Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 217




Ngày thứ ba Đạo Luận vẫn diễn ra bình thường như hai ngày trước đó. Có điều số lượng đệ tử nội viện đông hơn một phần, nguyên do là một số lịch luyện bên ngoài vừa về kịp vào thứ ba diễn ra.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất, bởi vì nhóm đệ tử tinh anh nhất của nội viện sẽ khiêu chiến với nhau giành chiếc ghế trưởng lão.

Đương nhiên là địa vị tăng lên đáng kể.

Lão viện trưởng quan sát tình huống một lần, lão mới bước ra bên ngoài hàng ghế chủ tọa.

Lão cầm phất trần quơ lên một cái, Thủy Lăng Kính khảo hạch xuất hiện.

Lão nói “Chức vị trưởng lão, trên danh nghĩa là một thành viên quan trọng của Đạo Viện. Trở thành một trưởng bối của hàng ngũ đệ tử, có nhiều đặc quyền trong tương lai”

Lão đưa ánh mắt về phía mười đệ tử tinh anh lúc này gồm: Dương Thanh Phong, Uông Việt, Khuê Minh, Hàm Ngưng Nhi, Lam Ngã, Ngô Phi, Trần Đại Nghĩa, La Sung, Chung Hồng và Đơn Hạo. Lão vô tình lướt qua nhóm ba người Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng bên dưới khán đài.

Lão nói tiếp “Có mười đệ tử nội viện thuộc hàng tinh anh và ba đệ tử của Kiếm Hư sư thúc tham gia khiêu chiến. Để tạo sự cạnh tranh cho các đệ tử. Hai vị trí trưởng lão sẽ được giao cho hai trong số mười ba đệ tử có tu vi thấp nhất. Số còn lại nếu không phục thì trực tiếp lên lôi đài khiêu chiến…”

Nói đến đây, khóe miệng lão nhếch lên mỉm cười, rồi quay về vị trí chủ tọa.

Nhị trưởng lão thay lão viện trưởng bước ra tiếp tục chủ trì. Hắn nói “Mời mười ba vị đệ tử được nhắc tới bước qua Thủy Lăng Kính để đánh giá!”

Nhóm mười đệ tử tinh ảnh ở dãy hành lang phóng xuống sân rộng, gần khu vực bố trí Thủy Lăng Kính.

Ba người Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng tham gia. Mặc dù bọn họ không hứng thú với việc tranh đoạt chức vị trưởng lão, nhưng đây là chỉ thị của lão sư phụ. Bọn họ không dám cãi lời, hơn nữa nếu có thể đem về niềm vui cho lão, đây cũng là một việc tốt.

Lần lượt mười đệ tử tinh anh bước qua, trong đó La Sung là người không cam tâm nhất. Hắn cảm thấy không thích hợp tham gia, nhưng bắt buộc phải khảo hạch tu vi. Bất quá sau đó, hắn không tham gia khiêu chiến là được.

Nhóm Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng bước qua Thủy Lăng Kính đo lường tu vi. Cảm giác lần này bước qua Thủy Lăng Kính như lần đầu tiên vào Đạo Viện, như thể có một dòng điện chạy khắp người. Nhưng cảm giác rất thoải mái, tê rần lưng sống.

Nhị trưởng lão thu thập được kết quả. Kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán ban đầu của hắn.

Hắn tuyên bố “Hai đệ tử đủ điều kiện là Đơn Hạo và Hoàng Thế Đạo”

Bên dưới khán đài, nhóm đệ tử nội viện bỗng chốc cười rần rần. Bởi vì hai người này tu vi thấp nhất trong hàng ngũ đệ tử tinh anh của Đạo Viện lại được chọn là hai vị trưởng lão mới. Đây chính là trò cười, nên bọn họ không nhẫn nhịn được.

Nhị trưởng lão nhíu hàng chân mày, khiến tiếng cười lập tức dừng lại. Hắn nói tiếp “Hoàng Thế Đạo sẽ chưởng quản Lưu Huỳnh Phong, chức vị lục trưởng lão. Còn Đơn Hạo sẽ là thập tam trưởng lão, Liên Cẩm Phong”

Hoàng Mập trước đó đã bất ngờ, không nghĩ tới nhị trưởng lão lại bổ nhiệm tên ngọn sơn phong. Điều này khiến hắn liếc nhìn sang Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng. Hắn gãy đầu cười hắc hắc rồi cúi đầu nhìn xuống. Chuyện này thật xấu hổ.

Về phía hàng ngũ đệ tử tinh anh.

Ánh mắt Lam Ngã thoáng nhìn sang Đơn Hạo. Trong lòng phút chốc nổi lên một cơn giận dữ. Hắn giận dữ vì không phải ganh tị chức vị, mà là phụ thân hắn đã từng giữ chức vị này và không may qua khỏi. Hắn từ bỏ kế thừa từ phụ thân mà muốn tự tay đoạt trở lại, như vậy nhân sinh mới thật sự có ý nghĩa.

Hắn không nhẫn nhịn được, phóng xuống lôi đài hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử muốn khiêu chiến Đơn Hạo sư đệ!”

Chuyện một vị sư huynh khiêu chiến một sư đệ, bên ngoài nhìn mất mặt vô cùng. Nếu không hiểu rõ sự việc, người khiêu chiến sẽ mang một danh là đam mê chức vị.

Sự thật đúng là đam mê chức vị, nhưng lại hoàn toàn hợp lý. Vì Đạo Luận chính là như vậy. Ý tứ của lão viện trưởng khá rõ ràng. Nếu để hai chức vị cho hai đệ tử đứng đầu, ai còn dám lên khiêu chiến nữa. Như vậy Đạo Luận đâu còn ý nghĩa của nó nữa.

Đơn Hạo do dự một hồi, hắn phóng xuống lôi đài hướng Lam Ngã nói “Sư huynh không cần khách khí. Sư đệ nhận thua!”

Lam Ngã thấy vậy, gặng hỏi hắn “Sư đệ oan uổng sao?”

Đơn Hạo lắc đầu, hắn chắp tay lại nói “Không oan uổng, mục tiêu đã đạt được. Hơn nữa sư đệ không phải đối thủ của sư huynh!”

Nói xong, hắn nhanh chóng thoái lui về sau.

Lam Ngã trong lòng giãn ra, xem như đã không phụ lòng phụ thân hắn khi còn sống. Hắn cũng trở về vị trí của mình chờ đợi nhóm sư huynh đệ khác khiêu chiến.

Bên dưới khán đài, Hoàng Mập trong lòng vô cùng xôn xao. Hắn biết trận tiếp theo chắc chắn hắn sẽ bị đem lên thớt. Bởi vì hắn mới gia nhập Đạo Viện không lâu, dù là đệ tử thái thượng trưởng lão thế nào, những đệ tử tinh anh khác đối với hắn bất mãn không ít.

Ở Bắc Cảnh, mặc dù những người họ Hoàng đều thuộc trâm anh thế gia, đứng đầu một phương rộng lớn. Hoàng Mập lại không giống như vậy, hắn chỉ là một tiểu bàn tử vô dụng trong mắt nhiều người. Vì thế bất cứ nơi đâu hắn đến mà che giấu thân phận đều bị người khác khinh thường, cho dù Hoàng tộc thì thế nào. Có vẻ ngoài mập mạp đã là một cái tội.

Đúng như hắn suy đoán, chỉ một lúc sau. Ngô Phi phóng xuống lôi đài hình hắn đầy ngạo nghễ. Sau đó hắn hướng nhị trưởng lão nói “Đệ tử muốn khiêu chiến Hoàng Thế Đạo… sư đệ!”

Hoàng Mập nhíu hàng chân mày, đúng là chân chính khiêu khích. Tên này trước mặt nhiều đệ tử cố tình nhắc “sư đệ”, chính là cố tình bêu xấu hắn. Về thân phận, hắn phải gọi Hoàng Mập một tiếng sư thúc.

Hoàng Mập vận dụng “Kim Cương Kinh” phóng lên lôi đài, hai chân hắn giẫm mạnh khiến đất đá tróc vỡ. Hắn nhích chân sang một bên, lưu lại dấu chân hắn.

Ngô Phi nhìn đối phương cố tình phóng thích khí tức ra để chứng minh bản thân không vô dụng. Hắn cười hắc hắc trêu chọc “Hoàng… mập sư đệ nhớ nương tay cho sư huynh ta!”

Hoàng Mập nhếch một bên miệng lên cười, hắn chắp tay lại nói “Khách khí!”

Ngô Phi thấy đối phương không hề e dè, cũng như trong cách trả lời có ẩn ý trêu chọc. Hắn tức giận xuất ra trường thương. Trường thương này có mũi thương mang một màu đen huyền, có tỏa ra khí tức nguy hiểm.

Hoàng Mập nhìn trường thương bắt đầu nghiêm túc lại, không dám trêu chọc đối phương nữa. Nhìn bộ dạng, xem ra đối phương thật sự tức giận.

Ngô Phi nhích chân sang một bên lấy thế, tiếp theo chính là “Sinh Liên Bộ” tiếp cận Hoàng Mập. Một ngón tay điểm về phía Hoàng Mập khiến Hoàng Mập nhất thời hoa mắt, tay còn lại cầm trường thương vận dụng “Xuyên Sơn Nhất Kích” đâm tới.

Chiêu thức này có thể xuyên phá tất cả mọi trung phẩm giáp y dễ dàng. Thêm vào đó mũi thương được tẩm một thứ gì đó cực kỳ hung hiểm, chỉ cần trúng chiêu khả năng sẽ mất mạng.

Hoàng Mập không do dự, vận dụng “Thập Tam Biến” thoái lui về sau, giữ khoảng cách hai mươi trượng.

Trong khoảnh khắc Hoàng Mập vận dụng “Thập Tam Biến” thoáng hiện ra hai ba tàn ảnh trên lôi đài. Bộ pháp này, trước giờ ở Đạo Viện không người tu luyện. Nhưng Hoàng Mập có thể tu luyện đến cấp bậc này, gây ra một sự tò mò không hề nhỏ. Nhiều người bắt đầu công nhận thực lực của hắn.

Trên hàng ghế chủ tọa, lão viện trưởng có thể nhận ra khí tức toát ra từ mũi trường thương trong tay Ngô Phi. Đó là một loại kỳ độc từ máu huyết của một con rết trăm năm tuổi trong Lục Chủng, Khô Lâu Sơn.

Nhóm đệ tử tinh anh đang quan sát cũng bất ngờ vì hành động của Ngô Phi. Đây chính là phạm vào giới luật của Đạo Viện. Bọn họ đưa ánh mắt về phía nhị trưởng lão xem tình hình. Nhưng mà, nhị trưởng lão không phản ứng, nói lên chuyện này nhị trưởng lão cho qua.

Hoàng Mập không nghĩ đối phương thật sự vận dụng sát chiêu, dồn hắn vào chỗ nguy hiểm. Nếu hắn không nhanh trí vận dụng “Thập Tam Biến” mà là “Khinh Hư Bộ” có thể một cánh tay hắn đã bị xiên qua. Đơn giản là vì “Khinh Hư Bộ” chậm hơn một nhịp.

Ngô Phi nhìn sắc mặt Hoàng Mập đang hoảng sợ, hắn trong lòng đắc ý. Hắn cười hắc hắc khinh dễ “Đệ tử thái thượng trưởng lão cũng chỉ có thế!”

Hoàng Mập ngạc nhiên, tên này thật sự không biết tốt xấu là gì. Hắn thật sự dám ngang nhiên coi thường lão sư phụ.

Hắn xuất ra cự kiếm, chỉ là cự kiếm chứ không phải Lưu Quang Kiếm, bởi vì tên này không xứng.

Hắn cắm cự kiếm xuống lôi đài, hai tay xoa đều như thể đang khởi động.

Lúc này hắn mới dõng dạc nói “Ngươi biết thế nào là bị bắn bay đi không?”