Thiếp Khuynh Thành

Chương 153




Edit: Vịt

Triệu Tử Duy hạ lệnh đóng cửa cung Thu Nguyệt một lúc, không tiếp bất cứ ai, riêng đám cung nhân không được phép bén mảng đến gần phòng bếp.

Khi Mộ Dung Ca vào ở trong cung Thu Nguyệt, phòng bếp nơi đây không còn dáng vẻ hoang phế như lúc đầu, hầu như các bữa ăn đều do nàng tự xuống bếp nấu nướng, không cần nhờ đến đầu bếp trong cung.

Phòng bếp trong cung Thu Nguyệt rất lớn, dễ phải sánh ngang với ngự thiện phòng chính.

Lần đầu bước chân vào phòng bếp, Mộ Dung Ca đã vô cùng ngạc nhiên, nàng nghĩ có phải Triệu Tử Duy đã quá khoa trương rồi hay không? Chỉ một cái phòng bếp “nhỏ” này cũng làm lớn đến như vậy.

Những nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp được cung cấp hàng ngày, nên khi bọn họ đi vào tất cả đều có sẵn.

Mộ Dung Ca suy nghĩ, cả hai vừa ăn no xong e rằng không thể tiêu thụ được món gì quá dầu mỡ, tốt nhất cứ làm món rau trộn thanh đạm nhẹ nhàng là được.

Triệu Tử Duy sống chết cũng không chịu vào trong phòng bếp. Hắn quan niệm, phòng bếp là nơi của đàn bà con gái, đàn ông không thể tùy tiện bước vào.

Khoảng nửa canh giờ sau, Mộ Dung Ca ra ngoài cùng một chiếc hộp đựng thức ăn.

Nhìn mấy món ăn được bày ra trên bàn, Triệu Tử Duy lập tức gắp lia lịa như thể đã lâu rồi không được ăn no.

Mộ Dung Ca buồn cười: “Hoàng thượng, ngài chưa ăn tối sao?” Vừa nãy ăn nhiều bánh điểm tâm như vậy mà bây giờ hắn còn ăn ngấu nghiến thế này. May là hắn ăn nhanh nhưng mỗi động tác đều rất đẹp mắt, không hề thấy sự nhếch nhác nào trong đó.

Triệu Tử Duy uống một hơi hết chén canh, sau đó mới trả lời: “Bữa tối đó quá vô ích.” Mấy ngày nay hắn đều không ăn nhiều vào bữa tối, vì hắn thực sự không cảm thấy đói.

Mộ Dung Ca khẽ cong khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Vậy Hoàng thượng ăn nhiều thêm chút nữa đi.”

Ánh trăng dịu dàng soi sáng gương mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, hình ảnh tuyệt vời này của nàng thực sự đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng hắn, nụ cười dịu dàng của nàng khiến hắn thất thần.

Nếu như có thể, đời này hắn bằng lòng mãi mãi chìm đắm trong nụ cười xinh đẹp của nàng.

—bamholyland.com—

Nước Tề, trong một ngôi nhà vô danh nào đó.

Đây là một ngôi nhà rất bình thường ở trên phố, nhưng diện tích rất rộng, cách bài trí bên trong cũng khác biệt hơn so với những căn nhà khác.

Đêm đã khuya, giờ này tất cả mọi người đều đang say giấc nồng nhưng chủ nhân của căn nhà không thể nào ngủ nổi.

“Hoàng huynh, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Xem ra chúng ta đã đánh giá quá cao địa vị của Mộ Dung Ca trong lòng Triệu Tử Duy.” Lâm Thiện Nhã cau chặt đôi mày. Từ khi chủ động xin Nguyên Kỳ từ hôn, nàng ta đã đến đây tìm kiếm Lâm Khinh Trần, tới đây đã mấy tháng, nàng ta cũng biết được một số chuyện.

Thật không thể ngờ hai cỗ thi thể chết cháy hai năm trước lại không phải là Mộ Dung Ca và hộ vệ của nó, Mộ Dung Ca vẫn còn sống nhưng dung mạo đã bị hủy hoại.

Nước Phong đã bị diệt, nàng ta không còn thân phận công chúa Thiện Nhã tôn quý nữa, rời khỏi phủ Thái tử Hạ quốc chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với nàng ta.

Gương mặt khôi ngô văn nhã của Lâm Khinh Trần thoáng xuất hiện vẻ nghi hoặc. “Trong lòng Triệu Tử Duy thật sự không còn yêu thích Mộ Dung Ca?” Nếu không yêu thì tại sao khi Triệu Tử Tẫn đưa nàng ấy đến trước mặt Triệu Tử Duy, hắn lại tỏ ra kích động như vậy?

Thật giả lẫn lộn, mơ mơ hồ hồ khiến y khó nhìn ra điều gì.

“Theo muội thấy thì đúng là như thế. Nếu Triệu Tử Duy thật sự thích Mộ Dung Ca thì lúc trước hắn đã không dâng cô ta cho phụ hoàng.” Lâm Thiện Nhã nói chắc chắn như đinh đóng cột, cho dù xuất phát từ lòng riêng hay vì cái gì khác thì nàng ta vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Ca hoàn toàn không xứng được những người ở địa vị cao yêu mến.

Lâm Khinh Trần lắc đầu. “E rằng sự tình không đơn giản như vậy.”

Lâm Thiện Nhã khinh thường cười nhạt, nói ra suy đoán của nàng ta: “Hoàng huynh, huynh không hiểu sở thích của một người đứng đầu quốc gia hùng mạnh rồi. Chỉ cần có Hương Lan với khuôn mặt yêu nghiệt kia thì trong mắt Triệu Tử Duy sao còn có Mộ Dung Ca được nữa? Chẳng lẽ hoàng huynh quên mất trước đây Triệu Tử Duy là người như thế nào sao? Nếu hắn không ham mỹ sắc thì vì sao trong phủ Thái tử của hắn lại nhiều mỹ cơ và ca kĩ như thế?”

“Vậy ư?” Lâm Khinh Trần ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn sáng vằng vặc trên bầu trời cao, y suy nghĩ rất lung.

Ánh trăng đêm nay rất tròn và sáng.

Lâm Thiện Nhã thoáng thất thần, thẫn thờ nói: “Người ấy sắp đến đây rồi.”

Tất nhiên Lâm Khinh Trần hiểu “người ấy” trong miệng Lâm Thiện Nhã là ai. Gương mặt y đanh lại. “Muội còn chưa hết hy vọng?”

Lâm Thiện Nhã không nói gì, lần đầu tiên trong đời nàng ta yêu mến một người nam tử xuất sắc đến vậy, làm sao có thể dễ dàng quên đi.

Thấy nàng ta không trả lời, Lâm Khinh Trần đã biết ngay đáp án, ánh mắt trở nên lạnh băng, y nhắc nhở: “Đây là một ván cờ, bất cứ tình huống nào cũng có thể xảy ra trong cuộc đấu này, Thái tử nước Hạ chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng đâu, muội không thể cứ mãi u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy.” Nếu Lâm Thiện Nhã còn cố chấp thì sau này sẽ rất khổ.

Sắc mặt Lâm Thiện Nhã tái nhợt, vẻ mặt nàng ta mờ mịt, tự cười chính mình: “Hoàng huynh yên tâm, muội sẽ không nghĩ nhiều nữa.” Nếu có thể được thì mấy năm qua dựa vào dung mạo xuất chúng này nàng ta đã phải khiến hắn động tâm, nhưng dù có cố gắng thế nào nàng ta cũng không thể làm được.

Hiện giờ, nàng ta chỉ mong muốn được nhìn thấy kết cục bi thảm của Mộ Dung Ca!

—bamholyland.com—

Ngày hôm sau.

Khi Mộ Dung Ca thức dậy, trong đình đã không còn bóng dáng của Triệu Tử Duy.

Ai đó đã đắp cho nàng một chiếc áo khoác lông cáo rất ấm áp, nàng nhớ tối hôm qua hình như đang trò chuyện cùng Triệu Tử Duy thì cảm thấy buồn ngủ nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chiếc áo khoác lông này hẳn là của Triệu Tử Duy để lại? Ánh mắt thoáng giao động, nàng đưa tay gỡ chiếc áo xuống.

Xoay eo làm động tác vặn người, nàng ngáp dài một cái. May bây giờ đang là mùa hè thời tiết ấm áp nếu không đêm qua ngủ ở ngoài này chắc chắn nàng sẽ bị cảm lạnh.

Mộ Dung Ca trở về phòng cất tấm áo khoác lông, chỉ một lúc sau Như Băng đã xuất hiện ở ngoài cửa.

Như Băng cất tiếng gọi: “Thanh phi?”

Mộ Dung Ca trả lời ngay: “Ừ, không cần mang đồ ăn sáng tới cho ta đâu.” Đêm qua ăn quá nhiều, giờ nàng không thể nuốt thêm được thứ gì nữa.

“Vâng.” Như Băng đáp. Tối qua Hoàng thượng đã ở lại rất lâu thì phải? Nàng vừa nghe thấy mấy đầu bếp bên trù phòng nói có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bị mất, xem ra đêm qua Mộ Dung Ca đã vì Hoàng thượng mà đích thân xuống bếp nấu ăn cho ngài. Hoàng thượng có vẻ rất thích những món ăn do Mộ Dung Ca nấu.

Như Băng lui ra ngoài, Mộ Dung Ca thay quần áo rồi leo lên giường tiếp tục giấc ngủ còn dở dang.

Nhưng lúc nhắm mắt lại, nàng bỗng nhớ tới chuyện của Triệu Tử Tẫn và Nguyên Ngư, Nguyên Ngư đã có thai rồi ư? Đứa bé này tới thật đúng lúc, nếu khéo lợi dụng thì nó có thể là vũ khí lợi hại cho Triệu Tử Tẫn.

Nhưng người làm cho nàng cảm thấy khó hiểu nhất có lẽ là Lan Ngọc.

Cũng giống như nàng, y từ cái chết hồi sinh thay đổi thân phận trở thành Đại hoàng tử Hạ quốc.

Nàng nhớ tới những lời nói trước đây của Nguyên Kỳ và Lan Ngọc, khi đó nàng đã phát hiện ra giữa hai người này có điều gì không bình thường, hai người bọn họ có vẻ rất hận nhau.

Lan Ngọc hành tẩu khắp thiên hạ trong nhiều năm, được mọi người kính nể. Nếu không nhờ y thì có lẽ một số quốc gia nhỏ hơn đã bị diệt trong khói lửa chiến tranh, bước chân của y đến khắp mọi nơi, nước nào có y chắc chắn sẽ nắm được nhiều phần thắng.

Nhưng chuyện này đối với dân chúng là chuyện tốt hay sao?

Nhìn vào cục diện thiên hạ hiện nay có thể thấy mỗi nước đều có dã tâm của riêng mình, ngoại trừ ba nước lớn là Hạ, Tề, Lương thì những quốc gia khác đều nằm trong vòng tranh đấu khói lửa, đao gươm vung lên nhất định phải có máu đổ xuống, dân chúng lầm than!

Rốt cuộc con người tên Lan Ngọc này là kẻ chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài hay thật sự nàng đang dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử?

Con người này tuy rằng rất bí ẩn nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn rằng y và Nguyên Kỳ đứng ở thế đối lập nhau.

Vậy thì… kẻ đứng sau lưng Triệu Tử Tẫn chính là y sao? Thực sự là y? Nàng vẫn còn nhớ khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nụ cười dịu dàng đó, nếu như y là kẻ lòng dạ khó lường thì thật đáng sợ! Xem ra Nguyên Kỳ đã gặp phải một đối thủ rất mạnh.

Lúc này trong cung Chiêu Dương.

Nhiều ngày nay Hương Lan được Triệu Tử Duy ân sủng, nàng ta đã trở thành mục tiêu công kích của chúng phi tần, nhưng không ai dám trêu chọc nàng ta vì tất cả đều biết đắc tội với Lan quý phi sẽ phải nhận hậu quả gì.

Được thánh thượng ân sủng như vậy, đối với người khác đã sớm mừng rỡ đến nằm mơ cũng ngậm cười rồi, nhưng Hương Lan thì khác, cả ngày nàng ta đều bồn chồn không yên, tâm thần bất an, Triệu Tử Duy càng đối xử tốt, nàng ta càng không an lòng và không dám đối mặt với hắn.

Hương Lan nhìn quanh căn phòng, tất cả những thứ này đều là hắn cho nàng, mỗi một thứ đều thuộc sở thích của nàng ta. Vốn nàng ta tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ động tâm với bất kì người đàn ông nào. Trước đây nàng ta cũng là một công chúa cao quý, nhưng rồi quốc gia của nàng ta bị hủy diệt, phụ hoàng và mẫu hậu cũng bị bắn chết, lúc đó tuổi của nàng ta còn quá nhỏ, dung mạo lại hơn người, không còn cách nào khác phải tự tìm đường để cứu chính mình.

Nàng ta được Lâm Khinh Trần cứu thoát khỏi số phận làm ca kỹ cho nhà quan lại, vốn nàng ta muốn dùng cả đời này đi theo Lâm Khinh Trần để báo đáp ơn cứu mạng nhưng thật không ngờ vì một mệnh lệnh của Lâm Thiện Nhã mà nàng ta phải tới nước Tề. Sau đó nàng ta nhận được mệnh lệnh của Lâm Khinh Trần muốn nàng ta chờ đợi thời cơ, dùng thủ đoạn trở thành phi tử của Triệu Tử Duy.

Nhưng có một điều nàng ta không thể ngờ được rằng Triệu Tử Duy lại sủng ái nàng ta như vậy. Và nàng ta không tự chủ được đã lạc mất trái tim mình trong sự sủng ái của hắn.

Kể từ đó lúc nào nàng ta cũng cảm thấy bất an, cho đến khi Mộ Dung Ca xuất hiện, nàng ta càng cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, cho đến tận bây giờ trong lòng Hương Lan vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Vẻ mặt Hương Lan vô cùng ảm đạm, chẳng phải nàng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác hay sao? Nàng ta tuyệt đối không bao giờ phản bội Lâm Khinh Trần.

“Ta phải đến cung Thu Nguyệt một chuyến.”

Tất cả hãy kết thúc trong hôm nay đi.

Phủ Khánh Lâm vương.

Triệu Tử Tẫn vừa mới từ trong cung trở về, đang muốn về phòng thay y phục thì thấy Tiểu Tiếu đang đứng chờ ở trước cửa, hắn cau mày nghĩ Nguyên Ngư có việc gì ư?

Tiểu Tiếu lập tức cười chào đón: “Vương phi có chuyện quan trọng cần gặp Vương gia ạ.”

“Vương phi có nói là chuyện gì không?” Triệu Tử Tẫn cụp mi, im lặng nửa khắc sau mới hỏi.

Tiểu Tiếu lắc đầu: “Nô tỳ không biết ạ. Sau khi Vương phi nhận được một bức thư, sắc mặt của ngài liền không tốt, ngài chỉ dặn Tiểu Tiếu đứng đây chờ Vương gia, chỉ cần Vương gia hồi phủ phải lập tức mời người tới gặp Vương phi ạ.” Cụ thể nàng ta không biết, chỉ biết sắc mặt của Vương phi rất xấu, chắc chắn lá thư này có vấn đề.

Triệu Tử Tẫn đánh giá cẩn thận biểu hiện trên gương mặt Tiểu Tiếu, thấy nàng ta không giống như đang nói dối, hắn gật đầu: “Đi thôi.” Nguyên Ngư không phải loại người thích cố tình gây sự hay thích dùng những thủ đoạn ti tiện. Nàng để Tiểu Tiếu đứng đây chờ hắn chứng tỏ có chuyện gì rất lớn đã xảy ra.

Có chuyện gì mà làm cho Nguyên Ngư thông minh phải khẩn trương như vậy?

Vừa bước chân vào cửa phòng, Triệu Tử Tẫn đã nhìn thấy Nguyên Ngư ngồi trên giường thất thần nhìn bức thư trong tay.

Nguyên Ngư nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Triệu Tử Tẫn đi tới, nàng miễn cưỡng nhếch miệng cười.

Triệu Tử Tẫn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, trầm giọng hỏi: “Sao sắc mặt của nàng lại tệ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương gia, có người vừa đưa bức thư này tới. Tuy trên thư không ghi danh tính người viết nhưng sự tình nói trong thư Vương gia đọc sẽ hiểu.” Nguyên Ngư đưa thư cho Triệu Tử Tẫn, vốn nàng cũng không định đưa bức thư này cho hắn, dù sao nếu sự việc được nhắc đến trong thư thành công, nàng sẽ không phải sống trong chuỗi ngày đau khổ này nữa, thế nhưng nàng cũng rất khinh thường cách làm này, nàng muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.

Hắn có thật sự buông bỏ được hay không

Triệu Tử Tẫn nghi ngờ nhận lấy bức thư, khi hắn mở thư ra đọc, nhất thời gương mặt tuấn tú thoáng cứng đờ, hắn vò chặt bức thư trong tay, quay sang Nguyên Ngư quát lên: “Vì sao không cho hạ nhân mang thư này vào cung đưa bản vương? Nguyên Ngư, cô thật to gan!”

Gương mặt trắng bệch của Nguyên Ngư càng thêm tái nhợt, nàng cắn chặt hàm răng, gắng gượng nở nụ cười: “Vương gia, ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần, loại chuyện này sau này sẽ có rất nhiều, huống chi bức thư này cũng có thể đưa vào cung sao? Làm thế chẳng phải sẽ mang đến nguy hiểm cho vương gia à?”

Cơ thể Triệu Tử Tẫn nhẹ run lên, thần kinh căng thẳng, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc lạnh, hắn gằn giọng hỏi tới: “Thư đến lúc nào?”

“Hai canh giờ trước.” Nguyên Ngư nhìn xuống, tránh chạm vào ánh mắt lạnh buốt của hắn. Kể từ khi gả cho hắn tới nay nàng chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng đến vậy, thậm chí vừa rồi nàng còn có thể cảm thận được rõ ràng sát khí phát ra từ người hắn.

Thì ra hắn vẫn rất để ý tới Mộ Dung Ca!

Nàng vừa dứt lời, hắn đã xoay người đi ra khỏi phòng.

Tiểu Tiếu đứng ngay sau lưng hắn, bị hắn xoay lại bất ngờ hùng hổ bước qua khiến nàng ta ngã sang bên cạnh.

Tiểu Tiếu bị đau kêu lên. “A…”

“Tiểu Tiếu, ngươi có sao không?” Nguyên Ngư bị mắng nên sắc mặt không hề tốt, thấy Tiểu Tiếu bị đau, nàng lập tức quan tâm.

Tiểu Tiếu nhịn đau một lúc mới nhăn nhó nói với Nguyên Ngư: “Sao vương gia lại sốt ruột như vậy ạ?” Rõ ràng nàng ta đang đứng ngay sau lưng Vương gia vậy mà ngài ấy cứ thế bước qua.

Nghe câu hỏi này, Nguyên Ngư chỉ biết cười khổ, vì sao hắn lại sốt ruột ư, là bởi vì bức thư kia, bởi vì Mộ Dung Ca đang gặp phải việc nguy hiểm đến tính mạng. Lẽ ra hắn phải biết điều này từ trước khi đẩy Mộ Dung Ca vào vòng tranh đấu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng ấy phải đối mặt với hiểm nguy, đây là việc không thể tránh khỏi.

Chưa biết chừng hai canh giờ trước chuyện đó đã xảy ra rồi. Cho dù hắn có vội vàng chạy vào cung sợ rằng cũng không còn kịp nữa…

—bamholyland.com—

Cung Thu Nguyệt trong Hoàng cung.

Mộ Dung Ca vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, sau khi thay xong y phục, có cung nhân đến báo Lan phi nương nương tới.

Cuối cùng cũng tới?

Ánh mắt Mộ Dung Ca hơi sáng lên, nàng mỉm cười với cung nữ: “Ngươi mời Lan phi đến thiên điện chờ ta.” Hương Lan đến chậm hơn nàng nghĩ, xem ra bọn họ cũng khá dè chừng. Nhưng có đến là được rồi.

Như Băng cau mày không vừa lòng: “Nàng ta tới gặp nương nương chẳng có chuyện gì tốt đẹp.” Như Băng ở trong hậu cung nước Tề ngót nghét hai năm cũng biết một số chuyện, trong đó có cả những chuyện về Lan phi. Hoàng thượng vô cùng sủng ái Lan phi, thường nhắm mắt làm lơ để nàng ta xử lý không ít phi tần, trong hậu cung không ai dám đắc tội với nàng ta, ngay cả Hoàng quý phi cũng chỉ đứng nhìn từ xa mà không có hành động, kẻ nào làm địch thủ với Lan phi đều không có kết quả tốt. Hôm nay Lan phi tự mình đến cửa xem ra không phải chuyện tốt lành gì.

Trước sự lo lắng của Như Băng, Mộ Dung Ca lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nàng thản nhiên: “Ta đang chờ nàng ta có ý đồ không tốt với ta đấy.” Hương Lan là một người thông minh và lý trí, nàng ta chờ đợi đến ngày hôm nay mới hành động có lẽ là vì đến giờ mới nhận được mệnh lệnh, mà cũng có thể do nàng ta đã không còn nhẫn nại được nữa.

Triệu Tử Duy cố gắng lâu như vậy, xem ra Hương Lan cũng đã thật lòng yêu hắn rồi.