Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 325




Cửu U La Lan Thụ như tên gọi, có xuất xứ từ Cửu U.

Loài ma thụ này có hình dạng như một nụ hoa to lớn, xung quanh có sáu nhánh cây với hình dạng như sáu cánh hoa rũ xuống. Nhìn như thiếu đi sức sống.

Bên dưới gốc Cửu U La Lan Thụ có vô số rễ mọc đan xen nhau, nhiều rễ to lớn nhô lên khỏi mặt đất tạo thành những nhánh khô đằng uốn lượn. Nhìn từ xa như những con rắn khổng lồ bao quanh lấy ma thụ.

Khi Ngôn Tử cùng nữ nhân che mặt đến gần ma thụ. Nhóm hộ vệ hơn năm mươi người trong bộ hắc y tiến lại gần nghênh đón.

Tên thủ lĩnh hắc y tiến lại gần, chắp tay lại nói “Đại thống soái có gì cần giao phó?”

Nữ nhân che mặt khoát tay, nàng ta nhìn về phía bên cạnh ma thụ. Nơi đó có ba mươi bộ thi thể được xếp thành hàng. Những bộ thi thể này đều khoác hắc y giống như những tên thuộc hạ đang thủ hộ xung quanh ma thụ.

Nàng nhàn nhạt nói “Ba ngày trước ta rời đi là hai mươi chín, giờ đã ba mươi rồi…”

Tên hắc y thủ lĩnh lúng túng, việc này hắn cũng bất lực. Nhiều nhất ba ngày nữa, hắn sẽ trở thành một trong những bộ thi thể nằm ở nơi đó.

Việc tiếp nhận uẩn dục ma đầu là một loại thí nghiệm vô cùng hung ác cũng như là vô cùng khắc nghiệt. Khả năng sống sót dưới ba thành. Cho nên đến lượt người nào trở thành người thí nghiệm, xem như mạng sống không còn.

Bằng chứng là ba mươi bộ thi thể đang nằm bên cạnh ma thụ đều là huynh đệ của hắn khi còn sống.


Ngôn Tử một bên không hiểu những bộ thi thể kia vì sao mà chết, nhìn bề ngoài cùng nhóm thủ hộ tương đồng. Đây chắc hẳn đều là huynh đệ trong hàng ngũ đệ tử Huyền Môn.

Hắn liếc nhìn về phương hướng những dòng nham tương bên sườn núi gần ma thụ. Nơi đó có nhiều dòng chảy không ngừng, thắp sáng cả một khu vực.

Bên dưới những mỏm đá mà những dòng nham tương trôi qua. Có nhiều nhóm dân làng trong bộ dáng vô cùng khắc khổ thu nhặt những viên khoáng thạch có màu hồng nhạt. Mặc dù hắn không nhìn rõ ràng, nhưng hắn có thể phán đoán, những viên khoáng thạch có màu hồng nhạt đó đều là hạ phẩm Xích Linh Thạch. Nói đúng hơn, nơi đây là một mỏ khoáng Xích Linh Thạch.

Ngôn Tử không kìm lòng được, hướng sư tôn hắn dò hỏi “Nơi này là nơi nào vậy sư tôn?”

Nữ nhân che mặt không trả lời mà chỉ liếc hắn một cái khiến hắn dừng lại.

Nàng trầm ngâm một hồi, đôi khi ánh mắt liếc nhìn về ba mươi cổ thi thể đang nằm bên cạnh ma thụ.

Nàng ta thở ra một hơi, rồi lấy từ trong ống tay áo ra một lọ đan dược màu đen. Lọ đan dược này được làm từ một loại ma thạch, được phủ lên một lớp kim sa có phần lấp lánh.

Nàng ta trút ra lòng bàn tay một viên đan dược có hai màu đen trắng. Viên đan dược này tỏa ra khí tức vô cùng khó chịu.

Nàng ta đưa viên đan dược cho Ngôn tử rồi chậm rãi nói “Nể tình sư đồ, vật này cho người phòng thân. Xem như tạo hóa của ngươi có đủ lớn để vượt qua kiếp nạn này hay không?”

Nói đến đây, nàng ta vịnh lấy vai Ngôn Tử. Thân cảnh cả hai lập tức biến mất, lúc xuất hiện là phía trên đỉnh của ma thụ.


Từ trên đỉnh, Ngôn Tử có thể nhìn thấy ma thụ giống như một lòng chảo được lấp đầy nham tương, bề mặt nham tương không ngừng sôi sục.

Nội tâm Ngôn Tử có chút hoảng loạn, nhưng bản thân hắn sớm đã chuẩn bị tinh thần chết rồi, nên sau một lúc hắn đã lấy lại được bình tĩnh.

Nữ nhân che mặt nhìn nham tương trong thân ma thụ rồi nói “Ba mươi cổ thi thể đó đều không qua khỏi thí điểm uẩn dục ma đầu. Đáng lý ra, ngươi có nhiệm vụ riêng là chăm sóc ma thụ. Chỉ là ngươi đã thất bại nên phải chịu trừng phạt”

Nàng ta dừng lại một hồi, ánh mắt nhìn về phía viên đan dược trong tay Ngôn Tử đang nắm chặt. Nàng ta nói “Viên đan dược đó là Long Ma Thi Cốt Hoàn được nấu ra từ thi cốt của Long Ma dưới Cửu U. Tác dụng của nó chính là khiến trái tim ngươi ngừng đập một thời gian, đồng thời cải tạo lại nhục thân trở nên bất hoại. Đây xem như một món quà sư đồ ta dành cho ngươi. Qua được hay không là do số phận của ngươi thế nào…”

Ngôn Tử nghe lời sư tôn nói về lai lịch viên đan dược. Nội tâm hắn bất giác dâng lên một sự cảm kích.

Việc hắn thất bại đã là một tử tội, hắn sớm đã có ý tự sát nhưng may mắn nhờ sư tôn cản lại.

Cho nên chết đối với hắn đã không còn quan trọng.

Giờ lại nhận được ân tình của sư tôn khiến bản thân hắn nhận ra ở một thế giới mà hắn luôn cảm giác cô độc lại nhận được một sự quan tâm từ một vị sư phụ. Việc này xem như là một sự an ủi không thể nào diễn tả thành lời.

Hắn quỳ xuống vái sư tôn hắn ba cái rồi nói “Ân tình của sư tôn, đồ đệ ghi nhớ!”


Nói xong, hắn liền nhảy vào lòng dung nham bên trong ma thụ.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có một con đường chết.

Khi thân thể hắn bị dòng dung nham lắp đầy, hắn cứ ngỡ cơ thể đã bị thiêu đốt, hóa thành tro bụi. Hắn phát hiện dòng dung nham này khá đặt biệt. Nó không giống như dung nham bình thường mà chỉ là những ngọn lửa không ngừng xâm nhập vào từng làn da thớ thịt. Cho đến khi cảm giác đau đớn không thể kìm nén, hắn mới tuyệt vọng gào thét.

Nỗi đau đớn này càng lúc càng tăng lên theo một cấp độ nhất định. Nếu cứ tiếp tục, hắn chắc chắn không chịu đựng được, hắn chắc chắn phải chết.

Hắn nhanh chóng cho viên Long Ma Thi Cốt Hoàn vào miệng rồi nhai ngấu nghiến. Viên Long Ma Thi Tốt Hoàn tan thành thể lỏng tràn vào cuống họng, rồi dung nhập vào từng thớ thịt, xâm nhập vào tâm can hắn.

Sau một lúc, loại thể lỏng này bao khỏa lấy trái tim hắn, khiến hắn mở to mắt ra thất thần. Hắn không còn bất cứ tri giác nào, rồi chìm dần vào dòng dung nham đang sôi sục.

Nữ nhân che mặt nhìn xuống tình trạng tên đồ đệ bị dòng dung nham nuốt lấy. Nội tâm nàng có một phần xúc động, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Dù sao, tên này cũng là một tên đồ đệ ngoan ngoãn, lại có chí cầu tiến. Hắn chết đi đúng là đáng tiếc.

Nàng ta thì thầm “Năm ngày sau, nếu ngươi còn sống. Ta sẽ chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ!”

Lúc này, từ bên trên mỏm đá cách vị trí ma thụ bảy tám trăm trượng xuất hiện một vòng xoáy.

Nữ nhân che mặt nhíu hàng chân mày lại. Nàng biết người đến là người trong Huyền Môn, nhưng thời điểm này xuất hiện thường không có việc gì tốt.

Khi thân ảnh từ bên trong vòng xoáy đi ra có phần quen thuộc, nữ nhân che mặt mới thả lòng người.

Người đến chính là Hàm Ngưng Nhi.


Nàng ta nhanh chóng tiếp cận nữ nhân che mặt. Vừa đến gần liền ôm cánh tay nữ nhân che mặt hớn hở nói “Nữ nhi muốn gặp nương một lần quá khó khăn đi!”

Nữ nhân che mặt mỉm cười nói “Lại mới gây ra tai họa gì sao?”

Hàm Ngưng Nhi xua tay liên tục như thể sợ đối phương hiểu lầm. Nàng ta đính chính lại nói “Không, là tứ thúc bảo nữ nhi báo lại nhiệm vụ Hoàng Thành hoàn thành sớm bất ngờ. Cho nên cần nương phái vài người đến thung lũng Vô Xương trợ giúp. Đề phòng trường hợp bất trắc…”

Lúc này nét mặt nữ nhân che mặt mới giãn ra, nàng ta nói “Thì ra mười ngày trước ngươi đến đây tìm ta là vì báo lại chuyện này… không gặp ta nên ngươi mới đi lêu lỏng khắp nơi?”

Hàm Ngưng Nhi ngượng ngùng như thể việc nàng làm đều bị đối phương đoán đúng.

Nữ nhân che mặt nói tiếp “Thực ra tứ thúc ngươi không cần ta hỗ trợ mà chủ yếu đuổi ngươi khỏi phiền phức. Trước mắt ngươi cứ an phận ở nơi này, không được đi đâu. Nếu không, ta không biết nói sao với tỷ phu ta thế nào...”

Nàng ta dừng lại, thở ra một hơi dài rồi nói “Còn một việc, chuyện tình cảm nam nữ không dễ trêu đùa. Nếu không sẽ rất phiền toái…”

Nữ nhân che mặt chính là đang cố ý nhắc đến chuyện nàng ta ở Đạo Viện làm nhiệm vụ, vô tình dính dáng đến chuyện tình cảm với Hoàng Mập.

Câu nói này như đánh thẳng vào tâm tư Hàm Ngưng Nhi khiến nàng ta có phần trằm mặc. Sắc mặt trong phút chốc thêm phần ưu tư.

Nàng lẩm nhẩm “Hắn bị nhốt trong Khô Lâu Ngục, khả năng sống sót không có… chắc chắn là không thể nào sống sót được. Hơn nữa Khô Lâu Ngục luôn túc trực trên người tứ thúc, muốn thoát khốn như là đại hải lao châm. Chắc chắn là không thoát được đâu...”

Không nhắc tới tên tiểu bàn tử kia thì thôi. Nhắc rồi trong lòng nàng nhất thời sinh ra một loại cảm giác khó chịu, một loại bứt rứt khó nói thành lời.