Tiêu di thật sự là đang ở trong bể bơi, thì ra ngay khi Phương Dật Thiên thực hiện động tác xoay mình 360° nhảy xuống bể bơi thì Tiêu di cũng lặn xuống bơi đến chỗ hắn nhảy xuống, kết quả là hai người ở dưới nước không hẹn mà gặp!
Phương Dật Thiên nhảy xuống nước thì chúi đầu xuống dưới, lúc đó hắn thấy Tiêu di đang lặn ở bên dưới, vừa lúc đó Tiêu di cũng ngửa đầu lên liền thấy ngay Phương Dật Thiên, nhất thời, nàng ngẩn người quên cả bơi, bởi vì...
Nên sớm không sớm, nên muộn không muộn, ngay khi nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt Phương Dật Thiên từ bên trên xuống lại dính ngay trên mặt của nàng.
Vì vậy, ngay lúc đó, môi của hai người cực kỳ chính xác dán lại với nhau.
"Thủy trung tiếp vẫn (hôn nhau trong nước)? quả thật là động tác yêu cầu cao độ, thật là kích thích, con mẹ nó, trước đây chưa bao giờ thể nghiệm qua phương diện này ah!" Tức thời, trong đầu Phương Dật Thiên hiện lên những lời này.
Trong nước hoàn toàn có thể thấy sắc mặt giật mình của Tiêu di, nàng không ngờ lại cùng Phương Dật Thiên miệng đối miệng dưới bể bơi, trời ạ, tâm tình của nàng bắt đầu đại loạn, hai chân trắng như tuyết cũng quên hoạt động, cả người nàng bỗng nhiên cứng đơ.
Vấn đề là, lúc này nàng đang ở trong nước, nhất thời, nàng liền chìm xuống dưới.
- Tiêu di, cẩn thận!
Phương Dật Thiên nhịn không được hô lên, nhưng ở dưới nước mà mở miệng thì cũng không nghe được, chỉ nghe được "Cô lỗ cô lỗ" với bọt nước, Tiêu di cũng không nghe được hắn nói cái gì.
Dưới tình thế cấp bách, Phương Dật Thiên muốn kéo tay Tiêu di lại, nhưng chẳng biết thế nào, tay hắn đưa xuống phía dưới cũng không nắm được tay Tiêu di, trái lại, hắn lại nắm được một vật vừa mềm mại đầy sung mãn.
Hắn vừa nhìn xuống, trong lòng liền hô lớn, tay của hắn đang đặt trên bộ ngực cao vút, trắng bóng của Tiêu di, trời ơi, hắn thật sự rung động, vốn là có ý tốt kéo tay nàng, kết quả lại biến thành chiếm tiện nghi!
Bất quá, lần đầu tiên sờ ngực Tiêu di, sự mềm mại, thoải mái khiến hắn chút nữa chảy máu mũi, hắn vội vã buông tay, sau đó hoa chân bơi lại, ôm lấy vòng eo mềm mại nhẵn nhụi của nàng, sau đó bơi lên trên.
Cứ mỗi lần tiếp xúc thân mật với Tiêu di, Phương Dật Thiên đều nghĩ lão thiên gia có đúng hay không phá lệ chiếu cố hắn, hay là nữ thần số mệnh có tình ý với hắn sao?
Phương Dật Thiên ôm Tiêu di, ra sức quẫy đạp, hướng phía trên bơi lên.
Hắn ôm Tiêu di trong lòng, vì vậy bộ ngực mềm mại dán trên người hắn, hơn nữa Tiêu di mặc trên người bộ áo tắm hai mảnh cực kỳ lộ liễu, toàn thân trên của hắn lại xích loã, hai người có thể nói là trần như nhộng dán lại với nhau.
"Thân thể Tiêu di thật là mềm mại a, ôm rất thoải mái!" Trong đầu Phương Dật Thiên vừa hiện lên ý nghĩ này thì hắn cũng đã ôm Tiêu di trồi lên mặt nước, sau đó hắn đảo mắt về phía Tiêu di mà hô to:
- Tiêu di không sao chứ?
- Hô!
Vừa lên mặt nước, Tiêu di thở gấp, sau đó mới phát hiện thân thể nàng đang cùng với Phương Dật Thiên kề sát với nhau, hơn nữa Phương Dật Thiên hoàn toàn ôm lấy nàng khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng nhất thời đỏ lên.
Lúc này, Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân các nàng chạy đến , thì ra các nàng thấy Phương Dật Thiên nhảy xuống nước hồi lâu mà chưa thấy lên nên chạy tới xem, ai ngờ vừa đến lại thấy cảnh Phương Dật Thiên đang ôm chặt Tiêu di nổi trên mặt nước.
Trong phút chốc, Lâm Thiên Tuyết các nàng đều giật mình, các nàng không thể tưởng được Phương Dật Thiên lại dám ôm lấy vòng eo trắng nõn nhẵn nhụi của Tiêu di trước mặt bao người, thân thể dính sát vào người Tiêu di, oh my God, chẳng phải đây chính là cường hành phi lễ trong truyền thuyết hay sao?
Lâm Thiên Tuyết khuôn mặt tối sầm, cái miệng nhỏ nhắn thở phù phù, có vẻ cực kỳ tức giận, nhịn không được xuất khẩu mắng to:
- Phương Dật Thiên, anh, tên hỗn đản này, còn không mau buông tay, anh lại dám chiếm tiện nghi của Tiêu di, anh hỗn đản...
Phương Dật Thiên ngẩn ra, lúc này nếu như buông Tiêu di thì rất có thể bị gán cho tội danh là chiếm tiện nghi của Tiêu di, đối với hắn thì không sao, nhưng cũng không nên liên luỵ tới Tiêu di, huống hồ, trước mặt bao nhiêu nữ hài tử như vậy thì hắn phải bảo trì hình tượng quang minh chính đại của mình chứ!
Mà Tiêu di lúc này khuôn mặt đỏ bừng, nhìn rất quyến rũ, diễm lệ mị hoặc động lòng người, nàng nhịn không được nói bên tai Phương Dật Thiên:
- Anh, anh mau buông tay..!!!
Không ngờ, Phương Dật Thiên chẳng những không buông tay, trái lại hắn lại càng cố sức ôm eo của nàng, đem nàng ôm chặt hơn. Tiêu di trừng mắt nhìn ngực phải của mình dán chặt trong ngực của Phương Dật Thiên, trên mặt không khỏi đỏ lên.
- Các cô còn đứng đó làm chi? Còn không xuống hỗ trợ! Thật là chưa nhận ra tình huống như thế nào đã nói bậy, cái gì mà chiếm tiện nghi hay không, tôi là hạng người như vậy sao?
Phương Dật Thiên đột nhiên "lý trực khí tráng" (cây ngay không sợ chết đứng, quang minh chính đại) quay về phía bọn người Lâm Thiên Tuyết rống lên.
Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân các nàng tất cả đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, không biết ý tứ của hắn là gì, ngay cả Tiêu di cũng vô cùng kinh ngạc, không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì nữa!
- Các cô lẽ nào không thấy gì? Tiêu di bị chuột rút, tôi nhảy xuống nước thì thấy Tiêu di bị chuột rút đang chìm xuống dưới, tôi ôm nàng lên đây, không phải các cô đều cho là ta chiếm tiện nghi chứ?
Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lẽo, lớn tiếng hét lên.
- Hả? Tiêu di bị chuột rút sao?
Lâm Thiên Tuyết ngẩn ra, vội vã nói.
Tiêu di lúc này mới phản ứng, nguyên lai Phương Dật Thiên cho hắn với nàng bậc thang đi xuống (tìm đường thoát thân), nàng không thể không thừa nhận rằng Phương Dật Thiên phản ứng rất nhanh, trong chốc lát đã có cớ để giải thích.
- Uhm, dì đang bơi thì bị chuột rút, may là có hắn, có thể là dì khởi động không tốt nên đột nhiên bị chuột rút.
Tiêu di gật đầu, theo lời Phương Dật Thiên mà nói.
Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân nghe xong đều vội vã nhảy xuống, cùng Phương Dật Thiên ôm Tiêu di ra khỏi bể bơi.
Khi ôm Tiêu di ra khỏi bể bơi, Phương Dật Thiên làm như thật, vuốt ve xoa bóp đùi phải của Tiêu di, ngữ khí thân thiết hỏi:
- Tiêu di, đã đỡ hơn chưa?
Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên làm như thât, trong lòng nhịn không được muốn cười thế nhưng đành phải nhịn xuống, gật đầu nói rằng:
- Được rồi, cơ bản không có gì.
- Vậy là tốt rồi, Tiêu di, cô nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi tốt rồi hãy bơi.
Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt nói.
Tiêu di oán hận nhìn hắn một cái, tựa hồ là nói với hắn: "Phương Dật Thiên, anh giả bộ thật giỏi lắm!"
Lâm Thiên Tuyết lúc này mới ý thức được chính mình trách oan Phương Dật Thiên, liền đi tới trước mặt hắn có điểm xấu hổ nói rằng:
- Phương Dật Thiên, xin lỗi, trách oan anh rồi!
Phương Dật Thiên giả vờ chuyên gia nói:
- Không có gì, dưới tình huống như vậy cũng khó tránh khỏi làm người ta sinh hiểu lầm, không thể trách cô được!
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy thì thản nhiên cười, nàng nghĩ Phương Dật Thiên trước mặt cũng không có làm cho người ta chán ghét.
Phương Dật Thiên xoay chuyển ánh mắt, như ngừng lại trên người Chân Khả Nhân cao ngạo, lãnh diễm. Ánh mắt hắn lướt từ trên ngực Chân Khả Nhân rồi xuống tới cặp đùi thon dài, nhàn nhạt nói:
- Chân Khả Nhân, đừng quên cô còn nợ tôi một nụ hôn, bây giờ là lúc thực hiên hứa hẹn đấy!
Chân Khả Nhân nao nao, khuôn mặt tinh xảo duy không khỏi nổi lên một tia ửng đỏ, trong lòng cũng nhịn không được mắng mỏ Phương Dật Thiên, thầm nghĩ tên hỗn đản này sao lại vội vàng như thế, không phải là vừa hôn hay sao, cần gì phải trước mặt nhiều người như vậy nói ra chứ?