Thiếp Thân Đặc Công

Chương 130: Bức cung một cách lãnh khốc tàn nhẫn




Bên cạnh đường cao tốc chỉ còn lại có hai người Phương Dật Thiên cùng đại hán mặt sẹo.
Phương Dật Thiên ngồi xổm xuống, nhìn đại hán mặt sẹo lúc này mặt mũi bầm dập nhìn không ra hình người, lạnh nhạt nói: "Ai da, hai cô bé này xuống tay thật không biết nặng nhẹ, mày xem, đem mày đánh thành cái bộ dáng như vầy! Bất quá mày cũng xem như là may mắn, bởi vì các nàng không có hướng tới cái "của quý" mà đánh. Nếu không nó sưng lên như vầy thì chỉ có nước phế đi mất!"
Vừa nói, tay của Phương Dật Thiên vừa hất hất cánh tay phải bị trật khớp của đại hán, tựa như rất ân cần hỏi: "Đau không?"
Dưới cú chạm của Phương Dật Thiên, một đau đớn từ trong tim lan tràn khắp thể xác cùng tinh thần của đại hán mặt sẹo, hắn trong lòng tức giận mắng: "Con mẹ nó cái thằng bức, mày thử bị trật khớp rồi vẫy như vậy coi đau không?"
Nghĩ là như thế, nhưng đại hán mặt sẹo vẫn cố gắng kiềm lại cơn đau, cười lấy lòng nói: "Không đau, không đau!"
"Không đau?" Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, chợt nói: "Tệ thật, xem bộ mấy đầu đốt ngón tay của mày tình hình xấu tới nỗi mất hết cảm giác đau đớn rồi? Xem ra nguy hiểm nhỉ! Vậy thế này có đau hay không?" Hắn vừa nói vừa vẫy cánh tay phải của đại hán mặt sẹo một chút nữa!
"A - -" Đại hán mặt sẹo không nhịn được phát ra một tiếng như heo bị cắt tiết, sau đó liền thở hổn hển nói: "Đau... Rất đau... Phi thường đau!"
"Uhm, coi bộ không tệ lắm!" Phương Dật Thiên vừa nói vừa móc ra một bao Trung Nam Hải, nói: "Kéo một điếu không?"
"Hả? Dạ không... Không cần, cám ơn!" Đại hán mặt sẹo đoán không ra ý đồ của Phương Dật Thiên, vội vàng cự tuyệt nói.
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn đại hán mặt sẹo một cái, lạnh nhạt nói: "Này, coi thường điếu thuốc này của ta là phế vật à, không lọt vào pháp nhãn của đại ca ngài, cho nên khinh thường hút ư!"
"Hả?" Đại hán mặt sẹo trong lòng cả kinh, vội vàng đổi giọng nói, "Không, không, không, tôi hút, tôi hút, thuốc Trung Nam Hải tốt, tôi luôn cảm thấy Trung Nam Hải mới là thuốc lá tốt nhất cho đàn ông!"
"Có đúng không? Thật không dám giấu, tao đây là do hút không nổi mấy thứ như Đại Trung Hoa nên mới mua thứ Trung Nam Hải này, thật không nghĩ tới nó lại là thuốc lá tốt nhất cho đàn ông a!" Phương Dật Thiên cười nhạt nói, lấy một điếu đưa cho đại hán mặt sẹo, còn giúp hắn mồi lửa.
Phương Dật Thiên kéo điếu thuốc, từ từ thở ra, dưới sương khói lượn lờ, khuôn mặt của hắn có mang theo một vẻ vô cùng bình tĩnh cùng với cao thâm khó lường, ánh mắt của hắn đột nhiên chợt lạnh, âm trầm hỏi: "Nói, tại sao muốn bắt cóc nàng?"
Đại hán mặt sẹo sau khi nghe xong sắc mặt đột nhiên ngẩn ra, lập tức giả ngu nói: "Bắt cóc? Coi đại ca ngài nói chuyện nghiêm trọng chưa kìa, cái gì mà bắt cóc cơ chứ, tôi chỉ bất quá cùng nàng đùa một chút, nhân tiện chở nàng đi hóng gió thôi, hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
"Hóng gió? Haha, người ta đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, việc gì phải đi hóng gió với cái thứ ngu bức như mày? Mày bắt nàng trói chặt tay chân lại, miệng dán băng keo, cái này mà gọi là hóng gió ư? Con mẹ nó đừng có chọc tao phát hỏa, nói mau, tại sao muốn bắt cóc nàng!" Phương Dật Thiên tựa hồ có phần đầy lửa giận!"
"Thật... Thật sự là không có gì, tôi... Tôi chỉ... Chỉ hù dọa nàng mà thôi. Nếu không tôi từ mình gặp nàng nói lời xin lỗi. Sau đó việc nhỏ hóa không, mà tôi cũng nợ đại ca ngài một nhân tình, ngày sau có chỗ nào cần thì cứ việc nói một tiếng, được không?" Đại hán mặt sẹo bắt đầu cố kéo gần quan hệ.
"Nói như vậy thật sự là hiểu lầm? Mày chỉ là chở nàng đi hóng gió đơn giản như vậy ư?" Phương Dật Thiên đột nhiên cười nhạt hỏi.
Đại hán mặt sẹo nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy còn tưởng rằng hắng đã vượt qua kiểm tra, đã lừa gạt được Phương Dật Thiên, trong lòng không khỏi vui vẻ, vội vàng nói: "Phải, phải, đúng như lời đại ca nói, thật sự là hiểu lầm."
"Như vậy mày cảm thấy mày đẹp trai, hay là tao đẹp trai?" Phương Dật Thiên đột nhiên hỏi. (Hỏi dzô dziên thúi @_@!)
Đại hán mặt sẹo nhìn Phương Dật Thiên, vội vàng nói: "Đương nhiên là đại ca ngài đẹp trai rồi, đại ca tuấn tú lịch sự, anh tuấn phi phàm, tôi chỗ nào so sánh được với người đây chứ!" Lần này, hắn là nói thật lòng.
Phương Dật Thiên hài lòng gật đầu, rồi hỏi: "Vậy mày cảm giác mày so với tao đàn ông hơn không?"
"Không không, đại ca ngài đương nhiên đàn ông rồi, tôi so ra còn kém, rất kém!" Đại hán mặt sẹo trong lòng kỳ quái, tại sao Phương Dật Thiên lại đối với hắn hỏi mấy loại vấn đề này nhỉ? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn nghe mình nịnh hót một chút? Nếu vậy thì thật sự quá đơn giản rồi
"Mày không đẹp trai hơn tao, cũng không đàn ông hơn tao, mà vị thiên kim tiểu thư kia đối với thứ đàn ông như tao lại chán ghét đến chết đi được. Mày nói, nàng nhìn trúng điểm nào trên người máy nhất mà đi theo mày hóng gió hả? Nàng muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, nàng dựa vào cái gì mà nguyện ý đi chung với thứ cặn bã như mày để hóng gió?" Phương Dật Thiên hai mắt nhíu lại, nhưng vẫn ung dung hỏi.
"Tôi, tôi......" Đại hán mặt sẹo toát mồ hôi, giờ hắn mới biết những gì hắn nói trước đó căn bản không khiến cho Phương Dật Thiên nửa phần tin tưởng.
Phương Dật Thiên tựa hồ đã mất đi tính nhẫn nại, đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay trái của đại hán mặt sẹo, tiếp theo xoay mạnh, rốp một tiếng, cánh tay trái của đại hán mặt sẹo lập tức trật khớp!
"A......" Đại hán mặt sẹo kêu thảm thiết - Miệng hấp một ngụm lãnh khí, toàn thân bởi vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy. Bất quá nhớ tới cổ thế lực cực kỳ cường đại sau lưng, hắn vẫn kín miệng, một câu cũng không nói.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, đại hán mặt sẹo mạnh miệng, thật sự cũng có chút ngoài ý muốn của hắn. Hắn lại hút điếu thuốc, nhìn những tàn thuốc đỏ rực đang phát sáng trên đó, lạnh nhạt nói: "Mày có biết gần đây trên đường có lưu hành một loại cực hình mới không?"
"Gì... Cực hình gì?" Đại hán mặt sẹo nhìn sắc mặt của Phương Dật Thiên, từ sâu trong nội tâm không nhịn được nổi lên một tia cảm giác dày đặc khí lạnh, trong miệng run giọng hỏi.
"Thì là 'đâm tàn thuốc vào mắt' chứ là gì, chính là lấy tay kéo mí mắt mày lên. Sau đó dùng tàn thuốc cực nóng đâm vào trong mắt của mày! Cái loại cảm giác này khẳng định là rất kích thích. Ai da, con mắt là liên quan đến trăm ngàn dây thần kinh ah, hẳn là rất thống khổ!" Phương Dật Thiên vừa nói vừa nhìn đại hán mặt sẹo liếc mắt một cái, nói: "Coi bộ xem ra tao phải thử loại cực hình mới này với mày rồi!"
Phương Dật Thiên vừa nói, tay vừa trực tiếp kéo mí mắt của đại hán mặt sẹo ra. Bởi vì hai tay của đại hán mặt sẹo đã trật khớp, cho nên hắn không thể nào ngăn cản hành động của Phương Dật Thiên. Sau khi mở mí mắt của hắn, Phương Dật Thiên liền cầm lấy tàn thuốc cực nóng, chậm rãi hướng mắt hắn đâm tới.
Từng mảnh tàn thuốc cực nóng nọ chậm rãi đốt lấy lông mi trên mắt của đại hán, khói bốc lượn lờ xung quanh cũng đủ khiến cho mắt hắn không tự khống chế được mà chảy nước mắt ra. Sắc mặt của hắn nhất thời vô cùng trắng bệch, nhìn khối tàn thuốc cực nóng nọ càng ngày càng trở nên lớn trong mắt, mà hắn cũng dần dần cảm nhận được cái cảm giác nhiệt hỏa thiêu cháy của nó!
"Chờ đã, tôi nói, tôi nói, tôi cái gì cũng đều nói, tôi lạy ngài làm ơn dừng tay, tha cho tôi đi!"
Dưới cơn sợ hãi cực độ, phòng tuyến tâm lý của đại hán mặt sẹo đã hoàn toàn bị công hãm, vội vàng há miệng cầu xin tha thứ. Ngẫm lại, hắn cảm giác được vì 10 vạn đồng tiền mà chịu đựng cực hình hành hạ như thế thật sự là không đáng, bởi vậy liền hoàn toàn đầu hàng.