Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 221




Nhị trưởng lão nhìn sắc trời một hồi, rồi đứng ra tuyên bố “Như vậy ngày thứ ba Đạo Luận, chính thức kết …”

“Đợi đã!”

Nhị trưởng lão chưa dứt lời, thì bên hành lang đệ tử tinh anh có tiếng cắt ngang. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về dãy hành lang đệ tử tinh anh. Người lên tiếng chính là vị sư huynh được nhiều người mong chờ nhất. Hắn đã chính thức lên tiếng.

Vị sư huynh này đứng đầu thập đại đệ tử, nghe đồn thực lực chỉ thua mỗi một mình đệ tử chân truyền của lão viện trưởng. Người này chính là Dương Thanh Phong.

Hắn mày kiếm sắc sảo, dáng người cao ráo có phong thái chính trực. Chỉ cần lần đầu tiên nhìn cũng đủ biết đây là một thiếu niên kiệt xuất.

Hắn cũng không muốn xuất hiện khiêu chiến chức vị trưởng lão, nếu không phải là Uông Việt chiếm một vị trí. Đơn giản, Uông Việt tính khí thế nào hắn đều rõ ràng. Nếu hắn có một chức vụ quan trọng ở Đạo Viện, tương lai đệ tử sẽ gặp nhiều khó khăn.

Hắn chẳng qua là muốn làm một cái gì đó cho Đạo Viện.

Theo dự tính ban đầu, hai vị trí đã được hắn chấp nhận. Một là Hàm Ngưng Nhi, hai là Lam Ngã. Trong đó một người là bằng hữu lâu năm, còn người kia đứng ở vị trí trung lập. Con người Lam Ngã cũng không tệ.

Hắn phóng lên lôi đài, hướng nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Dương Thanh Phong muốn khiêu chiến Uông Việt sư đệ!”

Chúng đệ tử nội viện bên dưới khán đài bắt đầu dậy sóng, đặc biệt là nữ đệ tử. Đây là vị sư huynh vẻ ngoài chiếm trọn trái tim bọn họ, hơn nữa bản lĩnh được nhiều người chứng kiến và xác nhận. Hắn rất lợi hại.

Uông Việt vẻ mặt đắc ý dừng lại.

Mối lo ngại lớn nhất của hắn cũng đã tới. Hắn sớm biết Dương Thanh Phong sẽ ngăn hắn việc tốt. Hắn cũng đang chờ đợi giây phút này từ khi bắt đầu Đạo Luận diễn ra.

Hắn phóng lên lôi đài, cả hai đưa ánh mắt nhìn nhau khá lâu, chưa ai lên tiếng.

Cuối cùng, Uông Việt bất đắc dĩ nói “Huynh đệ chúng ta rất lâu rồi mới có dịp đánh một trận quang minh chính đại như thế này!”

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi đề nghị “Hay chúng ta tìm một nơi thích hợp hơn, như thế nào?”

Dương Thanh Phong gật đầu, rồi phóng lên Thanh Phong Kiếm rời khỏi Diễn Võ Trường. Uông Việt thấy đối phương tùy hứng như vậy liền phóng lên phi hành kiếm nhanh chóng đuổi theo.

Trên khán đài, nhóm đệ tử nội viện không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đang yên đang lành chuẩn bị khiêu chiến, cả hai chủ động rời khỏi Lôi Đài tìm một nơi thích hợp hơn tỷ đấu. Đây chính là phong thái của hai đại sư huynh sao.

Nhóm trưởng lão nhìn hai tên đệ tử ngỗ nghịch, không yên phận. Bọn họ chỉ lắc đầu cảm thán, vì bọn họ là lứa đệ tử kiệt xuất. Cho bọn chúng thỏa thích đánh một trận cũng là khen thưởng bọn hắn.

Nhị trưởng lão liếc mắt về phía lão viện trưởng chờ đợi lão ra tay.

Lão cầm phất trần quơ một cái, tức thì chính giữa lôi đài xuất hiện một hình chiếu. Hình dạng như Thủy Lăng Kính, kích thước cao chừng hai trượng đủ để mọi người quan sát.

Địa điểm bên trong hình chiếu, nhiều đệ tử có thể nhận ra. Đó là dãy Bình Sơn, phía bắc Đạo Viện. Đây là nơi đệ tử thường xuyên đi tới nhìn về hướng Cấm Vực. Cũng như là ranh giới bước vào Cấm Vực.

Dãy bình sơn này bằng phẳng như một bình nguyên, nhưng khuôn viên rộng lớn hơn nhiều. Xung quanh có vài trụ đá nổi lên mặt đất. Đây là một nơi vô cùng thích hợp để so tài đúng như lời Uông Việt nói.

Sau vài hô hấp, hai thân ảnh Dương Thanh Phong và Uông Việt đáp xuống. Chúng đệ tử ngạc nhiên, vì cả hai chưa tới mà lão viện trưởng có thể biết trước địa điểm cả hai chuẩn bị so đấu.

Nhiều đệ tử bắt đầu tin tưởng, bản lĩnh của lão viện trưởng đúng là thần kỳ.

Khóe miệng lão viện trưởng nhếch lên mỉm cười. Đơn giản bởi vì, trước kia lão vô tình chứng kiến hai tên này so đấu tại nơi này nên chỉ cần nghe bọn họ đề cập. Lão liền đoán ra được.

Lúc này cả hai giữ khoảng cách chừng năm mươi trượng, bọn họ hoàn toàn không biết đang được nhiều người quan sát từ xa.

Dương Thanh Phong nhàn nhạt nói “Sư đệ cẩn thận!”

Nói rồi, hắn xuất ra trường kiếm, kiếm này có một đường vân lôi điện thoắt ẩn thoắt hiện quanh lấy lưỡi kiếm.

Uông Việt nhận ra thanh trường kiếm mà Dương Thanh Phong đang sử dụng. Đó là Ngọc Thanh Kiếm, một thanh cực phẩm linh khí trước kia hắn từng thấy qua. Nghe Hàm Ngưng Nhi kể lại, đó là cơ duyên hắn gặp một kỳ nhân ở Phi Long Cốc. Đạo nhân nhìn hắn thuận mắt tùy tiện cho một thanh bảo kiếm. Trên bảo kiếm có khảm một viên lôi thạch nên mới xuất hiện một dòng lôi điện quấn quanh như vậy.

Hắn cũng giơ bàn tay ra một bên, từ trong túi Càn Khôn phóng xuất ra hơn hai mươi khối hắc thạch kích cỡ bằng hai ngón tay. Dưới sự khống chế của Uông Việt, hai mươi khối hắc thạch này kết hợp lại thành một thanh hắc kiếm với lớp ngoài sần sùi.

Hắn không biết những khối hắc thạch nhỏ này chính là Tinh Vẫn Thạch chưa qua tế luyện nên vẫn còn nguồn lượng phóng thích ra. Chính vì thế mà hắn mới có thể khống chế, dễ dàng kết hợp lại với nhau. Về độ bền, chỉ hơn cực phẩm linh khí chứ không kém.

Từ trong hình chiếu, thân ảnh cả hai lao vào giao tranh như những lưu quang bắn qua bắn lại. Tốc độ bọn họ lúc này hầu như là phát huy triệt để.

Mọi người lúc này mới nhận ra, trước đó Uông Việt giao đấu với Lam Ngã chỉ dùng ba đến bốn thành thực lực. Cho nên lúc này khí tức cũng như chiêu thức hoàn toàn khác biệt.

Dương Thanh Phong cầm trường kiếm quét một đường về phía Uông Việt, tạo thành một vết cắt dài trên mặt đất.

Uông Việt lách sang một bên tiện tay đâm một kiếm về trước tạo ra một lưu quang bắn về phía Dương Thanh Phong. Khí thế cả hai hầu như là ngang bằng bất phân thắng bại.

Dương Thanh Phong không tránh né mà trực tiếp lướt về trước vận dụng “Đoạt Thiên Kiếm” đâm một kiếm, kiếm khí sắc bén triệt tiêu hoàn toàn chiêu kiếm vừa rồi của Uông Việt.

Kế tiếp hắn nhích chân về trước, thân ảnh nhanh chóng chia ra làm năm phương hướng bao vây lấy Uông Việt. Uông Việt sớm đoán chiêu này là “Minh Quang Truy Nhật Kiếm”, phân ra làm năm thân ảnh đồng loạt tấn công. Hắn sớm đoán được nên trước chỉ lưu lại tàn ảnh rồi thoái lui về sau mười bước.

Bàn tay hắn giơ lên cao tùy ý vỗ xuống mặt đất.

Tức thì phía trên không trung xuất hiện hơn một vạn ám khí như vũ tiến bắn xuống.

Uông Việt cười hắc hắc nói “Sư huynh quên ta là chuyên về ám khí sao?”

Dương Thanh Phong không mải mai để ý, hắn giơ kiếm lên cao múa kiếm liên tục tạo thành một vòng xoáy chống đỡ, ám khi hầu như không thể tiếp cận hắn.

Tiếp theo, tay còn lại vận dụng khí lực toàn thân, tung lên không trung một chưởng pháp đánh bay toàn bộ ám khí. Ám khí bị uy lực bạo phát đi ra, toàn bộ đều bị đánh tan.

Uông Việt thấy chiêu thức không ảnh hưởng được Dương Thanh Phong. Hai bàn tay hắn chéo lại, năm ngón tay xòe ra tức thì xuất hiện mười Ngân Phong Châm. Mười Ngân Phong Châm uốn lượn xung quanh hắn một vòng như những con linh xà nhỏ nhắn vây lấy.

Dương Thanh Phong nhìn chiêu thức, đoán được đối phương đã vận dụng át chủ bài. Đây có thể nói là sát chiêu mạnh nhất của Uông Việt.

Uông Việt xòe năm ngón tay ra, hai tay giơ ra hai bên rồi chụp lại. Tức thì mười Ngân Phong Châm tách ra làm hai hướng, đồng loạt tấn công hai bên Dương Thanh Phong.

Dương Thanh Phong vận dụng “Sinh Liên Bộ” rồi dùng kiếm pháp cơ sở chống đỡ.

Đây chính là muốn nói cho Uông Việt biết, sát chiêu mạnh nhất của hắn. Dương Thanh Phong hắn có thể dùng bộ pháp công với kiếm pháp cơ sở là có thể chống đỡ được.

Uông Việt nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, hắn búng ngón tay một cái triệt tiêu toàn bộ Ngân Phong Châm.

Từ trên đỉnh đầu hắn thình lình xuất hiện một thanh ngân châm, thanh ngân châm này kích thước dài chừng tám xích, hình dạng như một trường thường. Toàn thân trường thương tỏa ra khí tức cực kỳ hung hiểm.

Hắn nhàn nhạt giới thiệu “Đây là Thôn Nhân Châm, phẩm cấp ngoài cực phẩm… sư huynh tuyệt đối cẩn thận. Nếu có thể tránh được chiêu này, sư đệ nguyện chịu thua”

Dương Thanh Phong không biết lai lịch “Thôn Nhân Châm” này, nhưng khí tức tỏa ra có một phần hung hiểm. Nếu hắn không nghiêm túc chống đỡ, chắc chắn hắn bị đối phương đánh bại.

Hắn cũng nhàn nhạt nói “Như vậy, sư huynh ta cũng sẽ nghiêm túc lại!”

Hắn cắm trường kiếm sang một bên, hai mắt nhắm lại. Hai ngón tay thủ thế trước ngực. Hắn cũng tập trung toàn lực chuẩn bị tung ra một chỉ pháp.

Uông Việt hướng ngón tay về trước, phóng xuất Thôn Nhân Châm đi.

Dương Thanh Phong mở mắt ra, hai ngón điểm về trước. Miệng hắn niệm “Tụ Linh Chỉ, tới!”

Hai chiêu thức từ hai phương hướng khác nhau, lấy tốc độ cũng như uy lực mạnh nhất đối đầu nhau.