Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 320




Chuyện phá hoại chuyện tốt của Ngôn Tử, Phương Triết hoàn toàn không hay biết.

Hôm sau, hắn cưỡi Lưu Quang Kiếm đáp xuống bên ngoài thôn Vĩnh Xuân.

Trước đó, địa điểm cuối cùng thu lấy ma kén chính là phụ cận Thôn Vĩnh Xuân, cách Thôn Vĩnh Xuân chừng năm trăm dặm.

Thôn này có khuôn viên chừng hai nghìn mẫu được bao quanh một bên là sườn núi thẳng đứng, một bên là con kênh nhỏ trải dài.

Điểm đặc biệt là khắp nơi được trồng nhiều cây trúc đào xen kẽ những cây gạo to lớn. Có điều những cây này sớm đã bị tàn phá, không còn dấu hiệu sinh trưởng tốt.

Phương Triết đứng trước lối vào thôn với cánh cổng bằng đá có đề danh tự “Thôn Vĩnh Xuân” đã cũ kỹ.

Hắn không do dự, đi thẳng vào bên trong.

Hai bên đường là những căn nhà được làm bằng gỗ, đôi khi vẫn có những căn được xây bằng đá kiên cố. Trên những bức tường bằng đá vẫn còn nhiều vết máu đã khô, chuyển hẳn sang màu đen.

Tình huống này tương tự như những thôn trang trước đó hắn đã ghé qua. Dấu hiệu bị tàn phá bởi hiệu ứng ma thụ mà người nơi này gọi là “dịch bệnh”.

Chỉ là một mình hắn hiểu rõ loại “dịch bệnh” này không còn bùng phát nữa. Hắn sớm đã tiêu trừ đi gốc rễ, muốn tái phát là một chuyện không có khả năng.

Xung quanh Vô Thượng Tông xuất hiện nhiều ma thụ, bên trong chắc chắn có một mưu đồ nào đó.

Hắn dùng thần thức thăm dò toàn bộ Thôn Vĩnh Xuân, toàn bộ dân trong thôn đều đã rời đi như những thôn trang khác. Khác biệt duy nhất là thôn trang này vẫn còn ngăn nắp, không lộn xộn. Đây là dấu hiệu thôn này bỏ hoang chưa được bao lâu.

Sau một hồi quan sát, hắn phát hiện khu vực phía tây nam Thôn Vĩnh Xuân có khí tức con người sinh sống. Nơi đó không chỉ có một hai người mà có đến hai mươi người.

Hắn nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm hướng phía tây nam thẳng tiến.

Khi hắn tiếp cận vị trí phát hiện ra khí tức con người, khoảng cách chừng năm trăm trượng thì từ bên dưới mặt đất phóng vút lên trên không mười lăm thanh kiếm. Mười lăm thanh kiếm vây quanh lấy hắn. Đây chính là tập hợp Kiếm Trận của mười lăm người.

Mười lăm mũi kiếm chỉ thiên xếp thành hình tròn rồi xoay vòng, không có dấu hiệu tấn công. Đây chẳng qua là đối phương cố tình cảnh cáo, muốn hắn tranh thủ rời đi.

Hắn nhìn mười lăm thanh kiếm vây quanh, xếp thành hình tròn. Đây là một loại kiếm trận cơ sở. Chỉ có thể dùng đối phó với một người có phẩm cấp từ Tam Phẩm trở xuống.

Hắn thoáng mỉm cười, rồi rút ra Kiếm Xi Vưu, một kiếm bổ xuống.

Thế bổ kiếm cũng chỉ là căn cơ không cầu kỳ, nhưng nhát kiếm tạo ra một loại áp lực vô hình cắt rời kiếm trận khiến kiếm trận trong phút chốc sụp đổ.

Từ khoảng cách ba trăm trượng thình lình xuất hiện mười lăm thân ảnh bạch y. Loại y phục này chính là đệ tử nội môn của Vô Thượng Tông.

Mười lăm thân ảnh đệ tử Vô Thượng Tông nhanh chóng thu hồi mười lăm thanh kiếm rồi nhanh chóng tiến về phía Phương Triết ngăn cản.

Sắc mặt mười lăm người này không biểu lộ ra ác ý. Bọn họ tiếp cận là muốn nhìn xem, đệ tử Đạo Viện đến nơi này làm gì.

Phương Triết nhận ra đối phương không có ác ý, hắn nhanh chóng chắp tay lại giới thiệu “Tiểu đệ là Phương Triết đến từ Đạo Viện, có gì mạo phạm hy vọng các vị bỏ qua…”

Nhóm đệ tử Vô Thượng Tông này đối với danh tự “Phương Triết” vẫn còn lạ lẫm. Trong đầu bọn họ cứ nghĩ, đây chỉ là một tên đệ tử tầm thường ở Đạo Viện. Chỉ là mối quan hệ giữa Đạo Viện và Vô Thương Tông đã trở nên tốt đẹp, nên hai bên đã không còn hiềm khích.

Một trong mười lăm tên đệ tử Vô Thượng Tông đứng ra dò hỏi “Cho hỏi tiểu huynh đệ đến nơi này làm gì? Tiểu đệ không biết nơi này dịch bệnh hoành hành, không khéo có thể mất đi tính mạng…”

Phương Triết chắp tay lại nói “Tiểu đệ đến nơi này chủ yếu thụ sự nhờ cậy một bằng hữu giao đồ vật. Nếu có quấy rầy, hy vọng các vị thông cảm!”

Nhóm đệ tử Vô Thượng Tông ở khu vực Thôn Vĩnh Xuân cũng là làm nhiệm vụ bảo vệ. Cho nên, một đệ tử Đạo Viện đến làm nhiệm vụ, bọn họ có quyền điều tra nội tình.

Tên đệ tử Vô Thượng Tông vừa rồi nói tiếp “Cho hỏi, tiểu huynh đệ đến đây làm nhiệm vụ gì? Chỉ là nhiệm vụ bọn ta là bảo vệ nơi này. Nên có gì phật lòng, hy vọng tiểu huynh đệ thông cảm!”

Phương Triết nhìn thái độ của nhóm đệ tử Vô Thượng Tông, trong lúc nhất thời ấn tượng có phần sâu sắc.

Trước kia, đệ tử các đại tông môn thường đối với đệ tử Đạo Viện không quá thân thiện. Giờ thái độ khách sáo qua lại, độ thiện cảm nhất thời tăng lên không nhỏ.

Phương Triết nói “Tiểu đệ đến đây tìm một vị lão giả ngoài bảy mươi, lúc nào cũng mặc một bộ bố y. Nhưng tình hình dịch bệnh trước đó. Sợ rằng vị lão nhân đó đã không còn ở nơi này…”

Lúc này, tên đệ tử Vô Thượng Tông trước đó vốn chưa xưng danh tính. Hắn nhìn những vị sư đệ bên cạnh rồi mới đứng ra nói “Có phải tiểu đệ đang tìm Túy Tiên Ông...Chính là vị lão giả thích uống rượu…”

Phương Triết suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu xác nhận. Vật mà vị trưởng lão Vạn Thú Tông nhờ bàn giao chính là một vò rượu. Cho nên nói lão nhân đó thích uống rượu đúng là không sai.

Vị đệ tử Vô Thượng Tông tiếp tục dò hỏi “Có phải tiểu huynh đệ có mang theo một vò rượu đến đây…”

Phương Triết gật đầu xác nhận, rồi lấy ra một vò rượu cho nhóm đệ tử Vô Thượng Tông xem xét.

Nét mặt nhóm đệ tử Vô Thượng Tông bắt đầu có phần hớn hở, bọn họ không giấu được xúc động. Động thái có phần nhốn nháo lên.

Tên đệ tử Vô Thượng Tông giao tiếp với Phương Triết không kìm chế được, nhanh chóng tiếp cận.

Hắn bắt đầu giới thiệu “Vi huynh là Lữ Hiệp, dẫn đầu nhiệm vụ bảo vệ Thôn Vĩnh Xuân. Trước giờ mạo phạm, hy vọng Phương đệ bỏ qua…”

Nói rồi hắn xoay người, vừa làm động tác bảo Phương Triết theo sau vừa nói “Theo ta!”

Phương Triết gật đầu, rồi lập tức đuổi theo phía sau.

Bọn họ đi được chừng năm trăm trượng thì dừng lại bên ngôi nhà gỗ nhỏ. Ngôi nhà gỗ nhỏ này trong khuôn viên chừng một mẫu đất. Ở bên cạnh ngôi nhà gỗ có một tiểu đình và một bộ bàn ghế đá. Phía trên bàn có đặt vài chung rượu vẫn còn mới.

Có thể nói chủ nhân ngôi nhà gỗ này là một người có sở thích uống rượu.

Vị đệ tử Vô Thượng Tông tên Lữ Hiệp dẫn Phương Triết đi thẳng vào ngôi nhà gỗ.

Bên trong nhà có một lão giả gầy yếu ngồi tựa vào thành giường. Hơi thở yếu ớt như sắp không qua khỏi.

Bộ dáng lão giả rõ ràng là bị suy nhược, dấu hiệu của việc sinh cơ bị rút đi gần hết.

Tình huống này nếu không có đan dược bổ sung sinh lực, lão giả đã không kéo dài đến thời điểm này.

Ánh mắt lão giả nhìn thẳng vào vò rượu trong tay Phương Triết, bàn tay với tới như thể mong muốn thưởng thức vò rượu trong tay Phương Triết ngay lập tức.

Phương Triết nhanh chóng tiếp cận, rồi hai tay dâng vò rượu cho lão.

Vẻ mặt lão chần chờ một hồi mới bợ lấy.

Lão nhìn vò rượu trong tay một hồi không nỡ xé bỏ lớp giấy niêm phong vò rượu lại. Bởi vì theo một loại trực giác, vò rượu này vô cùng trân quý.

Lão do dự một hồi mới gỡ bỏ giấy niêm phong, mùi hương từ bên trong vò rượu tỏa ra bên ngoài. Chỉ cần ngửi, đã cảm nhận vị say nồng khó cưỡng lại.

Phương Triết đứng gần đó, không tự chủ phải chao đảo sang một bên vì loại rượu này.

Đôi tay lão run rẩy, sức khỏe yếu ớt nhưng vẫn gắng gượng cảm thán “Tri kỷ khó cầu, tìm được tri kỷ có cùng sở thích lại càng mò kim dưới đáy bể. Tiểu tử đó nói không sai, trên đời này vẫn còn loại rượu chỉ ngửi thôi đã say rồi…”

Lão đưa vò rượu lên miệng rồi hớp một ngụm, từ bên trong vò rượu. Một dòng chảy nóng bỏng tràn vào cuống họng khiến hai mắt lão mở ra sửng sốt. Loại hương vị cũng như độ nồng hắt lên não khiến lão ngỡ ngàng.

Làn da nhăn nheo trên khuôn mặt bỗng nhiên bằng phẳng, mái tóc bạc phơ bắt đầu có dấu hiệu chuyển sang xám nhạt.

Lão đặt vò rượu xuống, diện mạo trong phút chốc thay đổi trở thành một vị đại thúc với tuổi tác ngoài bốn mươi.

Nhóm đệ tử Vô Thượng Tông vô cùng bất ngờ, vì hình dạng bên ngoài của vị Túy Tiên Ông thay đổi như biến thành một người khác với sức khỏe tràn trề.

Nét mặt Lữ Hiệp mừng gỡ suýt khóc, hắn nhìn chằm chằm Phương Triết. Hắn không kìm nén được liền nắm lấy tay Phương Triết nói “Loại rượu này có thể cải lão hoàn đồng, có thể trị được dịch bệnh… tiểu huynh đệ có thể cho biết gốc gác loại rượu này ở đâu không? Vi huynh ta vô cùng cảm kích…”

Phương Triết chưa kịp trả lời thì vị đại thúc lắc đầu nói “Đây chỉ là một loại rượu tên là Trường Xuân Tiên Tửu mà một vị tri kỷ đem tặng….”

Lão dừng lại hoài niệm một lúc, rồi nói tiếp “Hơn ba mươi năm trước, vô tình gặp một bằng hữu tri giao có cùng sở thích uống rượu. Hắn có hứa có dịp sẽ tặng lão đây một vò rượu mà chỉ cần ngửi thôi cũng đã say nồng… Khi đó ta cho rằng hắn chỉ đùa cợt. Không ngờ, sự thật là có loại rượu chỉ cần ngửi thôi đã say nồng, thậm chí uống vào tinh thần vô cùng phấn chấn…”

Lão không biết, bản thân đã trẻ hơn trước rất nhiều. Giờ diện mạo bên ngoài chỉ là một vị đại thúc ngoài bốn mươi là cùng.

Phương Triết lúc này mới lấy ra một cái ma kén, ném xuống mặt đất.

Hắn nói “Đây là ma kén, chính là nguyên nhân khiến nhiều người chết dần chết mòn mà mọi người nói là dịch bệnh…”

Lữ Hiệp nhìn ma kén nhưng không hiểu đầu đuôi thế nào. Lời nói của đối phương có nhắc đến nguồn gốc dịch bệnh.

Hắn đưa bộ mặt căng thẳng xác nhận “Ý tiểu huynh đệ nói… dịch bệnh xuất phát từ cái kén này….”