Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 77




Ở một nơi khác.

Trong khu rừng đại ngàn, trải dài bao la vô tận không hề có ánh sáng mặt trời. Nơi đây là một phần của Quỷ Vực gọi là U Linh Sâm Lâm. Khắp nơi bao trùm là một màn đen tối, có vài ánh sáng le lói từ dị thảo, dị thú và những mỏm đá phát quang. Tất cả tạo thành một bức tranh lung linh, huyền ảo.

Có hai thân ảnh hắc y nhân, một tên dáng người thấp bé gầy gò còn một tên có dáng người mập mạp, trên người cả hai khoác một cái áo choàng có mũ trùm đầu, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.

Bọn họ ẩn nấp sau một mỏm đá, âm thầm quan sát động tĩnh một cây dị thảo. Đó là một cây dị thảo có lá và thân cây màu xanh lục, trên cây có ba quả chín mọng màu xích hồng, phát ra quang mang. Bọn họ đã âm thầm quan sát cây dị thảo đó đã nhiều ngày, nhưng vẫn không dám manh động. Cho đến khi không chờ đợi thêm được nữa, tên gầy gò khẽ nói “Ngươi lên trước xem có vấn đề gì không?”

Tên hắc y nhân có thân hình mập mạp, ngập ngừng không dám hành động. Sau một lúc chần chờ hắn mới chậm rãi tiến về phía cây dị thảo, rồi nhanh tay chộp lấy. Hắn vừa chạm vào cây dị thảo, chưa kịp nhổ thì có một con vật thân hình dài, màu đỏ rực cắt đứt tay hắn. Hắn hốt hoảng la hét dữ dội, cố gắng chạy vội về sau rút lui. Nhưng sau đó, một nhóm con vật khác phóng ra, vây lấy hắn cắn xé, mặc cho hắn phản kháng như thế nào cũng vô dụng. Chỉ sau vài hô hấp, trước mặt chỉ còn lại một bộ xương khô.

Lúc này tên hắc y nhân còn lại hoảng sợ, hắn vội vàng rút lui. Những con vật thân hình dài ngoằn ngoèo như xích xà nhốn nháo đuổi theo. Hắn vừa chạy, vừa rải một loại bộ phấn phía sau để cản trở bọn chúng. Loại bột phấn được rải đến đâu, cỏ dại bị thiêu rụi đến đó. Những con vật thân dài bò qua đều bị đốt cháy đen. Bọn chúng nhìn đồng bọn bị giết, bọn chúng càng hăng máu hơn, tiếp tục truy tung.

Tên hắc y nhân này không ngừng chạy, hắn chạy một đoạn khá xa thì vấp vào một khúc gỗ băng ngang, hắn bổ nhào về trước rồi lao vào một con dốc. Hắn lăn lộn một đoạn chừng năm mươi trượng mới dừng lại. Khi hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt hắn có một hang động. Bên trong có ánh sáng màu xanh lá phản chiếu ra bên ngoài, nhìn vô cùng bắt mắt. Hắn lau một giọt mồ hôi, lấy hết can đảm đi vào bên trong, ánh mắt hắn không ngừng cảnh giác.

Hắn vào bên trong hang động một đoạn thì phát hiện một cái ao với nước màu xanh lục, bên dưới có ánh sáng xanh tỏa ra, khiến khung cảnh xung quanh có thể nhìn rõ ràng. Hắn nhìn một mô đất đằng sau cái ao, có một cây thảo dược, cao chừng hai xích có thân và lá màu xanh lục, có năm quả chín mọng nước màu xích hồng. Hắn thở hổn hển, hắn tháo mũ trùm đầu ra, lộ ra chân dung quen thuộc. Hắn chính là Ngôn Tử, hay còn gọi là Hắc Độc Y Nhân…

Trước đó, hắn cùng Lâm Tùng Mạc thân khoác hắc y trở về hang động, nơi hắn từng gặp kỳ ngộ ở một nơi vực sâu vạn trượng.

Nơi hắn đã từng phát hiện ra một xác khô. Trong đồ vật tùy thân của xác khô có vài thứ mà trước nay hắn chưa từng gặp qua. Trong đó có Thú Linh Liên điều khiển tâm trí yêu thú, và những mảnh giấy có nét vẽ ngoằn ngoèo như một lá bùa của các giang hồ thuật sĩ.

Hắn không biết là gì, nhưng thu hết tất cả vào hành trang. Hắn tiếp tục rà soát xung quanh hang động thì phát hiện phía sau có một vòng xoáy, có hắc vụ xung quanh. Vòng xoáy như một tấm gương, không hề gây ra bất kỳ động tĩnh lớn nào. Hắn tò mò chạm vào thì bị hút vào một không gian khác, đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Hắn hốt hoảng nhận ra mọi thứ xung quanh hắn là một mảnh rừng đại ngàn, âm u, có nhiều kỳ trân dị thảo, có nhiều hung thú xung quanh.

Hắn vất vả lắm mới làm quen được sự thật trước mắt nhưng hắn không thể quay về hang động được, nên đành chấp nhận ở lại. Hắn mày mò, nghiên cứu những điều mới mẻ nơi này trong nửa năm.

Cho đến một ngày hắn vô tình khám phá ra mảnh giấy màu đen, có nét chữ trắng ngoằn ngoèo là một loại phù lục có khả năng đưa hắn trở về hang động trước khi hắn du nhập vào không gian này. Hắn gọi phù lục đó là Hồi Thành Phù.

Sau đó hắn quay trở lại khu rừng đó một lần nữa, dần dần hắn khám phá ra, nơi bên kia không gian đó gọi là Quỷ Vực, nơi hắn được truyền tống tới gọi là U Linh Sâm Lâm, một nơi không hề tồn tại trong nhân gian, không ai biết đến. Hắn từ đó dành nhiều thời gian nghiên cứu hung thú, độc dược, cuối cùng mang một thân độc đạo vô cùng lợi hại.

Hắn trong quá trình tìm hiểu độc thảo, cùng các loài kỳ thú ở Quỷ Vực. Hắn vô tình nhặt được một quả trứng, trứng của một loài yêu thú thân hình như một con mãng xà, phía sau có nhiều xúc tu vô cùng quái dị.

Lúc nở ra, thân nó chỉ cao chừng ba thước nhưng vô cùng háo ăn, thức ăn nó thích nhất chính là máu huyết của bất kỳ sinh vật nào. Nhưng điên cuồng nhất chính là của hài đồng, đây chính là nguyên nhân chính có nhiều vụ mất tích tiểu hài đồng xảy ra khắp Thanh Nguyên Quốc. Người đứng sau là hắn, tay sai là Lâm Tùng Mạc cùng Hạc m.

Từ sau khi Hạc m chết, hắn không còn cánh tay đắc lực, nên ngừng kế hoạch. Hắn căn cứ theo y thư tìm kiếm Xích Linh Huyết Quả. Một loại kỳ quả có thể uẩn dục con yêu thú trưởng thành hoàn toàn trong thời gian ngắn.

Nhưng để tìm được Xích Linh Huyết Quả, hắn cùng Lâm Tùng Mạc tìm khắp mọi nơi trong U Linh Sâm Lâm hơn bốn tháng trời vẫn không tìm được tung tích của Xích Linh Huyết Quả.

Cho đến khi hắn bắt gặp một loài rắn có tên là Xích Linh Huyết Xà, hắn cùng Lâm Tùng Mạc mới đến được nơi này. m thầm thăm dò động tĩnh vài ngày mới hành động. Lâm Tùng Mạc không may mắn đã gặp thảm cảnh. Đây chính là nguyên nhân hắn để Lâm Tùng Mạc đi vào, chủ yếu là làm một con tốt thí mà thôi.

Lúc này, ánh mắt hắn nhìn vào cây Xích Linh Huyết Quả trước mặt. Hắn rất muốn nhào tới hái, nhưng hắn cảnh giác, hắn không muốn trở thành Lâm Tùng Mạc thứ hai. Thế là hắn nép vào một bên, rải một lớp bột phấn xung quanh lối đi của hắn để xóa bỏ khí tức bản thân. Hắn nấp vào một nơi kín đáo trong hang động. Hắn nhặt một cục đá, ném về phía cây Xích Linh Huyết Quả, động tĩnh không lớn nhưng phía dưới hồ nước phóng lên một con Xích Linh Huyết Xà Vương dài chừng ba trượng, cực kỳ khủng bố. Trên đầu nó có đường vây, như một vương miện màu đỏ. Nó không tìm thấy vật gì đáng ngờ, khịt mũi một hồi vẫn không thấy khác thường. Mới chậm rãi lặn xuống ao nước.

Hắn hít sâu một hơi, hắn đoán đúng. Nơi đây có một cây Xích Linh Huyết Quả trưởng thành, độ tuổi không dưới năm trăm năm. Trên cây có nhiều trái chín mọng, chứng tỏ cây này trân quý hơn cây hắn gặp bên ngoài nhiều lần. Hơn nữa, con hung thú canh giữ, cũng không phải loại hình trước đó, thân hình lớn và hung hãn. Hắn rơi vào trầm tư.

Hắn nhìn vào hành trang, chỉ còn duy nhất một tấm Hồi Thành Phù. Nếu bất cẩn, hắn sẽ không còn cơ hội quay trở lại, kế hoạch sẽ hoàn toàn thất bại. Hắn lại phải đợi thêm một thời gian dài, hắn không cam tâm. Thế là hắn quyết định, ẩn nấp vào sâu bên trong chờ thời cơ, có cơ hội sẽ hái chúng.



Lúc này trong một khách điếm, Lâu Lan Thành. Đây là nơi giam giữ tạm thời Trịnh Phi Tuyết.

Nàng ta lúc này trong lòng vô cùng buồn bực, vì tư thế “Trói không thể động đậy” của Phương Triết. Cách trói này lợi hại đến mức, nàng là cao thủ, có nội công thâm hậu nhưng vẫn không thể động đậy được, mặc dù kinh mạch của nàng ta không hề bị phong bế.

Nàng ta không nghĩ tới, bản lĩnh của Phương Triết lại ảo diệu đếu như vậy. Lúc ba mươi tên cao thủ áp sát hắn, cứ tưởng đã hạ sát dễ dàng. Không ngờ bọn họ chỉ tấn công vào một khoảng không. Phương Triết đã né tránh và đứng sau lưng nàng từ khi nào rồi.

Khi nàng nhìn về tràng diện trước mặt, ba mươi tên thuộc hạ đã nằm trên mặt đất không biết sống chết. Nàng ta lúc này cũng không dám động đậy, một thanh đoản kiếm đang áp sát cổ nàng. Chỉ cần một cử động nhỏ, nàng chắc chắn sẽ chết.

Khi nàng ta tỉnh lại thì đã phát hiện trong một phòng trọ, tư thế thì bị trói như hiện tại, không thể nào cựa quậy được.

Bên ngoài, lúc này có một tiếng nói cất lên “Ăn ngủ thoải mái không, Trịnh tiểu thư?”

Nàng ta nhìn về hướng cánh cửa, cánh cửa mở ra. Phương Triết cùng lão viện trưởng đi vào. Nét mặt hắn ta vẫn vô cùng đáng ghét. Lại nghe đối phương đang trêu trọc, nhất thời tức giận phun ra một ngụm máu.

Lão viện trưởng nhìn Trịnh Phi Tuyết bị Phương Triết trêu chọc, lão bất đắc dĩ thở dài. Lão nói “Trước ngươi chịu khổ cực ở đây vài ngày, sau Tuyển Thiên Tài Chiến kết thúc, ta sẽ áp giải ngươi về kinh thành!”

Lão viện trưởng nhìn nàng ta không có phản ứng. Nét mặt lão nhất thời nghiêm trọng lại nói “Tội của gia tộc ngươi gần như là phản quốc rồi, ngươi biết chứ?”

Lão viện trưởng nói xong, sắc mặt Trịnh Phi Tuyết hầu như trắng bệch, không còn một miếng máu. Nàng ta không nghĩ đến sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy, tất cả chủ ý đều do trưởng bối nàng sắp đặt, nàng chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.

Phương Triết nhất thời sắc mặt đại biến, lúc này đối diện khách điếm có một hắc y nhân bắn một mũi tên về phía Trịnh Phi Tuyết. Phương Triết nhanh chóng tiến về trước một tay chộp lấy mũi tên, hắn xoay một vòng, sau đó phóng xuất một thanh phi kiếm trúc về phía tên hắc y nhân. Hắn không kịp bỏ trốn đã bị phi kiếm xuyên qua ngực, ngã xuống dưới đường. Nhất thời gây ra náo loạn.

Phương Triết cùng lão viện trưởng nhanh chóng phóng xuống đường. Lúc này tên hắc y nhân đã nằm bất động trên mặt đất. Lão tiến lại khám xét người hắn, lấy ra một lệnh bài màu bạch kim, ký hiệu không phải thuộc thế lực Thanh Nguyên Quốc. Đây chắc chắn là người của Trung Châu.

Sắc mặt lão khẽ biến, lúc này lão đã nhận ra bản thân đã trúng kế điệu hổ ly sơn của địch nhân.

Lão lắc đầu thở dài nói “Nếu lão đoán không nhầm, Trịnh Phi Tuyết đã bị người mang đi rồi!”

Phương Triết lúc này siết chặt tay lại, trong lòng vô cùng tức giận. Hắn lần đầu tiên vì quá đắc ý, đã trúng chiêu của đối phương.