Thiếp Thân Đặc Công

Chương 165: Nước mắt của Tiêu Di




Không thể phủ nhận, Tiêu Di toàn thân trên dưới mỗi một địa phương cũng đều gợi cảm thành thục. Bất quá, nếu nói bộ vị gợi cảm mê người nhất của Tiêu Di thì phải nói tới cái Cặp tuyết phong E-cup mãnh liệt trước ngực nàng.
Đối với bộ vị này của Tiêu Di, Phương Dật Thiên cơ hồ là mỗi ngày thương nhớ, có vài lần tao ngộ ngoài ý muốn khiến hắn từng cảm thụ qua cặp tuyết phong mềm mại no đủ đó. Bất quá cuối cùng vẫn không có tự mình dùng hai tay vuốt ve qua. Bởi vậy ít nhiều vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Mà giờ phút này là bởi vì cường hôn Tiêu Di một cách bất ngờ không kịp đề phòng, nếu như bình thường mà cùng Tiêu Di hôn nồng nhiệt một cách kịch liệt như thế, điều đó khiến cho đầu của Phương Dật Thiên có chút nóng lên. Dưới sự điều khiển bởi nội tâm kích động, hai tay của hắn không nhịn được duỗi tới bộ ngực cao vút của Tiêu Di.
"Waa..." Sau khi hai tay của Phương Dật Thiên đặt chuẩn xác vào ngực của Tiêu Di, hắn trong lòng không tự kìm hãm được thầm thở dài một tiếng. Tại một khắc đó, hắn cảm giác được cuộc đời mình sống quả là không đáng tiếc. Cái loại cảm giác mềm mại co dãn như những sợi xúc tua này khiến cho hắn như say như dại, hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, quả thực là rất mất hồn mà!
Hơn nữa hắn cũng không phải là vuốt ve cách một lớp quần áo, mà là hay tay trực tiếp luồn vào bên trong áo của Tiêu Di, hướng tới phía trước bộ ngực cực đại cao vút của Tiêu Di mà sờ!
Nếu như không phải tự tay cảm thụ, Phương Dật Thiên thật không thể tưởng tượng nổi da thịt trên cặp tuyết phong cao vút của Tiêu Di lại mềm mại và nhẵn nhụi đến như thế. Hơn nữa tựa hồ như cực kỳ bóng loáng, hoặc giả có thể nói là một khối dương chi bạch ngọc, ôn nhuận bóng loáng, đã vậy không ngờ còn rất co dãn nữa!
Hai tay của hắn không tự kìm hãm được thoáng dùng chút lực, đem cái khối cực đại cao vút ấy vuốt ve thành trăm hình bách quái, chỉ có như vậy thì mới có thể tận tình thổ lộ hết ngọn lửa trải dài trong nội tâm hắn!
"A............"
Tiêu Di phục hồi tinh thần lại, không nhịn được sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng rõ ràng cảm giác được bộ ngực của mình đang bị Phương Dật Thiên không chút kiêng nể gì mà vuốt ve sờ mó. Tuy nói nàng trước đó ở sâu trong nội tâm âm thầm hy vọng hai tay của Phương Dật Thiên có thể vuốt ve cặp tuyết phong mềm mại này, nhưng mà, chỉ đến khi thật sự đối mặt với tình huống đó, nàng mới cảm thấy có chút khó tiếp nhận, mặc dù cái loại cảm giác này rất mỹ diệu!
"Đừng...... Phương... Phương Dật Thiên, đừng mà, anh... Anh mau dừng tay... Á..." Tiêu Di thật vất vả mới thoát khỏi nụ hôn của Phương Dật Thiên, miệng nói từng câu đứt quãng...
Phương Dật Thiên lúc này ở nơi nào mà nghe Tiêu Di cầu khẩn nữa cơ chứ. Hắn cúi người xuống, lại tiếp tục lấp lấy đôi môi anh đào kiều diễm của Tiêu Di. Hai tay chôn sâu vào trong cặp đào mềm mại mà hoạt động. Loại cảm giác này đối với hắn mà nói có thể nói là kích thích trước giờ chưa từng được hưởng thụ!
Rồi sau đó, hai tay của hắn đột nhiên tiến vào trong áo nịt ngực của Tiêu Di, bắt lấy cái hột đào mê người nọ!
"Á......"
Tiêu Di không nhịn được càng thở gấp nhiều hơn, cái loại khoái cảm kích thích này giống như một dòng điện chạy khắp trong cơ thể nàng, nhưng mà, theo sau nó cũng là một loại cảm giác sỉ nhục, khổ sở cùng thương tâm lan tràn khắp trong lòng.
Hai bàn tay của nàng muốn đẩy Phương Dật Thiên ra, chỉ tiếc là lại vô lực, dù có đẩy như thế nào thì cũng bất động. Nàng vốn vẫn cho rằng Phương Dật Thiên không phải loại người như vậy, nhưng mà hôm nay Phương Dật Thiên lại khiến cho nàng rất thất vọng, không biết tại sao, lòng của nàng nổi lên từng đợt quặn đau. Chớp mắt một cái, giọt lệ hoa trong suốt trên đôi mắt nàng không thể tự kìm hãm được mà trào ra.
Phương Dật Thiên tựa hồ như cũng cảm giác được sự khác thường của Tiêu Di. Hắn liếc mắt nhìn Tiêu Di một cái, nhất thời cả người bỗng ngây ra. Bởi lẽ những dòng nước mắt trong suốt đang chảy của Tiêu Di giống hết như những cây kim sắc nhọn đâm thật sâu, thật đau vào trong tim của hắn!
Hắn rốt cuộc cũng đã phản ứng lại, cũng hiểu được trước đó hắn đã đối với thân thể Tiêu Di làm ra đủ loại mạo phạm, đây là hành vi hỗn đản cỡ nào a!
Hắn vội vàng rút tay mình ra khỏi cặp tuyết phong của Tiêu Di, kéo áo Tiêu Di xuống, vẻ mặt sợ hãi cùng áy náy nhìn về phía Tiêu Di, hít một hơi thật sâu, xin lỗi nói: "Tiêu Di, thật... Xin lỗi... Mới vừa rồi tôi...... Vừa rồi tôi rất hỗn đản phải không?"
Tiêu Di trong mắt tràn đầy nước mắt nhìn hắn, hai con ngươi đẫm lệ đong đưa qua lại, nhìn vào cũng không biết được ánh mắt nàng là đang trách cứ hay oán hận. Bất quá có thể khẳng định một điều, chính là sắc mặt của Tiêu Di đang mang theo một vẻ bi thương vô cùng.
Miệng nàng có chút máy động, định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên thật sâu một cái rồi xoay người sang chỗ khác. Cơ thể uyển chuyển, hệt như một chú sơn dương bị thương tổn, cảm giác khiến cho người ta rất đau lòng.
Phương Dật Thiên trong lòng đau xót, mới vừa rồi chính mình xúc động thế nào thì bây giờ nhận được trừng phạt thế ấy. Hắn thà rằng Tiêu Di có thể lên tiếng chửi hắn, hoặc đánh hắn, như vậy có lẽ hắn sẽ cảm giác được dễ chịu một chút, nhưng mà Tiêu Di lại một chữ cũng không buông ra khỏi cổ họng, chuyện cũng có chút nghiêm trọng thật rồi.
"Tiêu Di, mới vừa rồi tôi xúc động mà liều lĩnh đã tạo thành tổn thương cho cô. Xin lỗi, là tôi hỗn đản! Tôi biết cô có thể sẽ không tha thứ cho tôi, tôi cũng không dám cầu mong gì cô tha thứ......" Phương Dật Thiên nhìn về phía bóng lưng Tiêu Di, hối hận nói.
"Anh...... Anh tại sao lại như thế? Tại sao lại làm như vậy đối với tôi?" Ngữ khí của Tiêu Di có chút nghẹn ngào, không nhịn được hỏi.
"Tôi... Vì tôi nhất thời không nhịn được. Tiêu Di, xin lỗi, là tôi không có cách nào khống chế được bản thân mình!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, thành thật nói.
"Vậy vì nguyên nhân gì mà anh xúc động? Là bởi vì cơ thể của tôi sao?" Tiêu Di đột nhiên quay đầu lại, hai mắt ẩn chứa nước mắt nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên hỏi.
"Tôi... Tôi..." Phương Dật Thiên nhất thời nghẹn lời, nếu trả lời là như vậy liệu địa vị của hắn trong mắt Tiêu Di sẽ biến thành cái gì đây, hắn cần phải trả lời như thế nào. Hắn rõ ràng chính là nhẫn nhịn không được trước sự hấp dẫn bởi thân thể gợi cảm thành thục của Tiêu Di cơ mà.
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh một mình, chuyện mới vừa rồi tôi sẽ coi như chưa từng có cái gì phát sinh." Tiêu Di khẽ thở dài, sâu kín nói.
Nhìn sắc mặt của Tiêu Di, Phương Dật Thiên trong lòng biết, bởi vì hắn nói như thế, cho nên, khoảng cách của hắn cùng Tiêu Di có lẽ từ nay về sau sẽ như đường thủy cùng đường bộ, cách một đoạn không cách nào đào bới vượt qua được. Tiêu Di có lẽ thật sự sẽ mang chuyện vừa rồi coi như chưa hề phát sinh, bất quá thái độ của Tiêu Di đối với hắn chỉ sợ từ nay về sau sẽ trở thành người dưng mà thôi.
Đây là điều mà Phương Dật Thiên không muốn chứng kiến nhất. Bởi vậy, hắn quyết định đánh cuộc một lần.
"Tiêu Di, chuyện mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi biết có tiếp tục xin lỗi cỡ nào đi chăng nữa cũng không đủ để bù đắp đối với thương tổn tạo thành cho cô. Bất quá, trước khi đi ra ngoài có một việc tôi nghĩ tôi vẫn phải nói với cô," Phương Dật Thiên vừa nói vừa nhìn thẳng vào hai tròng mắt Tiêu Di, từng chữ từng chữ nói ra, "Tôi thích cô!"
Nếu như đã thích một người, vì lý do gì mà không nói ra cơ chứ? Ở những lúc dầu sôi lửa bỏng như vầy, nói ra chỉ sợ tác dụng đạt được không nhỏ?