Thiếp Thân Đặc Công

Chương 261: Đưa Liễu Ngọc về nhà




Liễu Ngọc đi phía trước, chiếc váy dài theo bờ eo chuyển động của nàng mà bay lên , từ phía sau nhìn lại, một vòng eo mảnh khảnh phía dưới là một đường cong kinh người, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, nổi lên từng đường cong nhấp nhô.
Nàng có chút say , đi không được vững vàng, đi hơi nghiêng ngả,có thể ngửi thấy được mùi rượu cùng với mùi thơm từ thân thể nàng bay đến, hòa cùng nhau, cực kỳ câu dẫn thần kinh mẫn cảm của nam nhân.
Đi vài bước rồi đột nhiên nàng ngừng lại, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, Phương Dật Thiên thấy thế vội vàng chạy đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, chị không sao chứ?"
Cơ hồ là mặt đối mặt với Phương Dật Thiên, nhìn thấy Phương Dật Thiên vẻ mặt tràn đầy vẻ thân thiết , Liễu Ngọc tâm thần chấn động, khuôn mặt càng hồng lên, nàng miễn cưỡng cười cười, nói: "không có việc gì chỉ là hơi choáng váng... Ọe..."
Một mùi rượu từ tiểu phúc bốc lên thẳng đến cổ họng, nàng vội vàng nói: "Tôi, tôi đi phòng vệ sinh một chút đã."
"Em đưa chị đi." Phương Dật Thiên nói xong không chần chờ đỡ lấy cánh tay phải mềm mại của Liễu Ngọc, giúp nàng đi đến buồng vệ sinh gần nhất.
Vừa rồi lúc Vương bộ trưởng nắm tay phải của Liễu Ngọc, Phương Dật Thiên nói ra một câu "Bỏ cái tay heo của ông ra!" làm Vương bộ trưởng trong lòng sợ hãi, mà lúc này, hắn cũng tự ôm lấy cánh tay phải của Liễu Ngọc, so sánh với động tác vừa rồi của Vương bộ trưởng, lúc này hắn còn hơn một bậc.
Giúp Liễu Ngọc đến buồng vệ sinh,nàng liền chạy vào,sau đó là tiếng đóng của WC, từ bên trong tựa hồ có tiếng nôn mữa.
Phương Dật Thiên trong lòng lo lắng, trong lòng biết Liễu Ngọc nôn rượu, chẳng qua bên trong là nữ xí, hắn cũng ngại đi vào chỉ có thể chờ đợi.
Một lúc sau Liễu Ngọc từ bên trong đi ra, sái mặt lộ vẻ tái nhợt, đi đến bồn rữa tay công cộng rữa tay rồi trở lại đường ngay, Phương Dật Thiên liền đi đến, thân thiết hỏi: "Ngọc tỷ, vừa rồi nôn rượu à?"
Liễu Ngọc gật gật đầu, cười cười, nói: "n, uống hơi nhiều, chẳng qua nôn ra thì tốt hơn nhiều rất nhiều
"Rửa mặt đi, như vậy sẽ tỉnh hơn một chút." Phương Dật Thiên nói.
Liễu Ngọc ừ một tiếng, hai tay vốc nước lên rữa mặt, cuối cùng lấy ra khăn tay lau nước trên mặt, thở sâu, so với lúc chưa nôn rượu, hiện tại tốt hơn rất nhiều.
"Đi thôi, cám ơn cậu , chẳng qua vừa rồi cậu ở trong phòng lấy cớ thật là giỏi à, lại còn nói giúp tôi chăm sóc Thi Thi." Liễu Ngọc cười cười, trên mặt thể hiện ra phong vận mê người của thiếu phụ trẻ tuổi.
"Ha ha, thuận miệng bịa ra mà thôi, chẳng qua nhìn phản ứng mấy người Vương bộ trưởng thì chắc bọn họ đều tin tưởng. Đúng rồi, về sau chị cần phải chú ý Vương bộ trưởng này nhiều hơn." Phương Dật Thiên có chút thâm ý nói.
Liễu Ngọc sắc mặt nao nao, trong lòng biết Phương Dật Thiên nói chuyện gì, rồi nàng mỉm cười, cùng Phương Dật Thiên đi ra ngoài.
Gió đêm phơ phất.
Đêm khuya gió đêm mang lại một chút cảm giác mát mát, từng đợt thổi vào bên trong xe không cần mở máy điều hòa cũng cảm giác được một cổ không khí trong lành
Liễu Ngọc ngồi ở bên trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là có chút mất tự nhiên, tuy vừa rồi sau khi nôn thì có tỉnh hơn một ít, nhưng khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng vẫn còn chút hồng, đôi mắt hơi có vẻ say, mê ly hấp dẫn.
Đêm nay nếu không phải Phương Dật Thiên đột nhiên đến, chính nàng cũng không biết khi nào thì mới có thể rời đi,để nhanh chóng trở về nhà.
Nhớ tới Thi Thi một mình đợi ở nhà, lòng của nàng nhói lên từng cơn, những tiệc rượu như vậy nàng thường xuyên tham gia, mỗi lần Thi Thi cũng rất nghe lời nàng ở nhà, không khóc cũng không có quậy, ngay từ lúc còn nhỏ.
Chẳng qua nàng đối với Thi Thi cũng thương yêu cực kỳ, đại bộ phận thời gian nàng đi làm và xã giao, nàng cũng không nhớ lần cuối nàng dẫn Thi Thi đi chơi là khi nào .
Nhưng là vì cuộc sống, vì sống được tốt hơn, vì Thi Thi có thể vô tư vô lo lớn lên, tất cả nàng đều cố nén , trong lòng khổ cũng chỉ một mình nàng dùng đôi vai gầy yếu chống đỡ tất cả.
Có lẽ, đây chính là một việc chuyện khó xử của một người mẹ độc thân.
Nghĩ vậy ở sâu trong lòng của nàng không nhịn được nổi lên một tia chua xót, áp lực trong lòng như muốn phun ra, có đôi khi, nàng thật muốn tựa vào một người nào đó thoải mái khóc một hồi, phát tiết một lần sự gian khổ và mềm yếu của nàng, nhưng trong biển người khó kiếm được một người nào đó để nương tựa.
Trong lúc lơ đãng, nàng thoáng quay đầu, đảo mắt nhìn qua Phương Dật Thiên đang lái xe, khuôn mặt góc cạnh nhìn qua thấy cương nghị vô tình, chẳng qua nhiều lúc lại có vẻ vô lại, có đôi khi, nàng thật sự là không hiểu người đàn ông này là người như thế nào.
Chẳng qua, có thể xác định là có hắn tại bên cạnh, nàng cảm giác nội tâm nàng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Về uống chén nước ấm, thả lỏng thể xác và tinh thần, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao ." Phương Dật Thiên quay đầu nhìn Liễu Ngọc nói.
Liễu Ngọc gật gật đầu, cười nói: "Tôi biết! Dật Thiên. . ."
"Uhm?"
"Cậu, cậu vì cái gì đối với tôi tốt như vậy?"
Trong xe nhất thời yên tĩnh.
Phương Dật Thiên trầm mặc sau nửa ngày, chậm rãi nói: "Không có gì, chị một mình nuôi nấng Thi Thi cũng không dễ dàng, kỳ thật em cũng không thể giúp đỡ chị cái gì, chính là em không muốn nhìn chị bị người khác khi dễ mà thôi."
Liễu Ngọc nao nao, Phương Dật Thiên nói một câu đơn giản khiến cho nàng nổi lên một cảm giác ấm ám, có đôi khi sự quan tâm bình thường của người với người cũng có khả năng đả động đến nội tâm người khác.
Liễu Ngọc vội vàng xoay mặt nhìn về phía ngoài của sổ , thở sâu, nàng sợ mình đối mặt Phương Dật Thiên không nhịn được sẽ rơi lệ, nàng vốn là không phải là người nữ nhân kiên cường, vẻ kiên cường bên ngoài chỉ để che đấu sự yếu ớt bên trong.
Xe rất nhanh đã đến nơi
Dừng xe lại Phương Dật Thiên mở cửa xe giúp Liễu Ngọc đi ra, thấy Liễu Ngọc vẫn còn vẻ say rượu, hắn nói: "Ngọc tỷ, em đỡ chị vào nhé."
Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, gật đầu, đồng ý Phương Dật Thiên giúp nàng đi lên trên lầu.
Liễu Ngọc mở cửa nhẹ nhàng, sợ đánh thức Thi Thi đang ngủ ở trong phòng,nàng quay lại đóng của, cũng không bật đèn, muốn đi vào phòng của mình.
Bởi vì trong phòng không có đèn, khiến cho tối đen, nàng lại hơi choáng váng, đi tới đi lui, không cẩn thận đụng vào phía trước đích một cái ghế trên, nàng ai nha một tiếng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Phương Dật Thiên vội vàng đi tới, đỡ phía sau lưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Em giúp chị."
Nói xong, hắn duỗi tay đem cái ghế của dịch đi giúp Liễu Ngọc đi vào trong phòng của nàng, mà Thi Thi đã ngủ một mình, ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh phòng của Liễu Ngọc.
Phương Dật Thiên duỗi tay mở phòng Liễu Ngọc, giúp nàng đi vào,trong phòng tràn đầy mùi thơm nhè nhẹ mê người.
Phương Dật Thiên đem Liễu Ngọc đỡ đến bên giường ngồi xuống, hắn lại nhẹ giọng nói: "Ngọc tỷ, chị nằm đi , em mang cho chị chén nước."
Nói xong, hắn đang muốn đi ra, thình lình nghe được phòng ngủ của Thi Thi truyền đến âm thanh mở của, sau đó, Thi Thi nữa tỉnh nữa mê nói:
"Mẹ ơi mẹ, mẹ ơi, mẹ về rồi phải không?"
Trong một khắc, Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc thân thể nhất thời cứng đờ, âm thầm nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.
Tác giả:Lương Thất Thiểu