Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 239




Minh Nhân Thôn.

Hoa Lạc Đồng đang cặm cùi bày trí Trận Pháp hòng ngăn cản sức phá hoại do “Tiểu Thiên Truyền Tống Trận” gây ra khi phát sinh nguy cơ bạo nổ thì bất ngờ Trận Pháp dừng lại.

Mặc dù nàng chưa có tác động gì, nhưng Trận Pháp đã dừng lại. Điều này chứng tỏ, người khởi tạo Trận Pháp đã không còn tồn tại. Thậm chí thần hồn cũng không còn lưu lại.

Nàng thở ra một hơi dài, xem như nguy cơ của Trận Pháp đã được loại trừ.

Lúc này nàng mới an tâm nhưng lại lộ ra một sự lo lắng khác. Đó là sợi dây liên kết giữa nàng và Bạch Vô thiên vừa rồi đứt quãng. Điều đó nói lên hắn đã gặp nguy hiểm.

Khi nàng chưa hết lo lắng, thì phương hướng Cấm Vực phát sinh một chấn động. Chấn động này có thể nói là bạo liệt mà từ trước đến giờ nàng chưa từng thấy qua.

Mặc dù nàng ở một khoảng cách khá xa, dư chấn vẫn có thể lan tỏa tới nơi này. Nàng vội vã phóng lên phi hành kiếm đi thẳng đến ngọn Chủ Phong để xem xét tình hình.



Bên phía trung tâm đ*o Viện.

Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng vì dư chấn lan tỏa đến từ phía Cấm Vực. Chấn động khủng khiếp như thể thế giới đang sụp đổ.

Hầu hết không ai biết chuyện gì đang xảy ra ở Cấm Vực. Bọn họ chỉ biết rằng, cường giả đánh nhau chính là hủy thiên diệt địa. Động tĩnh lớn như vậy là bình thường.

Về phần Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng thì biết chuyện gì đã xảy ra ở Cấm Vực. Lão sư phụ đã bạo thể mà chết. Trước khi chết lưu lại di nguyện bảo bọn họ coi sóc Đạo Viện.

Tâm trạng bọn họ lúc này chính là vừa mất đi một lão sư phụ có phần nghiêm khắc, thờ ơ nhưng luôn bảo bọc bọn họ.

Lão không còn là một ân sư bình thường mà giống như một bậc trưởng bối trong gia đình. Mất mát này vô cùng lớn, trong lúc nhất thời khó tiếp thu được.

Nắm tay bọn họ siết chặt lại, ánh mắt nhìn về phía Ám Dạ Vương đang đứng sừng sững như muốn nuốt trọn tất cả.

Bạch vô Thiên cũng không kém là bao. Mặc dù hắn sớm đã trải qua loại cảm xúc mất mát này, nhưng khuôn mặt hắn lúc này rất khó coi. Bởi vì hắn là người có cơ hội thứ hai cứu vãn tình thế nhưng lại thất bại, vẫn trơ mắt nhìn lão sư phụ hy sinh. Cho dù sử dụng Càn Khôn Kính nghịch chuyển, vẫn không thể thay đổi được gì.

Hắn trong một lúc, không thể diễn tả được cảm xúc của bản thân mình. Có quá nhiều chuyện chỉ trong khoảng thời gian ngắn xảy ra kiến bản thân hắn như muốn sụp đổ.

Trên bầu trời, thân ảnh Ám Dạ Vương vẫn đứng sừng sững. Hắn lúc này đã ngừng ý định truy sát Bạch Vô Thiên lại. Bởi vì hắn vừa nhìn thấy tiểu tử đó thoát ra từ “Ám Võng”, điều mà từ trước nay chưa có tu sĩ nhân loại nào làm được. Cho nên hắn đã chân chính đánh giá Bạch Vô Thiên đã là thiên địch của U Linh Tộc.

Lúc này Hoa Lạc Đồng cưỡi phi hành kiếm từ Minh Nhân Thôn trở về.

Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt về phía Hoa Lạc Đồng. Cảm giác này như thể trước nay chưa từng gặp qua nàng lần nào.

Nội tâm hắn trước kia chưa hoàn toàn nghiêng về phía nàng. Bởi vì hắn mang một sự bâng khuâng vì còn chờ đợi một ai đó. Giờ thì hắn đã hiểu rõ sự chờ mong đó chẳng ai khác mà chính là nàng.

Sự chờ đợi đó chính là nàng, chính là Khúc Tiểu Bạch trên con thuyền Độc Mộc bên dòng sông nối liền Phù Đà Sơn.

Không nghĩ tới, duyên phận thật sự là một sợi dây gắn kết hai người lại. Dù là không còn ký ức, nhưng vẫn có thể gặp lại nhau ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Hắn rất muốn nhào tới ôm chầm lấy nàng cho thỏa thích, nhưng không phải lúc này. Trước mắt còn một địch nhân vô cùng lợi hại. Địch nhân này trước đó suýt chút nữa đã lấy đi mạng hắn.

Hoa Lạc Đồng đáp xuống gần hắn, nàng đưa ánh mắt nhìn hắn với một sự tò mò. Hắn hôm nay rất khác, ánh mắt đó khiến nội tâm nàng bỗng nhiên rộn ràng.

Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng tụ họp lại.

Đối phương có thực lực hơn hẳn, đối phó là một chuyện vô cùng khó khăn.

Bạch Vô Thiên hướng nhóm đệ muội mình nói “Đối phương có thực lực hơn hẳn chúng ta cho nên chúng ta không thể xem thường được. Với U Linh mà nói, vận dụng võ kỹ bình thường không thể tổn hại được hắn mà phải công kích thần hồn, hoặc linh khí có đặc tính công kích thần hồn…”

Hoàng Mập sớm đoán được yếu điểm của U Linh Tộc thông qua Mặc Thần Dương đã từng đề cập. Hơn nữa La Sung vừa rồi cũng đã vận dụng pháp khí dễ dàng đánh chết ả yêu nữ kia. Cho nên hắn cũng đã có kết luận.

Hắn nói “Vừa rồi trong lúc nguy cấp, tiểu đệ cũng đã ngộ ra được một loại thủ đoạn công kích thần hồn từ bức tượng lão giả bên trong Vô Danh Động Thiên. Cho nên chắc chắn là có hữu dụng…”

Bạch Vô Thiên ngạc nhiên hỏi “Không phải trước đó không thể hiểu thấu sao?”

Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói “Vừa rồi, Hàm Ngưng Nhi sư tỷ nguy hiểm đến tính mạng. Tiểu đệ hoảng sợ quá nên kích phát ra được một loại thủ đoạn. Nhờ đó mà La Sung sư huynh mới có thể đánh chết tên Minh Lang Tướng…”

Bạch Vô Thiên phát hiện tứ đệ có tiến bộ, liền vịnh lấy vai hắn khen ngợi “Cho nên ta mới bảo tứ đệ, có ý trung nhân cũng là một loại động lực để tu luyện!”

Hoàng Mập nghe đại ca khen ngợi, phút chốc khuôn mặt hắn như nở hoa.

Hoa Lạc Đồng một bên cũng lắc đầu chịu thua hai tên này. Tình cảnh thế này vẫn còn có thể đùa giỡn được.

Phía trên không trung, Ám Dạ Vương vẫn còn đang thăm dò không dám có hành động sơ xuất. Bởi vì hắn biết, lần tấn công này trước mắt đã thất bại hoàn toàn.

Tên Thất Ám Giả của Huyền Môn cũng đã hôi yên phi diệt, toàn bộ đội quân đánh vào Đạo Viện đã không còn ai khác ngoài hắn.

Bản năng của U Linh chính là không sợ hãi cái chết. Đối với U Linh Tộc mà nói, chết là một sự chuyển hóa từ trạng thái này sang một trạng thái khác. Cho nên dù thất bại, kết quả thế nào. Lần tấn công vào Đạo Viện xem như đã chân chính thành công. Xem như là thăm dò nội tình Đạo Viện đã hoàn tất.

Hắn lúc này chỉ có một mục đích duy nhất, đó là “cá chết lưới rách”.

Toàn thân hắn lúc này phình to ra thêm một lần nữa. Lần này kích thước hắn to gấp năm lần trước kia. Thân thể hắn lúc này gần giống như một tòa sơn phong lơ lửng ở không trung Đạo Viện.

Xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện vô số quả cầu. Những quả cầu này được sản sinh ra từ thân thể to lớn của hắn.

Hắn dõng dạc nói “Ác mộng của các ngươi đã đến rồi!”

Những quả cầu trôi lơ lửng trên bầu trời đồng loạt lao xuống như cơn mưa trút xuống.

Toàn bộ đệ tử, trưởng lão đều nhanh chóng xuất ra vũ khí đối kháng. Tất cả đều vận dụng tất cả thủ đoạn phòng thủ.

Lúc đầu, một số đệ tử vận dụng trung phẩm linh khí đối đầu trực tiếp với quả cầu. Linh khí trong tay bọn họ nhanh chóng bị ăn mòn rồi tan chảy. Một số đệ tử không cảnh giác, bị quả cầu thôn phệ sạch sẽ, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Đặc tính ăn mòn của quả cầu khủng khiếp đến nỗi, toàn bộ kiến trúc ở trung tâm đ*o Viện bị những quả cầu tiêu hủy sạch sẽ. Tất cả đều trở thành phế tích khi quả cầu lướt qua.

Số đệ tử tinh anh và ưu tú nhất đồng loạt phóng phi kiếm về hướng Ám Dạ Vương nhưng tất cả giống như lấy trứng chọi đá. Hoàn toàn vô dụng.

Bạch Vô Thiên bắt đầu xuất ra toàn bộ Hồng Viên Kiếm lượn một vòng trên không trung.

Tất cả phi kiếm di chuyển lộn xộn, chủ yếu là đánh bật tất cả quả cầu đáp xuống mặt đất.

Đặc tính Hồng Viên Kiếm kháng độc cũng như là những thứ ô uế. Cho nên Hồng Viên Kiếm hoàn toàn có thể xuyên thấu qua từng quả cầu rồi đốt cháy sạch sẽ những quả cầu rơi xuống. Điều này chính là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Hồng Viên Kiếm thật sự có thể đốt cháy quả cầu khi vừa tiếp xúc.

Ám Dạ Vương bất ngờ, nhưng hắn không bỏ cuộc. Hắn tiếp tục sản sinh từng khối cầu, muốn lần tấn công này diệt sạch sẽ đệ tử Đạo Viện.

Hoàng Mập lúc này đưa ánh mắt về phương hướng Hàm Ngưng Nhi, hắn nhếch miệng lên cười đắc ý rồi phóng lên phi hành kiếm.

Hắn phi thẳng về hướng Ám Dạ Vương, đến khoảng cách gần năm mươi trượng thì dừng lại.

Ánh mắt hắn sắc bén nhìn thẳng Ám Dạ Vương. Hai ngón tay điểm lên huyệt Thái Dương, rồi hét lên “Diệt Thần Kiếm!”

Từ trong tròng mắt hắn lóe lên một vệt lưu quang như một sợi tơ màu hoàng kim. Hai sợi tơ mỏng manh màu hoàng kim như một lưu quang bắn thẳng về phía Ám Dạ Vương.

Ám Dạ Vương dùng hai tay ngăn cản, nhưng “Diệt Thần Kiếm” giống như một sợi chỉ. Nó uốn cong một đường, rồi đâm thẳng trực diện vào trong ánh mắt hắn.

Hắn hoảng sợ, gầm rú lên thảm thiết. Hắn là U Linh, không biết đau đơn là gì, nhưng hôm nay hắn đã biết thế nào là đau đớn.

Hắn ôm đầu quằn quại không tự kiểm soát được.

Toàn bộ quả cầu cũng nhanh chóng tiêu thất.

Trước mặt hắn lúc này xuất hiện một đóa hoa liên được xếp từ năm nghìn thanh Hồng Viên Kiếm. Chỉ trong sát na, toàn bộ đâm thẳng về phía hắn, xuyên thấu qua hắn.

Cơ thể hắn bị băm nát, không thể tự hồi phục được. Bộ dáng hắn lúc này cực kỳ thảm hại.

Xung quanh hắn thình lình xuất hiện thêm một loại áp lực, áp lực này còn khủng khiếp hơn cả thiên địch của hắn.

Hắn cố gắng mở hai mắt ra xem xét, đối diện hắn chính là Thẩm Giai Nghê trên tay cầm một cái bảo luân.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, đó chính là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy được.

Phía sau lưng hắn không biết từ lúc này xuất hiện một cái hắc động, hắc động này tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, to bằng kích thước thân thể hắn. Chớp mắt, hút lấy hắn vào bên trong.

Hắn không kịp thốt lên câu nào nữa, đã trực tiếp bị cắn nát, triệt để hôi yên phi diệt