Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 350




Hai ngày sau trong Minh Chính Điện.

Hoàng Mập, Âu Dương Sinh cùng Dương Tâm Nhi được cho triệu kiến đến gặp tông chủ Vương Siêu Việt.

Theo một lẽ thông thường, đây là một vinh dự không phải ai cũng có được.

Tông chủ Vương Siêu Việt đánh giá Âu Dương Sinh một lúc rồi chậm rãi nói “Thương thế đã khỏi hẳn chưa?”

Nội tâm Âu Dương Sinh nhất thời nhảy dựng.

Đứng đối diện hắn chính là vị tông chủ Vô Thượng Tông, một tông môn mạnh nhất Bắc Cảnh. Diện mạo bên ngoài là một lão giả ngoài bảy mươi với râu tóc bạc trắng. Nhìn từ xa, thân ảnh tông chủ Vương Siêu Việt to lớn như một tòa sơn phong. Cảm giác này chính là cảm giác đối diện với chân chính đại lão.

Sau một hồi động dung, Âu Dương Sinh mới chắp tay lại nói “Nhờ mấy vị sư huynh Y Phòng trị liệu, thương tích đã mười phần khỏi hẳn. Đa tạ tông chủ chiếu cố!”

Hoàng Mập một bên dò hỏi “Xin hỏi lão tông chủ cho mời ba người vãn bối đến đây là có việc gì không? Được diện kiến chân dung tông chủ, đời này vãn bối khó mà quên được…”

Tông chủ Vương Siêu Việt “a” lên một tiếng. Nội tâm nhủ thầm “Tên này miệng lưỡi mật ngọt, gân cốt cứng cáp. Diện mạo này trước kia chắc chắn là một tiểu bàn tử không hơn không kém. Lúc này đã thay da đổi thịt, trở thành một thiếu niên anh tú...chỉ là nhìn không đáng tin cho lắm...”

Ngoài mặt, lão cười nói “Miệng lưỡi uốn nắn trơn tru, bình thường chắc có nhiều người rất yêu quý ngươi!”

Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Trước kia ngươi là đệ tử Vô Thượng Tông, nhưng vì bị hãm hại mà bị trục xuất khỏi tông môn. Chắc là ngươi oán hận Vô Thượng Tông lắm…”


Hoàng Mập nhanh chóng lắc đầu liên tục “Không dám, đó là họa cũng là phúc, nhờ vậy mà vãn bối gặp được cơ duyên to lớn ở Đạo Viện…”

Tông chủ Vương Siêu Việt mỉm cười.

Lão nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh, cốt cách bình thường. Chỉ có khí chất là lương thiện không cần nói.

Lão mới nói “Lần này cho mời ba hậu bối các ngươi đến đây là muốn kiểm tra tư chất xem thế nào…”

Đến đây, lão chỉ tay về phía Vô Thượng Vạn Vật Kính rồi ra lệnh “Ba người các ngươi lần lượt đặt tay lên tiên kính xem thế nào…”

Hoàng Mập nhìn sang Âu Dương Sinh ra hiệu cho tam ca tiến lên trước. Âu Dương Sinh gật đầu rồi đi thẳng về phía tiên kính.

Hắn chậm rãi đặt bàn tay lên bề mặt tiên kính chờ đợi.

Sau một lúc, bề mặt tiên kính gợn lên một cơn sóng rồi bình thường trở lại. Kết quả này chính là nói lên Âu Dương Sinh hoàn toàn không có Thiên Sinh nào.

Âu Dương Sinh thoái lui về sau, vẻ mặt không hề có gì bất mãn. Bởi vì đối với hắn, chủ tu thương pháp là con đường duy nhất hắn hướng đến. Dù không có tư chất hơn người, hắn cũng không quá coi trọng.

Đến phiên Hoàng Mập tiến lên. Hắn cũng không quá hy vọng bản thân sẽ có kết quả nào khác. Bởi vì nói về tư chất, hắn kém nhất trong nhóm bằng hữu.

Hắn đặt tay lên bề mặt tiên kính, mặt kính gợn lên một cơn sóng rồi tắt hẳn không cho kết quả nào.


Hắn thấy vậy liền thoái lui về sau, tức thì bề mặt tiên kính dao động, từng cơn sóng lại nổi lên.

Sau một lúc, bề mặt tiên kính vốn ảm đạm, hiện lên một vầng sáng rực rỡ được mười hô hấp thì bắt đầu chuyển sang một màu đen huyền của bầu trời đêm.

Tiếp theo, trong màn đêm thâm thẩm xuất hiện một nhóm bảy ngôi sao được xếp thành hình dạng một cái đẩu.

Tông chủ Vương Siêu Việt đứng phất dậy rồi tiến lại gần tiên kính quan sát.

Lão mở to mắt ra quan sát rồi thốt lên “Đây là… Đẩu Thất Tinh!”

Hoàng Mập một bên nhìn thái độ sửng sốt của lão tông chủ, hắn một bên quan sát Thiên Sinh của bản thân. Thiên Sinh này có hình dạng “Đẩu Thất Tinh”. Ý nghĩa thế nào hắn không rõ, nhưng có vẻ cực kỳ lợi hại.

Tông chủ Vương Siêu Việt quan sát xong Thiên Sinh của Hoàng Mập rồi quay sang nhìn hắn cảm thán “Đúng là Vô Thượng Tông quá lơ là… Một thiếu niên ưu tú thế này lại bỏ sót… còn trục xuất hắn…”

Hoàng Mập không nhịn được liền tò mò hỏi “Lão tông chủ có thể giải đáp thắc mắc cho vãn bối hiểu được không?”

Tông chủ Vương Siêu Việt thấy vậy, tinh thần buông lỏng rồi chậm rãi giải thích “Đẩu Thất Tinh hay còn gọi là Thất Tinh Bắc Đẩu. Huyền cơ rất nhiều nhưng ngươi chỉ cần hiểu đạo pháp vô biên, người sở hữu Thiên Sinh Đẩu Thất Tinh thì vạn năm có một. Con đường ngươi đi không theo lẽ thường”

Hoàng Mập không hiểu lời giải thích của lão tông chủ có ý nghĩa thế nào. Hắn chỉ nghe rõ ràng được hai từ “Đạo Pháp”.


Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu liên tưởng đến thân ảnh lão đạo sĩ cùng hắn tu luyện khi còn ở bên trong Khô Lâu Ngục. Nói như vậy, Thiên Sinh này không phải là của hắn, có thể bắt nguồn từ lão đạo sĩ kia.

Chuyện này xem như là bí mật riêng hắn, hắn không tiện nói ra.

Lúc này tông chủ Vương Siêu Việt nhìn về phía Dương Tâm Nhi, ra hiệu đến phiên nàng ta kiểm tra tư chất.

Dương Tâm Nhi không do dự, trực tiếp tiếp cận tiên kính rồi đặt tay lên chờ đợi kết quả.

Sau một hồi gợn sóng, bề mặt tiên kính nổi lên một chữ “Mộc”.

Tông chủ Vương Siêu Việt không quá bất ngờ, lão chậm rãi giải thích “Kết quả Mộc nói lên Thiên Sinh của nha đầu ngươi chính là Trận Pháp. Nếu theo con đường Trận Pháp, tương lai sẽ vô cùng sáng chói…”

Ngoài mặt lão chỉ đơn thuần cho ra lời giải thích, nhưng nội tâm không ngừng xót xa.

Tùy ý kiểm tra tư chất ba vị bằng hữu của tiểu tử kia, không ngờ cho ra hai kết quả xem như là hoàn mỹ.

Thiên Sinh “Mộc” không đơn thuần là cho ra kết quả, không phải ai cũng có được tư chất lĩnh hội Trận Pháp siêu việt như người có Thiên Sinh “Mộc”. Ngoài ra còn có thể tu luyện công pháp hệ mộc mà không phải ai cũng có được.

Sau một hồi trầm tư, tông chủ Vương Siêu Việt mới nói “Mục đích thật sự cho gọi ba người các ngươi đến đây không phải tình cờ mà là có chủ ý…”

Hoàng Mập nghe vậy liền chắp tay lại nói “Vãn bối rửa tai lắng nghe!”

Lão nói tiếp “Bởi vì bằng hữu các ngươi trợ giúp tông môn ta nhiều việc, nên bằng hữu hắn cũng có một đãi ngộ tương tự. Hơn nữa tông môn sắp gặp đại kiếp nạn. Những thứ quy tắc cao xa trước kia đều dẹp qua một bên. Cho nên, cho ba người các ngươi đến Công Pháp Điện tu luyện một thời gian. Xem như là cho các ngươi một ân huệ…”

“Công Pháp Điện” là Cấm Địa, chỉ dành cho đệ tử tinh anh của Vô Thượng Tông vào đó tu luyện. Hơn nữa đây là nơi chứa đựng vô số thư tịch, võ kỹ của Vô Thượng Tông. Vào đó tu luyện đồng nghĩa với việc trở thành một phần đệ tử Vô Thượng Tông.


Hoàng Mập ngẫm nghĩ một hồi liền chắp tay lại nói “Vãn bối vốn là đệ tử Đạo Viện, việc tiến vào Công Pháp Điện là một việc sai quy tắc… tông chủ xin thứ lỗi!”

Tông chủ Vương Siêu Việt nhất thời mở to mắt ra ngạc nhiên. Đứng trước mắt là một cám dỗ cực kỳ to lớn, không dễ dàng gì từ chối. Hắn lại buông lời từ chối mà không cần quá nhiều thời gian suy nghĩ. Nhân cách này đáng để coi trọng.

Lão vuốt chòm râu thích thú khi nghe Hoàng Mập dứt khoát từ chối. Thực ra, đây chỉ là một loại thử thách cực kỳ dụ hoặc.

Lão nói “Nếu vậy bổn tông chủ ta cho phép ba người các ngươi tiến vào Tháp Minh Hồn và Tháp Chiến Minh tu luyện. Tháp Minh Hồn là rèn luyện thần hồn, còn Tháp Chiến Minh là nơi chứa bảo khí cũng như nơi tu luyện võ kỹ. Việc này ngoại nhân vẫn có thể tu luyện, điển hình là tên đại ca ngốc nghếch của các ngươi…”

Hoàng Mập ngạc nhiên, hắn liền dò hỏi “Đại ca Phương Triết sao? Đại ca đang tu luyện ở hai nơi đó sao?”

Tông chủ Vương Siêu Việt lắc đầu nói “Hắn phá hủy tầng năm Tháp Minh Hồn xong rồi chạy về Đạo Viện rồi. Sắp tới hắn sẽ đến đây đón các ngươi trở về Đạo Viện…”

Hoàng Mập vốn là một người thông minh, nhạy bén. Nghe giọng điệu của lão tông chủ. Hắn đoán được nguyên nhân vì sao thương tích Âu Dương Sinh đã khỏi hắn vẫn chưa được phép rời đi. Nguyên do, ba người bọn họ vô hình trung trở thành con tin ở Vô Thượng Tông.

Mặc dù vậy, hắn vẫn không thất vọng. Con tin mà có đãi ngộ còn tốt hơn cả đệ tử nội môn Vô Thượng Tông. Nếu vậy, hắn nguyện làm con tin trong thời gian mười năm.

Tông chủ Vương Siêu Việt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Mập, lão nhàn nhạt cười nói “Các ngươi không ở đây quá lâu đâu đừng có mà tự đắc…”

 Nói xong, lão xua tay ra hiệu trục khách.

Hoàng Mập thấy vậy liền cùng Âu Dương Sinh và Dương Tâm Nhi rời khỏi Minh Chính Điện.

Lão tông chủ hờ hững trục khách, nhưng nội tâm không giấu được kinh ngạc. Lão không nghĩ tới, một Đạo Viện nhỏ bé lại tùy tiện có hai đệ tử có tư chất hiếm hoi đến như vậy.