Phương Dật Thiên mệt mỏi bước lên xe, sau khi ra khỏi trang viên Mân Côi hắn phóng xe như bay về nhà.
Vốn tưởng rằng trở về đô thị sẽ có cuộc sồng an nhàn, ai biết được đô thị cũng như chiến trường, chỉ có điều chiến trường đô thị không có tên bay đạn lạc, nói cách khác, chiến trường đô thị không dùng súng chiến đấu mà là dùng quyền thế, tiền tài, âm mưu, thủ đoạn
Đương nhiên, trong đô thị đối với nam nhân còn có nguyên nhân nữa để xảy ra chiến đấu, đó là nữ nhân.
Trong con mắt nam nhân nữ nhân giữ vị trí tối trọng yếu, mà nam nhân cũng thông qua tranh đoạt thể hiện thực lực cũng như khí phách của mình, bởi vậy đối với nam nhân thượng tầng xã hội mà nói, bọn họ hơn nhau không phải là quyền thế tiền tài mà là nữ nhân.
Một nam nhân có tiền có địa vị, hắn chỉ biết thông qua chinh phục nữ thần để thỏa mãn, bởi vậy, đối với nam nhân, địa phương còn có nữ nhân thì cón có chiến tranh.
Cũng như vậy, đêm nay việc Lâm Thiên Tuyết lọt vào tay bọn bắt cóc, cuối cùng, Phương Dật Thiên cũng biết được, hết thảy đều vì tuyệt mỹ dung mạo cùng với khí chất cao quý của Lâm Thiên Tuyết đã gây nên một hồi chiến tranh.
Đêm nay, sự việc Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc tuy nói là việc lớn, phía sau còn có người khác, chẳng qua Phương Dật Thiên cũng không phải vì vậy mà lo lắng, hắn thầm nghĩ dêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tìm một lý do để nói chuyện cùng Hứa Thiến, cố gắng từ miệng Hứa Thiến hỏi ra điều gì.
Đương nhiên nếu muốn hỏi ra điều gì còn phải cần Hứa Thiến phói hợp, chẳng qua Phương Dật Thiên tự tin mình có bienj pháp đối phó với nữ nhân như Hứa Thiến.
Trong lòng Phương Dật Thiên chân chính cảm thấy kỳ quái chính là sự chuyển biến trong tái độ của Tiêu di, đêm nay trước khi về không ngờ Tiêu di lại chủ động ôm hắn, nhớ lại cảm giác lúc thân hình gợi cảm thành thục mềm mại áp sát làm hắn khó có thể bình tĩnh.
Mới nghĩ như vậy, bộ vị nào đó liền có phản ứng, trong lòng hắn nhảy dựng lên, thầm nghĩ không biết sao lại có dâm ý với Tiêu di, hắn lập tức nghĩ đến chuyện tối qua.
Thân thể mệt mỏi, hắn thầm nghĩ tìm một phương thức thả lỏng, tắm nước ấm là một lựa chọn, nhưng là vết thương sau lưng chỉ sợ chưa ngâm nước được, chẳng qua khi trở về nếu trong nhà có một nữ nhân xinh đẹp ôn nhu lẳng lặng chờ đợi, như vậy cũng là một phương thức thả lỏng a.
Chỉ tiếc Phương Dật Thiên biết trong ổ chó của hắn không có nữ nhân nào đang chờ hắn cả.
Đúng lúc này di động của hắn vang lên, bây giờ là ba giờ sáng, hắn có điểm buồn bực, ba giờ sáng không biết ai rảnh rỗi mà gọi cho hắn.
Lại nói, một người sợ nhất là đêm khuya nhận điện thoại, nửa đêm gọi điện là có chuyện khẩn cấp không may.
Hắn khẽ thở dài cầm điện thoại, vừa nhìn thấy không khỏi giật mình, là điện thoại của Lâm Hiểu Tình.
Nhớ tới Lâm Hiểu Tình lại nhớ đến cảnh ân ái trong khách sạn, không biết muộn thế này nàng còn gọi điện là có chuyện gì.
Hắn nghe máy nói "Uy, Hiểu Tình có chuyện gì? Đã muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?"
"Anh cũng chưa ngủ sao còn nói em?" trong điện thoại truyền đến thanh âm của Lâm Hiểu Tình hơn nữa thanh âm có chút khó nghe tựa hồ đang nằm trên giường.
"Anh … anh cũng muốn ngủ nhưng thân bất do kỷ. Nói đi muộn thế này còn gọi điện thoại có chuyện gì? Đừng nói em không ngủ được nên gọi cho anh nói chuyện phiếm" Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói.
"Hì hì, anh đoán đúng rồi, bởi vì em không ngủ được nên gọi điện cho anh" Lâm Hiểu Tình giảo hoạt cười.
Phương Dật Thiên nhất thời không nói gì buông tiếng thở dài "Ngủ không được tán gẫu lại càng khó ngủ hơn"
"Hừ, anh không có lương tâm gì cả, chính vì không ngủ được nên mới gọi cho anh. Từ đêm hôm đó anh như mát tăm, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc, em thật sự hoài nghi dụng tâm của anh!" giọng nói của Lâm Hiểu Tình khẽ mang theo nét hờn dỗi.
Phương Dật Thiên rùng mình, lập tức nói "Hiểu Tình, mấy ngày nay thật sự là anh bận, từ khi làm vệ sĩ thiên kim đại tiểu thư anh không cách nào phân thân cả".
"Bận? Đừng tự lấy cớ, hừ" Lâm Hiểu Tình hừ một tiếng, sau đó nàng lại nói "A, anh đang ở ngoài đường? Như thế nào có tiếng xe cộ?"
"Ách, đúng vậy, anh đang lái xe về nhà" Phương Dật Thiên nói.
"A…" Lâm Hiểu Tình dừng lại một chút rồi đột nhiên nói "Thật tốt quá, em đang đói bụng anh có thể mua mấy món ăn khuya cho em?"
"Khụ khụ …."
Phương Dật Thiên nghe Lâm Hiểu Tình nói không nhịn được ho hai tiếng, hắn cười khổ nói "Mỹ nữ, em nhìn lại xem bây giờ là mấy giờ, còn muốn ăn khuya, bây giờ là ăn sáng a!"
"Hừ, biết ngay là anh không có lương tâm, lừa được người ta rồi không quan tâm nữa sao? Lúc trước còn tưởng anh với hoa hoa công tử không giống nhau, xem ra nam nhân đều như thế cả" Lâm Hiểu Tình tức giận bất mãn nói.
"Anh …" Phương Dật Thiên nhất thời không biết nói gì buông tiếng thở dài "Được rồi anh mua thức ăn khuya cho em không thành vấn đề, nhưng anh đưa đến cho em rồi anh về nghỉ ngơi, em nói thế phỏng chừng đêm nay anh không ngủ được rồi"
"Ai, ai nói thế" Lâm Hiểu Tình nói tiếp "Bạn cùng nhà em vừa đi công tác, cùng lắm thì anh đến rồi ngủ lại luôn, em sang phòng bạn ngủ. Em xem anh chính là không thành tâm!"
Phương Dật Thiên sửng sốt, từ hôm hắn hái đóa hoa kiều diễm của nàng tận tình hưởng thụ đến giờ không liên lạc với người ta, nghĩ lại cũng là không đúng.
Phải biết rằng, một nữ nhân dâng hiến thân thể cho một nam nhân thì sau này quan trọng nhất là thái độ của nam nhân thế nào, nếu nam nhân cứ vậy mà biến mất đích thị là hoa hoa công tử, nếu như tiếp tục yêu thương che chở nàng như vậy lòng nàng cũng ấm áp hơn.
"Được rồi, em muốn ăn gì nào?" Phương Dật Thiên hỏi.
"Anh đáp ứng?" Lâm Hiểu Tình trong lòng vui vẻ nghĩ ngợi nói "Anh mua cho em ba phần cơm rang đi, hắc hắc"
Phương Dật Thiên cười nhạt, hỏi địa chỉ Lâm Hiểu Tình, sau đó cho xe chuyển hướng đến cửa hàng ăn khuya.
Xem ra đem nay không ngủ được rồi, hắn hy vọng Lâm Hiểu Tình không mặc áo ngủ trong suốt ra đón hắn, như vậy hắn chịu không nổi a.
Trên thực tế Lâm Hiểu Tình đã vì hắn mà chuẩn bị một đêm ôn nhu.