Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 186




Trong khoảng thời gian này, Bách Kiếm Thành tình huống vô cùng náo nhiệt.

Khắp các tửu quán, các con đường đều truyền nhau tin tức thiếu chủ của Bách Vực Kiếm Môn là Kiếm Nô sắp tổ chức hôn lễ với một nữ tu có lai lịch bí ẩn.

Người thân cận của một đệ tử Bách Vực Kiếm Môn truyền ra. Vị thiếu phu nhân tương lai là một mỹ nữ có mái tóc dài, với khuôn mặt trắng hồng cực kỳ xinh đẹp. Thiếu chủ Kiếm Nô lần đầu tiên gặp nàng ta đã phải lòng và quyết cưới nàng ta cho bằng được.

Nghe nói, để lấy lòng nàng ta. Bách Vực Kiếm Môn trả một cái giá cực kỳ lớn. Nghe nói vì lấy lòng vị tiểu mỹ nhân, thiếu chủ Kiếm Nô lên núi đao xuống chảo dầu tìm những vật trân quý nhất Bắc Cảnh làm sính lễ. Vì để đoạt lấy bảo vật ở một nơi vô cùng hung hiểm, Kiếm Nô bị mất một cánh tay. Đây chính là chân tình lắm mới có thể hy sinh được nhiều như vậy.

Lúc này Bạch Vô Thiên và La Ngọc Yến cũng ngồi trong một tửu quán nghe ngóng. Những bàn bên cạnh, người nào cũng bàn tán sôi nổi. Đa số bọn họ đều là tu sĩ, cảnh giới từ Nhị Phẩm đến Tam Phẩm.

Một tên lùn ở bàn đối diện nghe đám bằng hữu đoán mò. Hắn nhất thời không nhẫn nhịn được liền nói “Tất cả đều là tin vịt, sự thật đằng sau mới thú vị!”

Bằng hữu hắn có dáng người mập mạp trề môi phản bác “Tin này từ chính người của Kiếm Môn truyền ra, làm sao mà tin vịt được. Ngươi có gì chứng minh!”

Tên lùn cười hắc hắc không muốn nói, nhưng đám bằng hữu hắn nài nỉ mãi khiến nội tâm hắn nhút nhít.

Cho đến khi máu nhiều chuyện bộc phát. Hắn nhìn dáo dác một hồi mới chậm rãi nói “Thực ra, thiếu chủ bị chính thiếu phu nhân sắp cưới cắt rớt một cánh tay. Việc này chính mắt ta nhìn thấy…”

Đám bằng hữu hắn nghe vậy cũng không phản bác. Một phần lời hắn nói cũng không sai. Nghề nghiệp bọn họ là trộm mộ, đây chính là kẻ địch của nhiều người nên không dám nói quá chi tiết. Hắn cũng không dám khai ra bởi vì trộm mộ nên vô tình nhìn thấy.

Tên lùn lại nhìn dáo dác một hồi, rồi nói tiếp “Nếu không có môn chủ Kiếm Vô Trần xuất hiện. Kiếm Nô có lẽ đã chết!”

Tin tức mà tên lùn kể lại khá chi tiết, lại phù hợp với tính cách của thiếu chủ Kiếm Nô. Nên số người tin tưởng hắn đã bắt đầu tăng lên.

Một trong số đó hỏi “Thế lai lịch cô nương kia, ngươi có nhận ra không?”

Tên lùn ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến mình “Lai lịch thì không rõ ràng, nhưng nàng ta rất đẹp, khuôn mặt chỉ cần nhìn một lần là vương vấn mãi. Thủ đoạn nàng ta rất lợi hại… có thể nàng ta từ nơi khác đến. Thế lực nàng ta chắc không tầm thường...”

Một bằng hữu hắn nghe nói vậy liền tò mò hỏi “Vì sao ngươi đoán nàng ta có thế lực không tầm thường. Ở Bắc Cảnh này, không đụng đến nổi chỉ có Thiên Võ Tông, Linh Thú Tông và Vô Thượng Tông. Còn lại Bách Vực Kiếm Môn xem như là đại diện mạnh nhất rồi”

Tên lùn nghe vậy liền cười hắc hắc. Hắn lắc đầu nói “Bên cạnh này ta có một sinh vật bé nhỏ, giống như tinh linh. Mà tinh linh không phải người nào cũng có thể sở hữu được. Không phải xuất thân lợi hại thì làm sao mà có được…”

Bạch Vô Thiên một bên nghe nói đến “tinh linh”, hắn nhíu hàng chân mày. Từ lúc bắt đầu hắn đã chăm chú lắng nghe, hắn sớm có suy đoán. Lúc này hắn mới chắc chắn vị thiếu chủ phu nhân Kiếm Môn tương lai chính là Hoa Lạc Đông.

Hoa Lạc Đồng là một người thông minh, có thể nàng ta sớm đoán được con đường đi hung hiểm, nên mới dẫn theo Tiểu Thanh Điệp để truyền tin tức lại.

Nếu như vậy, những gì hắn nhìn thấy trong lúc ngủ thiếp đi là sự thật. Sự thật là nàng ta đã bị ám toán. Tình trạng lúc này chắc chắn là không tốt, bởi vì bị thiếu chủ Bách Vực Kiếm Môn ép hôn.

La Ngọc Yến một bên nhìn sắc mặt hắn khó coi, liền nói “Chắc chắn là nàng ta?”

Bạch Vô Thiên gật đầu xác nhận.

Nàng ta ra vẻ suy nghĩ, đính chính lại “Không, ý ta là Hoa Lạc Đồng rất đẹp, đẹp đến nỗi gặp một lần là vương vấn mãi…?”

Câu nói này khiến hắn lúng túng, trong lòng hắn oán trách “Không phải cô nương quan tâm tình huống nàng ta sao? Nàng ta đẹp xấu có liên quan gì?”

Ngoài mặt hắn từ tốn nói “Nàng ta đối với ta rất quan trọng!”

Chỉ câu này đã đầy đủ ý nghĩa Hoa Lạc Đồng đối với hắn.

Từ khi bước vào Bắc Cảnh, ngoài lão sư phụ ra, Hoa Lạc Đồng chính là người luôn giúp đỡ và quan tâm hắn. Nếu không có nàng ta, con đường tu luyện của hắn sẽ gặp vô vàng khó khăn.

Hắn luôn tự hỏi, vì lý do gì Hoa Lạc Đồng và lão sư phụ Kiếm Hư luôn đối xử với bản thân hắn tốt như vậy.

Đối với lão sư phụ, có thể là nhờ Tử Sắc Kim Bài mới được lão chú ý đến và nhận làm đệ tử chân truyền. Còn đối với Hoa Lạc Đồng, từ lần đầu gặp gỡ, cảm giác chỉ là quen thuộc nhưng đối phương luôn trợ giúp hắn trên con đường tu luyện.

Thậm chí là hứa hẹn sau khi giải quyết xong chuyện phụ thân sẽ kết thành đạo lữ. Đây là lời hứa, hắn đã xác nhận mặc dù trong nội tâm vẫn còn vương vấn một thứ tình cảm gì đó vô cùng mơ hồ.

La Ngọc Yến ngồi đối diện, nhìn sắc mặt hắn âm trầm. Trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Dáng vẻ suy tư, âm trầm đó khiến nàng ta cảm giác trong người rung động. Đây là một thiếu niên bình thường, nhưng lại có một mị lực khiến ánh mắt nàng không hề rời mắt.

Nàng ta cố gắng đánh giá Bạch Vô Thiên một lần nữa. Ngoài vẻ ngoài ưa nhìn ra thì không có gì khác đặc biệt.

Hai ánh mắt đồng thời giao nhau khiến cả hai rơi vào trầm mặc một khoảng thời gian.

Lúc này từ bên ngoài tửu quán chạy vào một tên hán tử với dáng người luộm thuộm, trên vai đeo một thanh trường kiếm.

Hắn ngồi xuống bàn bên cạnh, bàn này gồm bảy người, toàn bộ đều là bằng hữu của hắn. Hắn ta ra vẻ bí mật nói “Tiểu đệ vừa nhận được tin tức, bên ngoài thành có một vị trưởng lão Bách Vực Kiếm Môn rao bán thiệp mời tham dự lễ cưới của thiếu chủ Kiếm Nô”

Những đồng bạn nghe được tin tức này liền nhốn nháo cả lên. Nếu có thể tham dự lễ cưới của thiếu chủ Kiếm Môn, điều này đồng nghĩa mối quan hệ với Kiếm Môn sẽ thân thiết hơn nhiều.

Tên nam tử đó nói tiếp “Nghe nói lần này lễ cưới vô cùng náo nhiệt, khách nhân khoảng năm nghìn người. Mười ngày sau sẽ tổ chức tại Nộ Diễm Sơn, ở trung tâm Bách Vực”

Tên bằng hữu bên cạnh tò mò hỏi “Thế làm sao nhận được thiệp mời?”

Hán tử này trả lời “Chỉ cần một viên hạ phẩm Lam Linh Thạch!”

Lúc này toàn bộ tửu lâu bắt đầu yên tĩnh lại. Một phần vì hạ phẩm Lam Linh Thạch không phải là thứ dễ tìm. Cái giá này vô cùng đắc. Trong số hơn một trăm khách nhân ở trong tửu quán có một phần âm thầm rời đi, bởi vì bọn họ trong người có Lam Linh Thạch. Một viên hạ phẩm Lam Linh Thạch để đổi một mối quan hệ vẫn còn quá hời.

Bạch Vô Thiên một bên nhìn La Ngọc Yến, âm thầm thăm dò động tĩnh của nàng.

La Ngọc Yến mỉm cười rồi đứng dậy đi ra ngoài tửu lâu. Hướng nàng ta đi không phải đến bên ngoài thành tìm đổi thiệp mời, mà đi hướng ngược lại.

Cả hai băng qua hai dãy phố, đến một con hẻm vắng vẻ thì La Ngọc Yến dừng lại.

Nàng xoay người, chậm rãi nói “Không cần ẩn nấp, ra đi!”

Phía sau bức tường, xuất hiện một nhóm tầm mười người. Đây chính là nhóm hán tử bàn luận chuyện thiệp mời tham gia lễ cưới của Kiếm Nô.

Bọn họ lúc này biểu lộ ra ngoài là một sắc mặt hung ác, không còn ngơ ngác như lúc trong tửu quán.

Tên hán tử bước về trước một bước, tháo thanh kiếm trên lưng xuống rồi vác lên vai. Hắn cười hắc hắc nói “Tiểu cô nương đúng là có bản lĩnh, rất tiếc đây là địa bàn của Bách Vực Kiếm Môn. Thiếu chủ bọn ta luôn tìm kiếm những mỹ nhân từ xa du ngoạn đến nơi này. Hy vọng tiểu cô nương phối hợp…”

Bạch Vô Thiên thấy vậy liền bước về trước dự định ngăn cản. La Ngọc Yến ngăn hắn lại, rồi từ tốn nói “Việc cỏn con này không cần phiền đến Bạch công tử…”

Nàng ta không nhiều lời, chỉ lấy ra một thanh hắc kiếm, có thân kiếm uốn lượn như một con hắc xà. Kiếm này không hề tỏa ra khí tức nguy hiểm nhưng có thể làm con người ta choáng ngợp bởi một áp lực kỳ dị.

La Ngọc Yến cầm hắc kiếm chém nhẹ một cái về phía mười tên hán tử. Hắc kiếm phóng xuất ra một dư chấn như một tia sáng lóe lên. Tại trước mặt bọn chúng thình lình xuất hiện một vết rách, kèm theo là một lực hút khủng bố.

Sau mười hô hấp, dù bọn chúng cố gắng giãy giụa, cố gắng níu kéo vẫn không thoát khỏi lực hút từ phía bên trong vết rách. Một hô hấp tiếp theo, thân ảnh bọn chúng hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết gì. Vết rách sau đó tự động khép lại.

Bạch Vô Thiên một bên trố mắt ra nhìn, thủ đoạn này quá sức quỷ dị. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng thấy qua chiêu thức quỷ dị, kỳ lạ đến như vậy.

La Ngọc Yến nhìn hắn mỉm cười, ra vẻ đắc ý “Thế nào, ta lợi hại không?”