Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 146




Ba con Nhân Diện Cốt Chu bất động một khoảng thời gian, chỉ có bốn cặp mắt nó đảo qua đảo lại chờ đợi mệnh lệnh từ hai con có cấp bậc cao hơn ở phía sau.

Sau một hồi bất động, cả ba con bắt đầu tản ra ba hướng khác nhau, rồi bò lên vách đá hang động. Bọn chúng bắt đầu phun tơ về phía nhóm năm người. Tất cả năm người lúc này như thể là năm con mồi trong mắt bọn chúng.

Bạch Vô Thiên nhanh chóng xuất ra năm thanh phi kiếm bắn về phía một con Nhân Diện Cốt Chu gần nhất. Tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào bụng của con cốt chu, rồi vang lên âm thanh như kim loại va vào nhau.

Còn về phần Âu Dương Sinh và Hoàng Mập, một người dùng thương, một người dùng kiếm cản trở những sợi tơ tấn công. Sợi tơ chạm vào lưỡi kiếm lập tức dính chặt, không thể tách rời khỏi tơ được.

Một con cốt chu dùng sức lôi kéo Hoàng Mập về phía nó với ý định tiêm chất độc vào con mồi.

Hoàng Mập gắng gượng, vận dụng thể tu của hắn, giằng co được vài hô hấp. Sau đó hắn hét lên thật lớn, kéo một con cốt chu về phía mình. Âu Dương Sinh nhanh chóng phối hợp đâm mũi thương xuyên qua đầu nó, trúng ngay tử huyệt khiến nó ngã khụy xuống.

Tiểu Hắc nóng lòng, sợ không còn đối thủ để luyện tập. Nó phóng về trước với thân hình to gấp hai lần con cốt chu, rồi dùng hai chân giẫm xuống, đè ép con cốt chu áp sát mặt đất. Tiếp theo đó, nó dùng một chân trước cào liên tục nhiều phát vào đầu khiến con cốt chu không ngừng giẫy giũa. Sau một lúc thì bất động.

Nó không dừng lại, truy đuổi theo con cốt chu còn lại đang cố gắng đào thoát. Nó tiếp tục dùng hai chân giẫm lên con cốt chu ngăn không cho di chuyển, rồi thoải mái ngược con cốt chu một cách thống khoái.

Ánh mắt Hoàng Mập và Âu Dương Sinh như lòi ra bên ngoài. Bọn họ không nghĩ đến thú cưỡi của đại ca lợi hại như vậy. Cả hai hợp sức mới giết được một con. Trong khi Tiểu Hắc lại dễ dàng nghiền ép liên tiếp hai con cốt chu.

Trong lúc nhất thời, cả hai như hiểu ý đồng thời nhìn về phía đại ca, trong lòng nổi lên một sự hâm mộ.

Mặc Thần Dương bên cạnh, nhếch miệng lên cười. Có thể Hoàng Mập và Âu Dương Sinh không biết lai lịch Tiểu Hắc, nhưng hắn thì biết. Chỉ là có bản lĩnh và linh trí như Tiểu Hắc thì lần đầu hắn nhìn thấy. Do đó Tiểu Hắc chắc cũng không phải là một loại linh thú tầm thường.

Hắn nhìn về hai con Nhân Diện Cốt Chu to lớn còn lại. Hai con cốt chu này trước đó vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối. Khi thấy ba con cốt chu đồng loại đã bị con người diệt sát khiến một trong hai con bắt đầu có động tĩnh.

Một con có kích thước lớn hơn bò ra bên ngoài, tám chân chúng di chuyển linh hoạt ra ngoài ánh sáng. Hai ngàm nó ngoe nguẩy thăm dò những con mồi đối diện.

Phần đầu của Nhân Diện Cốt Chu lúc này rõ ràng hơn, có phần đáng sợ hơn.

Hai chân trước nó làm một động tác nhỏ, rồi thình lình phóng về phía Tiểu Hắc. Nó phóng tơ liên tục, giữ chặt Tiểu Hắc không cho Tiểu Hắc di chuyển. Loại tơ này rất kiên cố, lại dính chặt bộ lông Tiểu Hắc khiến Tiểu Hắc không dễ dàng gì thoát được.

Nó bỏ qua Tiểu Hắc, tiếp theo phóng về phía Hoàng Mập và Âu Dương Sinh. Nó tiếp tục phóng tơ, tám chân di chuyển liên tục né đòn công kích của hai người.

Mặc Thần Dương thấy vậy, nhanh chóng sử dụng Quỷ Ảnh Thủ tiếp viện. Quỷ Ảnh Thủ trước đó là một loại bí kỹ có sức sát thương cực kỳ lớn. Nhưng đối với con cốt chu có đẳng cấp cao hơn, Quỷ Ảnh Thủ không thể xuyên qua lớp phòng ngự bên ngoài của nó.

Bạch Vô Thiên âm thầm quan sát một hồi lâu, hắn phát hiện ra nhược điểm của con cốt chu này.

Cứ mỗi lần tấn công và khi miệng nó phung tơ. Phần bụng nó phóng xuất ra một lớp chất nhầy màu xanh. Đó chính là một loại dịch cực kỳ độc, có thể hòa tan mọi thứ. Bằng chứng là xác của ba con cốt chu trước đó dính phải chất dịch này, đã bị hòa tan một phần.

Điều này nói lên, cữ mỗi lần nó tấn công một đoạn thời gian. Phần bụng của nó bắt buộc mở ra để phóng xuất ra chất dịch xanh đó. Đây chính là mấu chốt giải quyết con Nhân Diện Cốt Chu này.

Bạch Vô Thiên kề tai nói nhỏ Âu Dương Sinh và Mặc Thân Dương. Tin tức này khiến bọn họ ngạc nhiên, sau đó sáng mắt ra. Lý do là họ cũng để ý nhưng vẫn chưa hiểu nguyên nhân.

Kế hoạch bàn xong, Bạch Vô Thiên tức thì phóng xuất ra một nghìn thanh tiểu kiếm lượn lờ trên không trung của hang động. Hai ngón tay hắn điểm xuống từng đợt, những thanh phi kiếm cũng liên tục phóng xuống tấn công toàn thân con cốt chu.

Trong khi đó Mặc Thần Dương sử dụng bộ pháp, tiếp cận rồi liên tục tấn công vào hạ bộ cũng như phần chân của con cốt chu. Hai hướng tấn công dồn dập, khiến con cốt chu phải liên tục phòng thủ.

Đến khi đạt đến giới hạn chịu đựng, phần bụng nó thực sự là mở ra phóng xuất chất dịch nhầy.

Âu Dương Sinh chỉ chờ cơ hội đó, hắn vận dụng Kinh Hư Bộ lướt về trước, xuất ra Xuyên Tâm Kích xuyên qua phần bụng con cốt chu khiến nó giật bắn lên. Cả thân thể nó sụp đổ rồi ngã ngửa ra bất lực. Bốn chân co quắp cho đến khi khí tức biến mất.

Con cốt chu còn lại sửng sốt, nhanh chóng lao ra. Cả thân nó run rẩy như có linh tính. Con này chính là con đực, còn con cái đã chết. Điều này khiến nó giận dữ, phần bạch diện cốt trên phần đầu nó dần dần chuyển sang màu đỏ. Khí tức nguy hiểm bắt đầu bạo phát ra xung quanh.

Lúc này, tình hình phát sinh đột biến.

Từ sâu trong hang động trôi nổi đi ra một thân ảnh. Thân ảnh bay lơ lửng trên mặt đất, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào, khí tức cũng không hề phát ra.

Thân ảnh này toàn thân như vân vụ, chỉ có phần đầu là có hình dạng con người với mái tóc dài bạc trắng bồng bềnh. Thân ảnh này vừa xuống hiện liền há to mồm, nuốt trọn con cốt chu. Nói là nuốt trọn, nhưng thực tế là toàn bộ hắc vụ bao khỏa lấy cốt chu khiến cốt chu không thể động đậy được.

Hai mắt cốt chu lúc này chuyển sang màu xanh lục, hai cái ngàm thu nhỏ lại thành một bộ răng nanh sáng buốt, tám chân cũng biến hóa ra thêm tám cái móng vuốt.

Đến khi hoàn tất quá trình chiếm hữu con cốt chu, kích thước phần thân nó đã to hơn gấp hai lần trước kia.

Nó gào lên một âm thanh cực kỳ lớn, tám chân căng cứng rồi phóng vút lên trời. Sức bật cực kỳ khủng bố khiến hang động bị khoét một lỗ thủng to lớn, xuyên thẳng ra bên ngoài.

Mặc Thần Dương thấy huynh đệ thẫn thờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mới giải thích “Đó là con U Linh đã chiếm hữu được con Nhân Diện Cốt Chu. Nó chỉ chiếm hữu khi vật chủ vừa mới chết hoặc là thần trí bạo phát mất kiểm soát. Do vừa rồi con cốt chu nổi điên mất kiểm soát nên bị con U Linh chiếm dụng. U Linh vốn không phải là thực thể”

Bạch Vô Thiên nghe hắn giải thích mới hiểu được đầu đuôi. Hắn nhanh chóng giải vây cho Tiểu Hắc, chuẩn bị đuổi theo con U Linh.

Mặc Thần Dương thấy vậy liền nói “Nó đang tìm nơi đông nhân loại để hút máu. Điểm yếu của U Linh chính là tâm, chỉ khi nào nó rời khỏi vật chủ thì tâm mới có thể nhìn thấy được…”

Bạch Vô Thiên gật đầu, sau đó phóng lên lưng Tiểu Hắc rời đi. Trước khi đi, Tiểu Hắc lấy từ con cốt chu vừa chết một viên yêu đan, rồi cho vào miệng nhai ngấu nghiến.

Đây chính là vật bổ mà trước đó nó thèm khát. Bởi vì lâu rồi, nó mới nếm lại mùi vị này.

Nó nhanh chóng lao ra bên ngoài hang động, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo con U Linh.

Mặc Thần Dương nhìn thân ảnh Bạch Vô Thiên rời đi. Hắn đánh giá xung quanh một phen, ngẫm nghĩ một lúc rồi đi sâu vào bên trong hang động.

Nơi nào có U Linh, nơi đó chắc chắn có thứ vô cùng quý giá tồn tại. Nếu không nó sẽ không chọn một hang động như thế này làm hang ổ.

Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng cũng nóng lòng đuổi theo con U Linh, nhưng bọn họ nhìn thấy hành động kỳ lạ của Mặc Thần Dương. Bọn cũng cũng lần lượt theo sau.

Bốn người đi chừng một trăm trượng thì đến ngõ cụt. Nơi đây mùi xú khí nồng đậm. Chính là nơi con U Linh trước đó đã ẩn thân.

Mặc Thần Dương lấy la bàn ra, rà soát xung quanh. Cây kim chỉ về phía một tảng đá lớn, nơi tảng đó có vết nứt, bên trong có vài tia dạ quang yếu ớt phát ra.

Hắn một thủ chưởng vỗ nát tảng đá, bên trong tảng đó rơi ra sáu viên đá, kích cỡ chỉ bằng nắm tay. Sáu khối đá này có màu xám tro, bề mặt sáng bóng, bên trong như có làn khói lưu chuyển liên tục.

Hắn mỉm cười nói “Tìm thấy rồi!”

Cả ba người Hoàng Mập, Âu Dương Sinh và Lý Nhược Băng ở phía sau không biết đây là thứ gì khiến sắc mặt Mặc Thần Dương đắc ý như vậy. Hắn cầm một khối đá đưa cho ba đệ muội xem.

Hắn mỉm cười nói “Đây là Ám Linh Thạch!”