Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 438




Tại một tảng băng trôi nổi giữa biển Bắc Hải.

Chưởng quản Lang Đường Ma Lang ngồi trên lưng một con Minh Lang quan sát tình hình tìm kiếm vị trí nữ dạ xoa theo lệnh của chủ nhân [Linh].

Minh Lang là thú cưỡi chuyên dụng của Hắc Thiên Địa có chiều cao gần một trượng. Loại thú cưỡi này vô cùng quý hiếm chỉ dành cho cấp bậc tướng lĩnh cũng như đường chủ sử dụng.

Ngoài Minh Lang còn có Không Minh Đằng Xà có chiều cao năm xích cũng được dùng làm thú cưỡi. Nguyên do Không Minh Đằng Xà khó nghe lời nên ít khi được sử dụng.

Lúc này, một tên thuộc hạ mặc y phục da bó sát, trong tay cầm một thanh trường mâu dài tiến lại gần bẩm báo. Hắn nói “Đại hộ pháp Kim Nhật báo lại, phía tây không có tung tích của nữ quỷ kia. Nên Kim Nhật đại nhân báo lại chúng ta nên truy tìm hướng khác…”

Hộ pháp Kim Nhật đến Băng Nguyên Chi Địa trước Ma Lang một đoạn thời gian nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Lần này đột nhiên bảo hắn tìm kiếm phương hướng khác. Điều này không theo lẽ thường, mà đã là không theo lẽ thường đều có mục đích khác.

Ma Lang nhếch miệng lên cười, hắn biết được tên Kim Nhật có thể đã tìm ra vị trí của nữ Dạ Xoa kia, chẳng qua là hắn muốn tự mình lập đại công mới tìm cách đánh lạc hướng.

Ma Lang thúc vào hông con Minh Lang cố ý sai nó bắt đầu hành động.

Con Minh Lang ngẩng đầu tru lên một hơi thật dài lấy khí thế rồi lao thẳng ra khỏi tảng băng. Nó dễ dàng lao đi trên mặt biển Bắc Hải mà không gặp bắt kỳ cản trở nào.

Loại năng lực di chuyển trên mặt nước cũng là ưu điểm của thú cưỡi Minh Lang.

Đám thuộc hạ ở sau thì di chuyển bằng cách phi thân trên không trung. Bọn họ không phải có năng lực đặc thù mà do đặc tính của một chiếc áo choàng Huyền Môn chế tạo ra. Loại áo choàng này có năng lực ngăn cản lực hút từ bên dưới mặt đất khiến bản thân không bị gò bó rồi dễ dàng di chuyển.

Ma Lang cưỡi Minh Lang đi được chừng hai mươi dặm thì tiếp cận một tảng băng to lớn, có chiều cao tương đương như một ngọn núi.


Đứng trên đỉnh tảng băng to lớn chính là đại hộ pháp Kim Nhật đang nhìn về một hướng với vẻ mặt chờ mong.

Kim Nhật vừa nhìn thấy Ma Lang, sắc mặt tức thì khó coi.

Ma Lang nhếch miệng cười, liền ra lệnh cho con Minh Lang phóng đến vị trí Kim Nhật.

Minh Lang tru lên một tiếng thật dài lấy khí thế, bước chân giẫm mạnh, một bước liền đứng trước mặt Kim Nhật.

Ma Lang cười hắc hắc nói “Ta vừa tìm ra được vị trí của nữ quỷ kia, cho nên nơi này ta đã quản. Hộ pháp nên rời đi thì hơn…”

Kim Nhật sửng sốt rồi tức giận quát lên “Ngươi chính là sinh sự sao?”

Ma Lang trừng mắt đe dọa “Nếu đúng thì sao? Ngươi muốn chết?”

Kim Nhật nhìn tên Ma Lang đang cướp đi công lao của mình, hắn hít sâu một hơi rồi im lặng.

Sau một hồi cân nhắc, hắn mới phất tay một cái rồi rời đi.

Ma Lang đắc ý nhìn tên Kim Nhật sợ chết rời đi. Dù rất muốn kiếm chuyện đánh nhau, nhưng tên Kim Nhật đã nhường thì cho đối phương một con đường dễ sống.

Ma Lang nhìn về phương hướng mà Kim Nhật đã ám chỉ vị trí của nữ quỷ Dạ Xoa. Hắn dự định cho thuộc hạ tìm kiếm. Chỉ là hắn bỗng chốc có hứng thú về thân phận cũng như lai lịch của nữ quỷ Dạ Xoa mà chủ nhân [Linh] phải đích thân làm nhiệm vụ.

Đối phương phải có lai lịch hoặc địa vị vô cùng quan trọng mới có thể điều động toàn lực tổ chức Hắc Thiên Địa tìm kiếm. Trong khi đó, ở tòa Hắc Thiên Sơn và Di Tích Thần Chiến có quá nhiều việc cần bọn họ xử lý.


Ma Lang không suy nghĩ nữa mà phóng khỏi lưng con Minh Lang, phi thân đến vị trí chỉ điểm.

Vài hô hấp sau, Ma Lang đứng lơ lửng trên bề mặt biển, hàn khí từ dưới mặt biển thoát lên nghi ngút.

Hắn không chút do dự liền lặn xuống đáy biển.

Bên dưới, cảnh vật lung linh huyền ảo với nhiều mảng tảo xanh bám lấy một dải đá ngầm. Xung quanh vẫn còn lưu lại một vài cột trụ bằng đá xưa cũ, nhìn vào lớp rong rêu đeo bám, niên kỷ của những cột trụ này đã qua vài vạn năm.

Hắn bơi thăm dò một vài vị trí, cũng như nhìn cảnh vật mà ở khu vực đất liền không thể nào nhìn thấy được.

Hắn bơi qua một cánh cổng bằng đá rồi dừng lại trước một tượng đá hình dáng một nữ nhân tóc dài. Khuôn mặt băng lãnh đầy ma mị.

Xung quanh tượng đá nữ nhân mọc đài hoa thủy sinh với đủ màu sắc bắt mắt. Dù nơi đây lạnh lẽo, trơ trọi nhưng từng khóm hoa đẹp mắt làm nhẹ đi không khí ảm đạm.

“Đây chính là chân dung của nữ quỷ Dạ Xoa mà chủ nhân nói sao?”

“Nếu quả thật nàng ta là quỷ, ta nguyện là quỷ…”

Ma Lang nhất thời sửng sốt, hắn không nghĩ bản thân vừa nhìn thấy dung nhan của nữ quỷ. Tâm tính tức thì bạo phát ra dục vọng mà hắn vốn đã triệt tiêu nhiều năm trước.

Hắn cố gắng trấn định lại tinh thần rồi bơi lại gần cầm lấy cánh tay tượng đá chuẩn bị rời đi.

Lúc này hắn mới chú ý đến những sợi tơ tuyến được giăng xung quanh tượng đá. Bên dưới chân tượng đá còn lưu lại một số viên châu có màu đen. Nhìn như được sản sinh ra từ tinh hoa trong lòng đất, chỉ là bên trên bề mặt viên châu còn lưu lại một ít dịch nhầy.


Điều này khiến hắn liên tưởng đến một giống loài cực kỳ khó đối phó dưới biển sâu. Dù sinh vật đó không quá hung hãn nhưng độ bất tử thì không loài hung thú nào có thể sánh được.

Hắn thấy vậy liền gấp rút bơi thẳng lên trên mặt nước.

Do vội vã bơi hướng lên trên mặt nước, từ trong hốc áo choàng của tượng đá phóng ra một thân ảnh không rõ ràng, tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.

Ma Lang mang tâm trạng lo lắng nên không quá chú ý đến thân ảnh vừa phóng đi. Hắn chỉ đơn thuần coi đó là một con cá nhỏ sống tạm bợ trong khoảng trống bên trong tượng đá.

Khi rời khỏi mặt nước, hắn liền ôm lấy tượng đá phóng thẳng lên trên đỉnh tảng băng to lớn gần đó.

Lúc này toàn bộ thuộc hạ thăm dò khu vực Băng Nguyên Chi Địa đã tập hợp đông đủ. Số lượng ngoài hai trăm tên.

Thậm chí tên đại hộ pháp Kim Nhật cũng trong nhóm chờ sẵn. Chỉ là hắn đứng khép nép không dám manh động.

Ma Lang dựng đứng tượng nữ quỷ Dạ Xoa xuống rồi nói “Sau khi tìm được tung tích của nữ quỷ Dạ Xoa. Chúng ta cứ ở đây chờ đại tổng quản đến. Xem như nhiệm vụ thành công, người nào cũng sẽ được ta trọng thưởng…”

Chúng thuộc hạ lập tức vâng lệnh, đồng thanh hô “Chúng thuộc hạ nghe theo đại nhân!”

Kim Nhật do dự một hồi cũng tiến lại gần tượng đá. Hắn nhìn chân dung tượng đá mà không chớp mắt. Từ tượng đá hắn có thể hình dung ra vẻ đẹp diễm lệ của nữ quỷ Dạ Xoa. Nếu có thể hắn nguyện sẽ thành quỷ để bồi nàng ta.

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt hắn tức thì ngưng trọng. Hắn nhìn sang tên Ma Lang với vẻ mặt ngờ vực.

Chỉ cần nhìn một chút đã bị hấp dẫn đến như vậy, chứng tỏ nữ quỷ Dạ Xoa này thật sự không tầm thường.

Hắn ấp úng nói “Có phải đại nhân cũng giống như ta…”

Ma Lang trừng mắt nhìn hắn nói “Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, đối với ta sắc dục đã không còn tồn tại nhiều năm rồi…”


Kim Nhật nhìn thái độ cương quyết của Ma Lang, hắn bề ngoài tin là thật nhưng trong lòng thì cười nhạt.

Có câu, càng cố phủ nhận tức là càng chứng minh bản thân có tội.



Cùng lúc đó, ở vị trí nào đó trên biển Bắc Hải.

Tiểu Bảo Bảo rời khỏi mẫu thân tìm đường thoát thân. Bản chất nó không phải sợ chết mà do bản thân tìm cửa sinh trong cửa tử. Chỉ cần tìm ra cửa sinh thì sẽ có cơ hội cứu được mẫu thân nó.

Nó bay đi theo một phương hướng vô định cũng không biết sẽ đi về đâu, điểm đến của nó là một đường thẳng.

Khi nó rời khỏi khu vực nhóm người xấu ước chừng năm mươi dặm thì thình lình nó dừng lại.

Theo bản năng, nó khịt mũi như nhận ra một hương vị vô cùng đặc biệt. Loại hương vị này như thể cùng nó có một mối liên kết.

Nó bắt đầu rẽ hướng rồi vẫn theo một đường thẳng mà đi.

Một lúc sau, nó dừng lại trước một người tuyết với tư thế ngồi xếp bằng.

Nó có thể ngửi ra được người tuyết trước mặt là một con người bình thường. Chỉ là không rõ nguyên nhân gì mà nó có cảm giác vô cùng thân thuộc.

Nó đánh liều, bay lại trước mặt người tuyết rồi dùng cánh tay bé nhỏ gạt đi lớp tuyết phủ khắp người.

Khi lớp tuyết bị gạt ra, lộ ra chân dung của Phương Triết đang ngồi tu luyện.

Đúng lúc, hắn cũng mở mắt ra biểu hiện ngạc nhiên nhìn sinh vật bé nhỏ đối diện.