Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 175




Thân ảnh Thẩm Giai Nghê xuất hiện sau vách đá khiến sư đồ bốn người kinh ngạc.

Nàng nhận ra người xuất hiện là Cổ Thanh Sơn nên nhanh chóng thu hồi sát chiêu lại. Trước đó nàng cảm nhận được bí cảnh có người xâm nhập vào. Nàng tưởng rằng bọn người Ám Thiên đuổi theo nên bố trí sát chiêu chờ đợi. Không nghĩ đến, người xuất hiện lại là Cổ Thanh Sơn.

Phần Kiếm Hư Chân Quân, lão nhận ra thân ảnh Thẩm Giai Nghê, trên nét mặt có phần tiều tụy vì bị trọng thương. Trên ngực vẫn còn lưu lại một vết thương chí mạng. Nếu năng lực nàng không đủ, có thể đã bỏ mình rồi.

Lão do dự một hồi mới cất tiếng nói “Ngươi… không sao chứ?”

Câu nói này nhẹ nhàng, nhưng đánh động đến tâm can nàng. Miễn là không phải lời nói oán trách, lời nói mỉa mai hay oán hận thì mọi lời nói từ Cổ Thanh Sơn phát ra đều ngọt ngào.

Nàng hít sâu một hơi, giọng nói có phần dịu dàng “Chưa đến nỗi bỏ mình… Còn sư huynh?”

Ánh mắt nàng đảo qua ba thiếu niên sau lưng Kiếm Hư Chân Quân. Lúc này nàng mới hiểu vì sao lão lại đến Vân Mộng Bí Cảnh. Chẳng qua là vì muốn dẫn dắt ba đồ đệ tu luyện.

Ánh mắt nàng đảo qua một vòng hang động. Nơi đây trước kia từng chứa rất nhiều ký ức hạnh phúc của hai người. Hồ nước kia là nơi hai người từng tu luyện, bên cạnh hồ nước có một thông đạo để đi vào Vân Mộng Bí Cảnh. Trên vách đá vẫn còn hình ảnh ngô nghê của hai người.

Lão đánh giá thương tích trên người Thẩm Giai Nghê. Vết thương đâm từ sau lưng, khoảng cách chỉ một bước chân. Điều này nói lên nàng ta bị ám toán. Người ám toán vô cùng thân cận mới có thể ra tay được khoảng cách này.

Nàng nhớ đến thiếu nữ mặc hắc y trước kia, tâm tình nhất thời có phần dao động. Lão chất vấn “Tiểu yêu nữ kia ám toán ngươi?”

Nàng phì cười “Có phải sư huynh đang thương hại thiếp không? Không phải sư huynh luôn oán trách thiếp hay sao? Tại sao lại quan tâm thiếp?”

Giọng điệu này, đối với thiếu niên chưa trải đời có phần nổi gai góc. Hoàng Mập nhìn sang Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng xem phản ứng, bọn họ cũng đồng thời nhìn về phía hắn.

Trong lòng bọn họ lúc này suy nghĩ “Sư phụ luôn để bộ mặt băng lạnh, lại có một vị cô cô xinh đẹp như vậy yêu mến. Điều này chứng minh, sư phụ khi còn trẻ rất có mị lực nha!”

Lão như có thể độc tâm ba tên đồ đệ, ánh mắt khẽ liếc qua trách móc.

Lúc này Thẩm Giai Nghê không còn bộ dáng trêu đùa nữa, thay vào đó là nét mặt có phần nghiêm túc lại.

Nàng xuất ra khối Tinh Vẫn Thạch từ trong giới chỉ. Khối Tinh Vẫn Thạch vẫn còn được phủ một tấm vải để ngăn người khác chạm vào.

Lão có thể nhận ra khối Tinh Vẫn Thạch này. Đây chính là cội nguồn của mọi đau khổ. Đây chính là nguyên nhân khiến cả hòn đảo sụp đổ, cả tòa Túy Tiên Sơn bị chôn vùi, vô số sư huynh đệ ngã xuống…

Trong lúc nhất thời, sắc mặt lão trĩu nặng. Lão muốn quên nhưng sự thật là không quên được, chỉ là cố gắng biểu lộ một vẻ mặt thờ ơ mà thôi.

Lão chất vấn “Ngươi đem thứ này ra, là có ý gì?”

Thẩm Giai Nghê chậm rãi nói “Trước kia, thiếp trà trộn vào Túy Tiên Sơn chủ yếu nhận lệnh phụ thân âm thầm cướp khối Tinh Vẫn Thạch này. Nhiệm vụ thứ hai là phá hoại Túy Tiên Sơn, không để Túy Mộng Tiên Thần Quân truyền thụ đạo cho người khác. Chủ yếu là muốn thế lực Bắc Cảnh yếu đi…!”

Nàng ngừng một lúc, rồi nói tiếp “Không nghĩ đến, tình cảm thiếp dành cho Túy Tiên Sơn lớn hơn nhiệm vụ, nên thiếp đã cãi lời phụ thân không chấp hành nhiệm vụ nữa. Đáng tiếc là phụ thân lo trước sự việc, đã bố trí một người khác thay thế thiếp và âm thầm phá hư…”

Nói đến đây, sắc mặt nàng có phần tiều tụy, trong lòng dâng lên một nỗi oán hận. Khóe mắt nàng chảy ra một dòng nước mắt, nàng vô ý lau đi.

Nàng lấy lại tinh thần nói tiếp “Thiếp đã ngăn tên kia lại, cướp khối Tinh Vẫn Thạch này định giao cho sư phụ, nhưng sư phụ hoàn toàn biến mất, không biết tin tức ở đâu nên thiếp đã giấu khối Tinh Vẫn Thạch này dưới Hải Vực. Cuối cùng thiếp bị ám toán…”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, như muốn không cho nước mắt chảy ra. Nàng lấy lại giọng, nói tiếp “Nhi tử của phó môn chủ là Mặc Lang, hắn giờ là môn chủ Ám Thiên của Ma Môn, dùng kế cho thiếp uống Vong Tình Thủy. Vì thế mà thiếp không còn nhớ đến những việc trước kia…”

Nghe nàng ta nói vậy, Kiếm Hư Chân Quân nhíu hàng chân mày. Mọi việc đã qua, nhưng nếu trước kia lão tìm hiểu kỹ sự việc thì lão không có khổ sở, nàng ta cũng sẽ không gánh chịu đau thương như vậy.

Một người bỗng nhiên mất đi tình cảm, mất đi ký ức về đạo lữ thì đau khổ còn gì bằng. Nàng ta gánh chịu một mình như vậy, thật sự đáng thương… nhưng cũng đáng hận. Nàng là người của Ma Môn, chính là thế lực khiến Túy Tiên Sơn sụp đổ, đồng môn sư huynh đệ không còn.

Trong lòng lão lúc này có một sự dao động. Lão nhắm mắt lại, rồi thở ra một hơi dài.

Lão nhìn sang ba tên đồ đệ đang bên cạnh nghe ngóng. Bọn họ vô cùng tò mò về cố sự của lão sư phụ và cô cô xinh đẹp đối điện.

Lão tằng hắng một cái rồi một tay chỉ về một thông đạo. Thông đạo này chiều rộng chừng hai bước chân đủ hai người đi qua. Bên trong không hề có lộng gió thổi ra.

Lão nói “Bên trong đó chính là Vân Mộng Bí Cảnh. Ba người các ngươi vào đó tu luyện một tháng rồi trở ra ngâm mình dưới hồ nước trong mười ngày, cứ thế lập đi lập lại. Sau đó ta sẽ chỉ điểm tiếp…”

Hoàng Mập nhìn thông đạo bình thường, không hề có gì đặc biệt. Hắn tò mò hỏi “Bên trong có gì đó đặc biệt không sư phụ?”

Lão quên việc này, mới chầm chậm giải thích “Vân Mộng Bí Cảnh… thời gian tu luyện trong đó trì hoãn hơn bên ngoài gấp ba lần. Nói đúng hơn bên ngoài mười ngày, bên trong có thể kéo dài ba mươi ngày. Nguyên nhân thì các ngươi chưa đủ hiểu biết để giải thích…”

Tin tức này khiến Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng sửng sốt. Nói như vậy, bọn họ ở đó tu luyện ba năm, tương đương bên ngoài chỉ có một năm mà thôi. Nói như vậy, lão sư phụ trước đó không hề lừa gạt bọn họ. Với thời gian tu luyện dài cộng thêm đan dược phụ trợ, bọn họ không thăng tiến được. Xem như bọn họ chân chính là phế vật rồi.

Hoàng Mập lại hỏi tiếp “Thế còn hồ nước, ngâm trong đó có tác dụng gì không sư phụ?”

Lão nhướng chân mày lên, tên đồ đệ này đúng thật là lắm chuyện. Hắn lúc nào cũng thắc mắc.

Ngẫm nghĩ lại, thắc mắc của hắn cũng không tệ. Lão bèn giải thích “Hồ nước này linh khí dồi dào, có thể hồi phục sinh lực. Giúp hấp thu Cửu Chuyển Đan tốt hơn…”

Hoàng Mập gật đầu, tài nguyên tu luyện của lão sư phụ quả thật là quá tốt.

Hoàng Mập nhìn Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng, sau đó ba người đồng thời chắp tay lại, khom người sâu bái tạ một cái.

Hắn thích phô trương, đại lễ là nên có.

Lão ho nhẹ một tiếng, một tay xua đuổi ba tên đồ đệ đi nhanh chóng. Đặc biệt là Hoàng Mập, tiểu tử đó quá là rườm rà.

Lão nhìn ba thân ảnh đồ đệ hoàn toàn biến mất sau thông đạo, lão mới quay sang Thẩm Giải Nghê. Lão nghiêm giọng lại nói “Ngươi có chuyện gì muốn nói?”

Những đồ đệ còn quá nhỏ bé, có nhiều việc không nên để bọn họ nghe thấy. Đây chính là nguyên nhân lão đuổi khéo để ba tên đồ đệ tránh mặt.

Nàng ta nở một nụ cười mê hoặc nói “Sư huynh đúng là rất hiểu ý thiếp!”

Lão ho nhẹ một tiếng “Đi vào chuyện chính!”

Nàng ta tỏ ra hờn dỗi, mặc dù trước đó còn mang đầy tâm trạng tội lỗi với lão.

Nàng tiến lại gần khối Tinh Vẫn Thạch, thu tấm vải lại rồi nói “Đây chính là nguồn năng lượng chính để khởi động Đại Thiên Truyền Tống Trận…”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão sửng sốt.

Đây chính là đại sự, tai họa của toàn bộ Bắc Cảnh. Giờ thì lão đã hiểu vì sao đối phương một mực muốn chiếm đoạt khối Tinh Vẫn Thạch vốn là nguồn năng lặng duy trì cả hòn đảo Thâm Uyên.

Nàng nói tiếp “Vì tầm quan trọng này nên thiếp đã liều mạng đoạt lấy và giấu đến tận hôm nay…”

Nàng ngừng lại, sắc mặt tỏ ra vô cùng lo lắng “Nhưng Ma Môn đang chuẩn bị thí điểm một Tiểu Thiên Truyền Tống Trận ở Đạo Viện. Việc này thành công, coi như là bước đệm để bọn chúng khởi động Đại Thiên Truyền Tống Trận, nối liền hai giới!”

Lão sắc mặt trầm lại nói “Là hắn?”

Thâm Giai Nghê gật đầu “Đúng, là hắn!”

Sắc mặt lão trở nên khó coi “Nếu không phải vì lão đệ Khúc Minh Sơn, ta cũng chẳng quan tâm gì đến Đạo Viện. Cái nợ của ta chính là nợ hắn một mạng sống. Ta đã từng hứa sẽ bảo vệ Đạo Viện, nếu không mạng ta cũng đã kết thúc từ nhiều năm trước rồi...”

Lời lẽ của lão, Cổ Thanh Sơn như đánh vào nỗi lòng nàng. Trong đó chất chứa bao nhiêu là oán hận đối với nàng. Bởi vì mọi chuyện cũng từ nàng mà ra