Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 337




Vô Thượng Tông có tổng cộng bảy tòa tháp, mỗi một tòa tháp đều có một chức năng riêng biệt. Trong đó, Tháp Đạo Nhân là nơi nghỉ dưỡng cũng như là động phủ của cao tầng Vô Thượng Tông từ đệ tử tinh anh cho đến bốn vị trưởng lão.

Tháp Đạo Nhân có tổng cộng chín tầng, từ tầng một đến tầng bảy là nơi ở của đệ tử tinh anh giữ các vị trí trọng yếu trong tông môn. Tầng tám dành cho bốn vị trưởng lão và tầng chín dành cho đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt và một động phủ to lớn cho tông chủ Vương Siêu Việt. Đây cũng là nơi tông chủ Vương Siêu Việt đang bế quan tu luyện.

Lúc này, trong khu vực tầng tám nơi động phủ của đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt.

Nàng ta lúc này khép hờ hai mắt nhìn thân ảnh Phương Triết đang nằm bất động. Đến thời điểm này, Phương Triết đã hôn mê qua một ngày nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Điều này cũng đúng, cánh tay bị chấn nát có thể khôi phục dễ dàng nhưng thần hồn bị tổn thương thì không phải đơn giản tịnh dưỡng là có thể hồi phục được.

Chỉ là nàng ta không hiểu vì sao bên trong Vô Thượng Vạn Vật Kính mà bị tổn thương thần hồn. Chuyện này trước kia nàng chưa từng gặp qua, thậm chí bản thân nàng tự thân trải nghiệm bên trong Vô Lượng Giới vẫn không hề gặp phải tình trạng tương tự như vậy.

Nàng nhất thời thốt lên “Chẳng lẽ tên tiểu tử ngốc này dám nhìn lén hiện thế!”

Lúc này bên ngoài gian phòng có động tĩnh.

Nàng nhanh chóng rời khỏi gian phòng thì bắt gặp một chấp sự đệ tử chờ sẵn.

Vừa gặp nàng, tên chấp sự đệ tử lập tức khom người thi lễ “Đệ tử Lý Chính, thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường có việc cần báo lại…”


Đàm Thu Nguyệt khoát tay cho hắn nói tiếp “Bẩm đại trưởng lão, phía đông bắc Bắc Cảnh có tin tức truyền về. Liên quan đến sự kiện thiết lập Liên Minh Lục Thành, trong đó Huyền Môn ở phía sau giở trờ…”

Đàm Thu Nguyệt nghe nhắc đến Huyền Môn, chân mày lập tức nhíu lại. Mặc dù giữa Vô Thượng Tông và Huyền Môn không hề có thù địch, nhưng trước đó Huyền Môn đã chạm vào Vô Thượng Tông thông qua xâm nhập vào Thiên Sư Đường. Điều này khiến Vô Thượng Tông suýt chút nữa là gặp đại họa.

Nàng dò hỏi “Thế tình huống phát sinh như thế nào, ngươi cứ từ từ thuật lại cho ta nghe!”

Thủ tịch Chấp Sự Đường Lý Chính liền nói “Ban đầu là sự kiện lục thành tề tựu chiêu dụ sáu người đứng đầu lục thành với mục đích ký kết thỏa thuận Liên Minh Lục Thành nhưng sự thật là một âm mưu. Mục đích Huyền Môn chính là mở ra Kiếm Trũng, đoạt lấy Nhân Hoàng Kiếm”

Đàm Thu Nguyệt phân vân “Kiếm Trũng? Nhân Hoàng Kiếm?”

Theo như nàng được biết có truyền thuyết về một Kiếm Trũng ở thung lũng Vô Xương. Bên dưới có chôn giấu một thanh thần khí Nhân Hoàng Kiếm có thể chém đứt Trận Pháp dễ dàng. Nhưng đây là chuyện quá lâu, bản thân nàng từng lịch luyện đến thung lũng Vô Xương thăm dò, dù có nghi ngờ nhưng không phát hiện được điều gì.

Nếu mục đích bọn chúng đoạt lấy Nhân Hoàng Kiếm, rồi đánh vào Hộ Tông Đại Trận của tông môn nào đó, không phải chính là vòng an toàn tuyệt đối dễ dàng bị công phá. Nói như vậy, có Hộ Tông Đại Trận cũng như không có.

Cách nghĩ này khiến nàng nhất thời hoang mang.

Lý Chính thấy đại trưởng lão suy tư, hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Sau đó thì xảy ra xung đột giữa hai đệ tử Đạo Viện và nhân vật Huyền Môn đó!”

Nghe nhắc đến Đạo Viện, sắc mặt nàng chuyển sang tò mò. Bởi vì không biết vì lý do gì, danh tự “Đạo Viện” trở nên dễ nghe hơn bao giờ hết.


Nàng chậm rãi nói “Tình huống khi đó phát sinh thế nào, có thế lực nào đứng ra trợ giúp không?”

Lý Chính lập tức trả lời “Không? Chỉ có hai đệ tử Đạo Viện, trong đó một người là đại hoàng tử Hoàng Thành còn người kia là tân gia chủ Âu Dương gia ở Huyền Vĩnh Thành. Chỉ là thực lực của hai đệ tử Đạo Viện phi phàm có thế áp đảo được nhân vật Huyền Môn kia, nhưng sau đó nhân vật Huyền Môn kia xuất ra một quyển trục, từ quyển trục xuất hiện một cánh tay bắt đầu nghiền ép hai đệ tử Đạo Viện…”

Đàm Thu Nguyệt không giấu được vẻ xúc động “Ngươi nói là một quyển trục có một cánh tay?”

Lý Chính gật đầu “Tình huống chính là cánh tay trong bức tranh vô cùng lợi hại. Nếu không phải thình lình xuất hiện một cánh tay khổng lồ trên bầu trời trợ giúp. Hai đệ tử Đạo Viện đó xem như xong…”

Đàm Thu Nguyệt nhất thời sửng sốt “Cánh tay xuyên qua bầu trời?”

Đối chiếu với việc Phương Triết bị bắn ra khỏi Vô Thượng Vạn Vật Kính, xương cốt cánh tay bị chấn nát, thần hồn bị tổn thương. Nếu không phải hắn ra tay trợ giúp thì còn ai.

Nàng mỉm cười thì thầm “Nói như vậy, hắn vì trợ giúp đồng môn nhìn lén hiện thế, quan trọng hơn là đối đầu với Huyền Môn. Việc này xem như cũng là một việc tốt, đáng khen thưởng. Xem như có một lý do cứu chữa hắn rồi…”

Chỉ là nàng nhất thời bỏ sót một chuyện, hai mắt mở to ra ngạc nhiên “Ai dạy hắn sử dụng Vô Thượng Vạn Vật Kính? Tên ngốc đó có phải là người hay không?”

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hướng tên thủ tịch đệ tử Chấp Sự Đường ra lệnh “Người vào gian phòng bế tên ngốc kia theo ta đến Tháp Minh Hồn, xem như giúp hắn một lần…”


Lý Chính lập tức vâng dạ rồi vào gian phòng của đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt vác Phương Triết lên vai.

Thân ảnh Đàm Thu Nguyệt biến mất sau đó.

Lý Chính thấy vậy liền xuất ra phi hành kiếm đuổi theo hướng đến Tháp Minh Hồn.

Thủ đoạn của đại trưởng lão cao mình, chỉ cần một cái chớp mắt là có thể đi đi lại lại khắp nơi ở Vô Thượng Tông.

Lý Chính thì khác, hắn phải mất một lúc mới đến được Tháp Minh Hồn.

Tháp Minh Hồn có tổng cộng bảy tầng được tứ trụ nâng đỡ. Mỗi một tầng là một khoảng không gian trống trải với một thông đạo đi vào một động phủ rộng lớn. Trong đó từ tầng một đến tầng ba thông đạo tương ứng đi vào là Băng Hàn Đàm, tầng bốn đến tầng sáu là Băng Lôi Sàn, cuối cùng tầng bảy là Cực Dương Quang Hỏa.

Thông thường, đệ tử có tu vi dưới Tứ Phẩm chủ yếu tu luyện trong phạm vi từ tầng ba trở xuống. Còn trưởng lão, đệ tử có cấp bậc cao mới có thể vào tầng bốn, cao hơn một chút là tầng năm.

Thậm chí Đàm Thu Nguyệt có địa vị cùng thực lực chỉ xếp sau tông chủ Vương Siêu Việt cũng chỉ có thể vào tầng sáu rèn luyện thần hồn. Tầng bảy trước giờ chưa người nào ở Vô Thượng Tông có thể tiến vào.

Đàm Thu Nguyệt chính là dẫn Lý Chính đến tầng năm Tháp Minh Hồn.

Tầng năm Tháp Minh Hồn có Băng Lôi Sàn được tinh luyện từ Băng Lôi Thạch ngàn năm, vô cùng phù hợp cho việc chữa trị thần hồn của người có thần hồn bị tổn thương. Cũng có thể nói Phương Triết chính là ngoại nhân đầu tiên có thể hưởng được đãi ngộ mà chỉ có cấp bậc đệ tử tinh anh nhất Vô Thượng Tông có được. Điều này khiến Lý Chính là người đang vác Phương Triết trên lưng có cách nhìn khác. Thậm chí là có một loại cảm giác hâm mộ vị thiếu niên này.

Khi Lý Chính mang theo Phương Triết đáp xuống tầng năm, đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt đã đứng chờ sẵn tại thông đạo.


Tầng năm Tháp Minh Hồn thông thường ít người lui tới, cho nên nơi đây lúc nào cũng vắng vẻ. Không gian lúc nào cũng yên tĩnh.

Lý Chính nhanh chóng theo Đàm Thu Nguyệt đi vào thông đạo.

Bên trong thông đạo là một động phủ có khuôn viên rộng lớn. Xung quanh được bao phủ bởi bốn bức tường Hàn Thạch ngàn năm, có thể tự sản sinh ra hàn khí không ngừng khiến không gian nơi này luôn lạnh lẽo.

Trong động phủ này có tổng cộng hai mươi mốt Băng Lôi Sàn được bố trí theo từng khu vực riêng biệt. Mỗi Băng Lôi Sàn có chiều dài hơn chiều cao người bình thường một chút. Băng Lôi Sàn được tinh luyện từ Băng Lôi Thạch được bố trí trong môi trường băng hàn tạo ra thuộc tính Băng Lôi có khả năng chữa lành những thương tổn đối với thần hồn.

Đàm Thu Nguyệt chỉ về một vị trí Băng Lôi Sàn nói “Đặt hắn ở nơi đó!”

Lý Chính nhận lệnh, nhanh chóng để Phương Triết nằm lên một cái Băng Lôi Sàn. Khi cơ thể Phương Triết vừa tiếp xúc với bề mặt Băng Lôi Sàn, những tia lôi điện mỏng manh bắt đầu xuất hiện kèm theo là những làn sương mờ từ hàn khí tỏa ra nghi ngút.

Mặc dù là một thủ tịch đệ tử, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lý Chính bước vào nơi này. Cho nên hắn cũng có một sự ngỡ ngàng không kém.

Đến đây, Đàm Thu Nguyệt hướng Lý Chính căn dặn “Ngươi dẫn theo năm sư đệ đón hai tên đệ tử Đạo Viện đến đây. Nghe ngươi nhắc đến, một trong hai tên bị trọng thương. Xem như giúp bằng hữu tên ngốc này một lần cũng tốt…”

Lý Chính có phần sững sờ vì sự nhiệt tình trước nay chưa từng có của đại trưởng lão Đàm Thu Nguyệt. Chỉ là hai đệ tử Đạo Viện lại khiến nàng quan tâm đến như vậy.

Lý Chính nhận lệnh xong, khom người thi lễ một cái rồi rời đi.

Đàm Thu Nguyệt lúc này nhìn về phía Phương Triết đang nằm bất động. Nàng không hiểu bản thân nợ tên này thứ gì mà lại đối xử tốt với hắn như vậy. Chuyện này trước giờ chưa từng có tiền lệ.