Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 205




Kiếm Hư Chân Quân nghe đến danh tự Thất Tinh Kiếm thoáng nhíu mày. Danh tự này có thể lão đã nghe qua một lần, nhưng vì một lý do nào đó mà quên đi.

Lão cầm sáu thanh kiếm trong tay, từ trên bề mặt sần sùi không có gì đặc biệt. Chỉ duy nhất một thanh kiếm có linh khí dao động. Chứng tỏ kiếm này có linh tính.

Vấn đề lão không hiểu, mặc dù có linh khí ba động nhưng không phát hiện ra có gì đặc biệt.

Thẩm Giai Nghê một bên xem xét, nàng đưa ra đánh giá “Kiếm này được làm từ Tinh Vẫn Thạch!”

Nghe đến Tinh Vẫn Thạch, lão mới sửng sốt, nhóm Hoàng Mập cũng sửng sốt. Đây là một loại khoáng thạch ngoài tinh không cực kỳ trân quý. Nó vừa là nguồn năng lượng khổng lồ vừa là nguyên liệu chế tạo pháp khí, thậm chí là thần khí vô cùng bá đạo.

Thế mà trước mặt bọn họ có đến sáu thanh kiếm có nguồn gốc từ Tinh Vẫn Thạch. Điều này cũng quá khoa trương đi.

Lão bắt đầu chú ý hơn, thử cầm chui kiếm rút ra. Nhưng không thể rút ra được, như thể lớp vỏ bên ngoài và lưỡi kiếm là một thể. Gắn chặt với nhau.

Lão mới hướng Bạch Vô Thiên hỏi “Ngươi từ đâu mà có?”

Hắn lắc đầu, cố gắng lục lọi ký ức nhưng không tìm ra được câu trả lời thỏa đáng. Hắn nói “Hơn hai năm trước đệ tử tỉnh lại, đã phát hiện có bốn thanh kiếm rồi. Thanh kiếm thứ năm ở Vô Danh Động Thiên...”

“Vô Danh Động Thiên?”

Xung quanh hắn, ai cũng tò mò về địa danh với tên gọi mỹ lệ này. Chỉ cần một từ “Động Thiên” cũng có thể gây ra một sự tò mò.

Hắn nhanh chóng giải thích “Đó là nơi ở của Hoa sư tỷ, để ta hỏi ý nàng rồi dẫn mọi người vào đó tu luyện. Linh khí trong đó dày đặc hơn bên ngoài gấp nhiều lần”

Đối với Hoa Lạc Đồng, lão cùng không quá xa lạ gì. Nàng ta là nữ nhi của Hoa Kiếm Nhân. Một nhân tài hiếm có của Đạo Viện, chỉ là nghe nói hắn đã mất tích hơn năm năm trước.

Nói về ấn tượng, Hoa Kiếm Nhân là một người rất cẩn thận. Hắn hành sự tỉ mỉ chu đáo, hiếm khi xảy ra sơ suất. Việc hắn mất tích hoặc bị người khác ám hại, lão đến giờ vẫn chưa tin tưởng lắm.

Lão chợt nhớ một chuyện, liền hướng bốn đồ đệ mình căn dặn “Không đến một tháng nữa là đến ngày khảo hạch đệ tử nội viện. Đệ tử chân truyền theo giới luật thì không nhất thiết phải tham gia. Riêng ba người các ngươi bắt buộc bắt buộc phải có mặt...”

Lão dừng lại một lúc rồi nói tiếp “Khảo hạch nội viện chỉ đơn thuần là thông qua Thủy Lăng Kính kiểm tra tu vi. Bên cạnh đó còn hai truyền thống trước giờ của Đạo Viện. Đó là khiêu chiến mười vị trí đệ tử tinh anh của Đạo Viện. Bản chất lợi ích không nhiều, nhưng đệ tử tinh anh có quyền khảo hạch chức vị trưởng lão khi có vị trí bỏ trống. Truyền thống thứ hai là khiêu chiếu giữa đệ tử tinh anh với nhau để giành một chiếc ghế trưởng lão”

Nội tâm Hoàng Mập nhảy dựng, hắn có thể hiểu được ý tứ của lão sư phụ nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Hắn ấp úng hỏi “Ba người đồ đệ có mặt.... để làm gì?”

Lão cưỡi hắc hắc nói “Đương nhiên là giành một vị trí trưởng lão cho vi sư nở mày nở mặt rồi!”

Nói đến đây, lão nhìn sang Bạch Vô Thiên. Ánh mắt có phần trêu chọc “Còn về phần đệ tử chân truyền. Nếu có người bất mãn khiêu chiến, mà thất bại sẽ giáng một cấp, còn người khiêu chiến thất bại sẽ mất đi cái giá đã bỏ ra để đối phương đồng ý khiêu chiến. Ngươi hiểu chứ?”

Bạch Vô Thiên nhìn bộ dáng chế giễu của lão, hắn phản ứng “Bất quá, đệ tử không đồng ý khiêu chiến thì được chứ gì!”

Lão cười ha ha “Nếu đối phương có danh khí khá cao, nằm trong mười vị trí đệ tử tinh anh thì ngươi không từ chối được!”

Nội tâm hắn âm thầm oán trách “Nói như vậy thì đâu phải gọi là khiêu chiến. Phải gọi là tỷ thí thì đúng hơn…”

Lão hiểu tính cách tên đồ đệ này, bản tính không thích hơn thua. Chỉ thích người không đụng ta, ta không đụng người mà không hề chủ động sinh sự. Mà con đường tu đạo vốn khắc nghiệt, không dễ dàng gì. Để đối phương ra tay trước chẳng khác nào mất đi thế chủ động.

Lão nhìn khí trời, chậm rãi nói “Các ngươi trước về tu luyện, trường hợp có đánh nhau thì đừng làm sư phụ ta đây mất mặt…”

Bạch Vô Thiên cùng ba đệ muội mình khom người thi lễ rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại lão và Thẩm Giai Nghê.

Nàng nhìn nhóm đồ đệ lão rời đi, lúc này mới nói “Tên đệ tử chân truyền của chàng rất thú vị, bản lĩnh không tệ…”

Lão mỉm cười, tâm vô cùng đắc ý nói “Thế nàng có nghe nói một phàm nhân có thể miểu sát một tên Ngũ Phẩm không?”

Nàng trố mắt ra nhìn lão “Hắn?”

Lão không nói mà cười ha ha, xoay người trở về băng ghế đá, tiếp tục thưởng thức tiên nhưỡng.

Nàng vẫn chưa hết sửng sốt, chuyện lão mới nói nếu là sự thật thì con đường tu luyện trước giờ của nàng chẳng phải là quá phế vật sao.



Cùng lúc này, trên đỉnh ngọn Chủ Phong, nơi ở của lão viện trưởng.

Đối diện lão là một hình chiếu quan sát toàn bộ sự việc ở trang viên của thái thượng trưởng lão. Nơi đó đã nhộn nhịp hơn trước rất nhiều.

Lão quan sát tên đệ tử chân truyền của thái thượng trưởng lão khí chất bình thường. Hắn không hề có điểm nổi bật ngoài diện mạo bên ngoài, lại sở hữu sáu thanh kiếm được làm từ Tinh Vẫn Thạch.

Đáng tiếc là Tinh Vẫn Thạch đã qua tinh luyện, không thể tạo ra nguồn năng lượng được. Nếu không đây là thứ lão đang tìm kiếm.

Lão âm thầm tính toán “Lữ sư đệ và Lam sư đệ đã đi tìm Tinh vẫn Thạch một thời gian dài vẫn chưa có tin tức gì. Chẳng lẽ bọn họ không thể trở về được nữa....”

Đúng lúc này, bên ngoài có một quan môn đệ tử chạy vào bẩm báo “Bẩm viện trưởng, sư thúc trở về!”

Một lúc sau, Lữ trưởng lão từ xa đáp xuống bên ngoài tiểu viện. Bộ dáng có phần già nua, sắc mặt vô cùng thê thảm.

Chỉ mấy tháng thời gian, Lữ trưởng lão như biến thành một người khác, như già hơn chục tuổi. Điều này nói lên con đường đến Thần Vực đúng là không dễ dàng.

Lữ trưởng lão không nói gì, liền xuất ra một khối Tinh Vẫn Thạch màu đen sần sùi với kích thước ngang chừng hai gang tay.

Khối Tinh Vẫn Thạch này, tính toán ở Bắc Cảnh là một con số không nhỏ. Tương đương với mười viên cực phẩm Xích Linh Thạch.

Lão viện trưởng nhìn khối Tinh Vẫn Thạch, bên trên bề mặt có lưu lại vài vết máu. Vết máu này không cần nhìn, lão cũng đoán được tình huống như thế nào.

Lão an ủi “Sư đệ thật vất vả!”

Lão cầm lấy khối Tinh Vẫn Thạch trong tay, lão có thể cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào bên trong đó. Đôi tay lão cũng bị ảnh hưởng giật lên mấy hồi.

Lão vừa lòng gật đầu rồi thu hồi vào giới chỉ.

Lão không nhìn thấy bóng dáng Lam Môn Đạo Nhân trở về, trong lòng đoán được hắn lành ít dữ nhiều.

Lão nói “Trên đường bị mai phục sao?”

Lữ trưởng lão lắc đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không có Lam sư đệ hy sinh, không biết chừng lão có thể trở về được hay không.

Bọn họ đến được Thần Vực không dễ dàng, thích nghi một nơi xa lạ và đầy hung hiểm là một chuyện vô cùng khó khăn.

Nơi bọn họ đến là một vùng hoang mạc cằn cỗi cách xa chốn thành thị hoặc tông môn. Nơi đây có nhiều mỏ khoáng thạch nên số tu sĩ đến tìm kiếm khoáng thạch trân quý nhiều vô số kể. Đương nhiên, nơi càng đông người thì càng có sự cướp đoạt.

Hai người bọn họ tình cờ phát hiện một tình huống tranh đoạt một viên khoáng thách giữa hai thế lực. Thế là cả hai ẩn núp để hai bên giao tranh, bản thân bọn họ thì ngư ông đắc lợi.

Sau đó, quả nhiên hai thế lực giao tranh đều thương vong. Hai người bọn họ thừa cơ hội cướp đoạt. Trong đó ngoài một số viên khoáng thạch cực phẩm, bọn họ phát hiện một trong hai người có một khối Tinh Vẫn Thạch.

Niềm vui chưa được bao lâu, bọn họ cũng bị phục kích và rơi vào tình huống thập tử nhất sinh.

Lam Môn Đạo Nhân vì nhiệm vụ, bạo thể hy sinh thân mình để cho Lữ trưởng lão cơ hội thoát thân. Nhờ thế mà Lữ trưởng lão mới có cơ hội trở về, nhưng vô cùng chật vật.

Lão viện trưởng nhìn sắc mặt phờ phạc của Lữ trưởng lão, nội tâm dâng lên một sự xúc động nhưng không biểu lộ ra bên ngoài.

Lão tiến tới, vịnh lấy vai Lữ trưởng lão nói “Mọi đóng góp của Lam sư đệ đều đáng giá. Sư đệ sắp xếp cho nhi tử Lam sư đệ kế thừa chức vị đi”

Lữ trưởng lão gật đầu, trong lòng thoáng hiện lên chân dung nhi tử của Lam Môn Đạo Nhân. Người này tư chất không tệ, cũng là một trong những đệ tử tinh anh của Đạo Viện. Hắn kế thừa là một chuyện thường tình. Nói thì nói vậy, nhưng khó khăn lớn nhất vẫn là đại trưởng lão. Hắn vốn công chính liêm minh, rất chú trọng giới luật.

Lữ trưởng lão thắc mắc nói “Việc này sợ rằng đại trưởng lão sẽ không đồng ý!”

Lão viện trưởng ngẫm nghĩ một lúc liền đưa ra một đề nghị “Vậy cấp cho hắn Thượng Phẩm Linh Khí giúp hắn một tay đi. Xem như công bằng sát hạch…”

Lữ trưởng lão gật đầu, nội tâm dâng lên một sự cảm kích. Lão viện trưởng bên ngoài thờ ơ thế sự, nhưng xử lý vụ việc lại thấu tình đạt lý như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn khâm phục lão viện trưởng.

Lão viện trưởng nói tiếp “Việc này Lữ sư đệ công lao to lớn, công lao này ta sẽ ghi nhớ, sư đệ trước về nghỉ ngơi đi!”

Lữ trưởng lão gật đầu rồi phóng lên phi hành kiếm rời đi. Tâm trạng hắn lúc này đã tốt hơn nhiều.

Lão viện trưởng đưa ánh mắt về phía bên ngoài sơn phong, bên ngoài áng mây đang trôi nổi. Cảnh vật xung quanh mang một vẻ hùng vĩ, bao la rộng lớn.

Lão mỉm cười thì thầm “Lần khảo hạch đệ tử nội viện này, chắc sẽ nhộn nhịp lắm đây. Thật sự là chờ mong!”

Trong tròng mắt thoáng hiện lên một nội tình sâu thẳm.