Thiếp Thân Đặc Công

Chương 188: Nước mắt của Lam Tuyết




Sáng sớm hôm sau.
Ánh Dương thẳng đứng, chiếu sáng khắp muôn nơi.
Kinh thành, tại bên trong một tòa biệt thự mầu hồng.
Ở kinh thành, biệt thự mầu hồng thường thường tượng trưng cho quyền lực , cao nhất quyền lực.
Mà tòa biệt thự mầu hồng này được phòng vệ cực kỳ nghiêm mật, các trạm gác liên tiếp không ngừng từ ven đường là có thể thấy được điều đó.
Tại cửa tòa biệt thự mầu hồng đó là hai gã bảo vệ mang súng đứng, kinh thành lớn như vậy, nhưng mà có thể có được lực lượng bảo vệ như thế cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bên trong biệt thự, tại một ngôi tiểu lâu ba tầng nhỏ, tiểu lâu thiết kế theo phong cách truyền thống Trung Quốc, nước chảy từ trên núi chảy xuống tựa như một bức tranh thủy mặc, vẻ thanh tĩnh, u nhã nhưng bên trong lại lộ ra một vẻ cổ lão ôn hòa mà thâm trầm.
Đừng xem ngôi tiểu lâu đó như vậy mà tưởng nhầm, trên thực tế, ở kinh thành người có thể tùy ý đi vào trong đó cũng không nhiều, cho dù là Bí thư thị ủy của kinh thành muốn vào thì cũng phải xem ý tứ của lão gia tử.
Bên trong tòa ba tầng tiểu lâu, bên trong một gian phòng thanh lịch u tĩnh, cửa sổ mở ra, Thần dương chiếu xạ (đoạn này tính dịch là Ánh dương, nhưng lại mất đi nghĩa của câu). Ánh sang ấm áp cùng với mùi hương thoang thoảng tràn đầy cả phòng.
Tại một góc phòng nơi hướng về phía của sổ đặt một chiếc dương cầm, một nữ nhân mặc chiếc váy trắng đang ngồi trước chiếc dương cầm, hai cánh tay thon dài, tuyết trắng mềm mại của nàng như ẩn như hiện một làn da sáng bóng như ánh huỳnh quang, mười ngón tay của nàng linh động phiêu dật nhẹ buông trên phím đàn, giống như mười tiểu tinh linh đáng yêu đang khiêu vũ mê say.
Nương theo mười ngón tay nhảy múa của nàng, tràn ngập phòng là những âm thanh tuyệt diệu vang lên, tràn ngập mỗi ngõ ngách trong phòng, tiếng đàn tao nhã mà lại lột ra một chút sầu bi, như một khe suối nhỏ quanh co lưu động, làm người nghe trong lòng cũng nỗi lên nỗi buồn vô cớ.
Tiếng đàn uyển chuyển động lòng người, như đang tâm sự khi thì lại như đang tưởng niệm (nhớ lại), nỗi nhớ như lan ra khắp căn phòng, những đường cong tuyệt mỹ của mỹ nhân nhìn từ phía sau như hoàn toàn dung nhập vào chiếc dương cầm, nhìn qua như một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ vạn phần mà lại toát ra phảng phất chút sầu bi.
Từ đầu đến cuối, bất luận là mỹ nhân ngồi hay là đang chơi đàn bằng mười đầu ngón tay thanh nhã của mình đều là những hình ảnh tuyệt đẹp làm người ta tán thưởng, nếu một người giờ phút này mà chứng kiến có lẽ đều không đành long quấy rầy, hình ảnh không dính chút bụi trần này đủ cho mọi dạng phàm phu tục tử của thế gian đều mang kính ý.
Đúng lúc này, của phòng nhẹ mở ra, bên ngoài cửa là một người phụ nữ trung tuổi, tuy nói là trung tuổi nhưng vẫn có một cỗ phong vận mê người, sau khi nàng mở cửa và chứng kiến hình ảnh trên, trong lòng khẽ động, ánh mắt toát ra một cái nhìn từ ái và thương cảm, trong lòng nàng chợt dâng lên niềm oán hận một bóng hình nào đó.
"Tiểu thư…" Cuối cùng, nữ nhân kia mở miệng nói, xóa tan đi hình ảnh tuyệt đẹp trước mắt.
Tiếng đàn không hề dừng lại, cho đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc thì mười ngón tay thon dài kia mới ngưng nhảy múa, mỹ nữ kia quay đầu lại, nhìn vào ngoài cửa rồi nhẹ nhàng nói: "Lý nương, có chuyện gì vậy?"
Thanh âm trong trẻo vang lên giống như tiếng suối chảy trong rừng vắng, nhẹ nhàng và trong suốt, nhưng so với dung mạo của nàng thì lại làm cho người ta cảm thấy than thản và thánh khiết.
Đó là một dung nhan Khuynh quốc Khuynh thành, sâu thẳm trong đôi mắt đẹp ẩn chứa đầy (mạn Thiên Tinh hoa đích linh động), khuôn mặt không chút tỳ vết lộ ra khí chất thanh nhã, tự chủ, giống như một đóa hoa trong U Lan nở tuyệt mỹ, thơm ngát mà lại không mang chút bụi trần.
Cũng chỉ có khuôn mặt Khuynh quốc Khuynh thành trên mới có thể xứng với danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân thanh danh hiển hách.
Nàng, chính là Lam Tuyết -- Người vợ trên danh nghĩa của Phương Dật Thiên!
Lý nương trong long nhẹ nhàng than thở, lòng nàng biết vừa rồi Lam Tuyết khẳng định là lại nghĩ đến người đàn ông kia, người trong mắt nàng hoàn toàn có lỗi với chính mình. Lý nương cũng không hiểu tại sao Lam Tuyết lại phải một lòng với người đàn ông như vậy, nàng lại càng không hiểu Bạch lão gia tử vì sao có thể đưa ra một cái hôn sự quá đáng như vậy.
Trong mắt nàng, Lam Tuyết như một con thiên nga bay lượng trên bầu trời, mà người đàn ông kia chỉ là một con cóc nhảy nhảy trên mặt đất, thậm chí còn không bằng một con cóc ấy chứ!
Ít nhất con cóc mà có cơ hội để ăn thịt thiên nga thì nó sẽ không bỏ qua, nhưng người đàn ông kia đến miếng thịt thiên nga đặt trên miệng rồi cũng không chịu ăn, không ngờ lại chọn trốn tránh, hơn nữa lại trốn tránh nhiều lần nữa chứ.
Việc này nếu đến tai người trong kinh thành sẽ khiến cho náo động không khác gì một quả bom nguyên tử nổ mạnh, mà ba vị công tử hình thành nên thế chân vạc tại kinh thành phỏng chừng muốn hộc máu ba đấu, đương trường ngã chết!
Trong mắt của Lý nương thì mỗi một vị trong ba đại công tử đều mạnh hơn cả hang ngàn hàng vạn lần so với cái tên hỗn đản ác ôn kia, chỉ riêng thân phận và địa vị của ba vị công tử kia cũng đủ cho mọi nam nhân ngưỡng mộ, hơn nữa là cả ba vị đó đều tuấn đạt tao nhã phi phàm, đa tài đa nghệ!
Nhưng mà trớ trêu thay, ba vị công tử kia dù cho có phát ra vô số lời mời đến Lam Tuyết, nhưng đều bị nàng cự tuyệt, không nói mời dùng cơm, ngay cả một vài buổi yến hội công khai thì Lam Tuyết cũng chưa bao giờ đồng ý tham gia một lần.
Vô số thế gia công tử ở kinh thành vì ái mộ kinh thành đệ nhất mỹ nữ, bọn họ cho dù suất sử bao nhiêu thủ đoạn cùng bản lãnh ra đều không chiếm được một nụ cười của mỹ nhân, nhưng mà, trên đời này có người cố tình không cảm thấy như thế, hơn nữa người này là một tên không có gì cả, tay trắng mà thôi, mọi thói hư tật xấu của nam nhân hắn đều có cả.
Một nam nhân như vậy mới khiến cho Lam Tuyết có tình ý, đau khổ chờ đợi hắn, hằng đêm nhớ nhung ưu sầu!
Bởi vậy, việc này mà lan truyền ra bên ngoài, chỉ sợ hơn một nửa thế gia công tử ở kinh thành từ nay về sau đều nằm trên giường bệnh, chán nản không chịu nổi!
Lý nương trong lòng chút chút xúc động, nàng là người nhìn Lam Tuyết từ nhỏ lớn lên, nàng đã coi Lam Tuyết như là con gái của chính mình, trong tâm khảm nàng hy vọng Lam Tuyết có thể sống hạnh phúc, nhưng mà, kể từ khi tên đàn ông vô sỉ kia xuất hiện đã làm thay đổi hết thảy!
Người đàn ông kia liên tục làm thương tổn Lam Tuyết, sau đó lại rời đi, quyết liệt và vô tình, làm cho Lam Tuyết ngây ngốc chờ đợi, không ngại ngần phiền toái hỏi thăm hắn đang ở nơi nào , hết thảy đều thu vào trong mắt.
Có đôi khi nàng thực sự muốn tìm người đàn ông vô liêm sỉ kia để kết thúc mọi chuyện, nhưng nàng biết nếu thực sự làm như vậy thì Lam Tuyết sẽ bị đả kích, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Lam Tuyết khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, nhẹ giọng nói: "Lý nương, ông nội gọi con sao?"
Lý nương trong lòng khẽ thở dài, nàng quyết định đem tin tức vừa nhận được nói cho Lam Tuyết, trên mặt nàng miễn cưỡng nở một nụ cười, làm ra vẻ vui mừng nói: "Tiểu thư, có tin tức của Phương thiếu gia rồi!"
Bởi vì Lam tuyết cùng Phương Dật Thiên có chút đặc biệt, nên Lý nương mỗi lần xưng hô tên của Phương Dật Thiên đều phải khách khí mà gọi là Phương thiếu gia.
Phanh! (Bịch!)
Một âm thanh vang lên, thủy tinh văng khắp nơi, trên mặt đất một dòng nước màu trắng chảy lênh láng!
Trong tay Lam Tuyết vừa cầm một ly sữa nóng đang chuẩn bị uống một chút, chợt nghe Lý nương nói như vậy, trong lòng nàng run lên, toàn than nhất thời cứng ngắc, buông nhẹ tay, làm cho ly sữa rơi xuống đất!
"Tiểu thư, cẩn thận…" Lý nương trong lòng cả kinh, nếu những mảnh vụn thủy tinh kia gây thương tích cho Lam Tuyết thì làm sao đây?
Lý nương vội vã chạy đến, kéo Lam Tuyết ra, sau đó nàng lấy một cái khăn vội vã lau đám sữa chảy lênh láng trên mặt đất.
"Lý, Lý nương, cô, cô vừa nói cái gì? Giọng nói của Lam Tuyết bởi vì quá kích động không thể kiềm chế được mà trở nên run rẩy, khuôn mặt tuyệt mỹ cũng vì đó mà mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày.
"Vừa mới có tin tức của Phương thiếu gia" Lý nương nói.
"Thật, thật sự? Việc này là thật sao?" Lam Tuyết đột nhiên tiến lên hai tay gắt gao cầm lấy cánh tay của Lý nương, vẻ mặt tràn đầy vẻ bức thiết.
Lý nương gật đầu, nói: "Lần này là thật, bởi vì đây là tin tức của Công an mang tới!"
Một khắc sau, hai tay Lam Tuyết buông cánh tay của Lý nương ra, cơ thể không nhịn được lui về sau hai bước, cặp mắt tràn đầy linh khí chậm rãi trào ra dòng nước mắt lấp lánh như trân châu, đó là hình ảnh làm cho người chứng kiến cũng cảm thấy tan nát cõi lòng!
Dòng nước mắt lấp lánh như linh châu tuôn xuống tạo thành hai dòng lệ thẳng tắp, trên đời này người có thể khiến cho Lam Tuyết rơi lệ cũng chỉ có một người ----- Phương Dật Thiên!