bị bắt buộc học cũng là làm cho có. không thực sự luyện tập. Từ sau sự việc kia, cậu bé bắt đầu chủ động tập luyện, ngày qua ngày dưới sự dạy dỗ của vị lão nhân, và quyết tâm luyện tập của cậu bé, cứ như vậy sau một năm cậu bé chủ động đi tìm bọn trẻ trước kia khiêu chiến, một mình đấu với mấy người to lớn hơn. Lúc này hắn cũng đánh cho mấy đứa trẻ kia lăn trên mắt đất, chẳng qua hắn cũng bị đánh cho cả người đau nhức, nhưng cậu bé này đã thắng lợi, trên mặt lộ ra một nụ cười thắng lợi. Năm đó cậu bé mười một tuổi cô bé mười tuổi.
Dừng lại một chút, Phương Dật Thiên lại rít một hơi thuốc, tiếp tục kể:
Sau đó cậu bé lớn dần trở thành một thiếu niên, cô bé cũng trở thành thiếu nữ. thiếu niên không hề thay đổi vẫn làm cho thiếu nữ khóc, chẳng qua hắn cũng không để cho ngươi khác ăn hiếp thiếu nữ. Sau đó bọn họ cùng nhau vào học trung học sơ sở, trở thành bạn bè, cùng nhau đi học cùng nhau đi về như hình với bóng. Có một lần thiếu nữ bị bọn lưu manh trong trường chặn đường muốn thu phí bảo hộ, thiếu nữ hoảng sợ bật khóc bởi vì bọn lưu manh này muốn thân thể của nàng. Lúc này thiếu niên xuất hiện, hắn cầm gạch trong tay, trực tiếp ném gạch vỡ đầu một gã lưu manh, sau đó hắn đánh nhau với những gã lưu manh khác. Một tên lén lấy một con dao nhỏ đâm vào người thiếu niên sau đó bỏ chạy. thiếu niên cả người đầy máu, thiếu nữ ôm hắn khóc. Thiếu niên cũng không sao, lại còn cười nói: ta phải bảo vệ ngươi cả đời ta vĩnh viễn không để kẻ nào ăn hiếp ngươi, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không được. Sau đó thiếu niên kia được đưa đi bệnh viện, thiếu nữ kia mỗi ngày đều chờ đợi ở đó, mỗi ngày đều khóc rất nhiều, thiếu niên hỏi nàng có phải là yêu hắn? thiếu nữ khóc không nói lời nào. Thiếu niên nói vết thương trên người đau quá, thiếu nữ luống cuống muốn gọi bá sĩ tới nhìn xem. Thiếu niên nói, không cần gọi, ta nghe nói chỉ cần một cô gái xinh đẹp hôn lên môi thì sẽ không đau nữa. Thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, nhưng cuối cùng nàng cũng hôn thiếu niên một cái. Sau đó thiếu niên vui vẻ cười. Lúc ấy thiếu niên mười năm tuổi thiếu nữ mười bốn tuổi.
-Trong nháy mắt, thiếu niên cùng thiếu nũ học lên trung học, vẫn học cùng trường với nhau. Áp lực học tập của trung học rất lớn, thiếu nữ mỗi ngày đều học tập rất khắc khổ, nhưng trong nhà của nàng cũng rất nghèo, đồ ăn trong nhà dinh dưỡng căn bản không bù nổi tiêu hao thể lực của thiếu nữ. Vì thế thiếu nữ ngày một gầy, thiếu niên nhìn thấy việc đó vì thế lúc ăn cơm thường lén mang cơm đến cho thiếu nữ ăn. Thiếu niên không hề mua đồ đắt tiền mà mua đồ rẻ tiền, để dành tiền mỗi cuối tuần dẫn thiếu nữ đi ra nhà ăn bên ngoài ăn một bữa. Hai người cứ nhu thế như hình với bóng, rất nhanh thành một đôi trong trường, nhưng mà thiếu niên cũng không nói với thiếu nữ hắn thích nàng, mà thiếu nữ cũng không có nói. Nhưng mà, lúc thiếu nữ nhìn thấy hắn cùng với các thiếu nữ khác cợt nhả nàng liền tức giận mất hứng muốn nổi ghen.
Cho đến một ngày, thiếu niên đọc trộm nhật ký của thiếu nữ, cũng phát giác ra thiếu nữ mỗi ngày đều đem từng chút bên hắn ghi lại. trong đó có một câu khiến thiếu niên rất cảm động: đời này áo cưới của ta chỉ cho ngươi mặc, có lẽ ta không phải là cô dâu đẹp nhất, nhưng mà ta sẽ ở bên ngươi cả cuộc đời này cho dù là luân hồi kiếp sau cũng là vợ của ngươi ở bên cạnh ngươi bảo vệ cho ngươi! Thiếu nữ cũng không biết thiếu niên từng nhìn trộm nhật ký của nàng. Thiếu niên cũng đem bí mật này chôn vùi tận đáy lòng; bọn họ cứ như vậy trải qua những ngày bình thường nhưng vui vẻ bên nhau.
-Đến khi hắn học xong cấp ba, năm ấy thiếu niên mười tám tuổi trưởng thành, lão nhân trong nhà hắn sau khi thấy hắn trưởng thành quyết tâm đem một việc nói với hắn. Lão nói với hắn lão đã chọn cho hắn một vị hôn thê, ngoại trừ nàng hắn không thể cưới bất kỳ kẻ nào khác. Trong một khắc kia thiếu niên kinh ngạc đến ngây người. Thành tích học tập của thiếu niên cũng không tốt, lão nhân cảm thấy hắn tiếp tục học cũng không có thành tựu gì, vì thế quyết định cho hắn vào quân ngũ. Lão chiến hữu sinh tử chi giao của lão nhân trực tiếp dùng quan hệ đưa thiếu niên kia gia nhập vào bộ đội đặc chủng. Bộ đội đặc chủng tuyển nhận yêu cầu rất nghiêm khắc, chẳng qua thiếu niên bảy tuổi học võ. Mười tám tuổi thì lão nhân đã truyền thụ hết mọi bí quyết của lão, thân thể tố chất rất xuât sắc. Cứ như vậy thiếu niên trúng tuyển vào bộ đội đặc chủng. Tâm tình của thiếu niên khi biết được mình đã có vị hôn thê thì rất chán nản, hắn cảm thấy hắn không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với thiếu nữ, điều đó chỉ gây đau xót vô tận cho thiếu nữ. Vì thế hắn đồng ý đi bộ đội đặc chủng, nhưng mà những chuyện này hắn cũng không có nói cho thiếu nữ biết. Hắn hi vọng ngày sau thiếu nữ có thể tìm được hạnh phúc của mình. Năm đó thiếu niên mười tám tuổi, thiếu nữ mười bảy tuổi!
-Thiếu niên vào bộ đội đặc chủng dần dần trưởng thành, trở thành một nam nhân. Thời gian thoi đưa thấm thoát đã sáu năm, nam nhân này trở thành một lãng tử một nghèo hai trắng. Trong sáu năm thời gian này hắn cũng chưa từng cùng với thiếu nữ kia liên hệ qua.
Phương Dật Thiên nói đến đây cười khổ một tiếng, điếu thuốc trong tay cũng cháy gần hết hắn tiện tay đem tàn thuốc dập tắt, sau đó xoay người nhìn về phia Lam Tuyết. Trong một khắc đó Phương Dật Thiên giật mình. Hắn cũng nhìn thấy trong cặp mắt như hư ảo kia tràn đầy nước mắt, một giọt nước mắt to như hạt đậu trong suốt theo gương mặt của nàng chảy xuống, trên giường đã bị nước mắt của nàng làm ướt một mảng lớn.
-Cậu bé kia chính là ngươi đúng không? Ngươi khẳng định là trong lòng rất giận ta nếu không phải là tại ta xuất hiện, ngươi và nàng cũng sẽ không chia lìa, ngươi nhất định rất hận ta có đúng không? Ngươi không cần trốn tránh, bởi vì ta xuất hiện chia rẽ các ngươi, có đúng không?
Lam Tuyết không nhịn được khóc lên, hai mắt đẫm lệ, nàng nức nở nói:
-Nhưng ta không biết mấy cái này, nếu ta biết lúc trước ta sẽ không đồng ý với sự an bài của ông nội. Việc hôn nhân này….ta…ta xin lỗi ngươi, ngươi với nàng mới là một đôi tốt nhất, nàng mới có tư cách là vợ của ngươi,ta không xứng!
Phương Dật Thiên giật mình, lòng mềm nhũn, hắn ôn nhu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lam Tuyết, nhẹ giọng:
-Đồ ngốc, ta trách nàng còn không trách thì nói gì đến hận! Có đôi khi có một số việc căn bản không thể do chúng ta quyết định được… Cuộc sống này là như thế.
-Là ta không tốt, ta không nên xuất hiện, ngươi với nàng mới là một cặp trời sinh, ngươi với nàng mới là một đôi cùng nhau vượt qua hoạn nạn. Ngươi yêu nàng có đúng hay không? Ta không nên chen ngang vào, ngươi nên đi tìm nàng, ngươi nên cho nàng những gì đáng lẽ thuộc về nàng, nàng mới là nữ nhân đích thực của ngươi.
Lam Tuyết nói xong, trong lòng vô cùng đau xót như một cây đao vô tình hung hăng đâm vào.
-Lam Tuyết, ta trươc kia trốn tránh đều không phải là vì việc này mà là ta cảm thấy ta không xứng với nàng. Nàng hiện tại là hôn thê của ta, sau này là thê tử của ta! Việc này ta đã quyết định!
Phương Dật Thiên đau xót nhìn Lam Tuyết nức nở, cuối cùng hắn không nhịn được phải thốt lên.
Lam Tuyết nao nao ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Phương Dật Thiên, sau đó lại hỏi:
-Nhưng ngươi không thực lòng thích ta phải không?
Phương Dật Thiên khẽ giật mình. Vấn đề này hắn nhất thời khó có thể trả lời được, chẳng qua hắn cũng duỗi tay ôm lấy thân thể Lam Tuyết, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng. Có lẽ lúc này, trăm ngàn ngôn ngữ cũng không rõ ràng bằng được một cái hôn!