Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 140




Lúc này, Bạch Vô Thiên đến Thạch Đầu Tùng Lâm tìm kiếm Tinh Cương Mộc được một khoảng thời gian.

Nơi này cũng giống như khu vực Mộ Minh Sơn Khê, những nơi hắn đi qua đều có dấu chân của người khác đến trước. Cuối cùng hắn dành hơn bốn canh giờ vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn dừng lại trước một con suối, nơi tập trung hơn một trăm người từ các nơi tụ họp lại. Hầu hết đều khoe số lượng Tinh Mộc cũng như Tinh Cương Mộc thu thập được. Có vài đệ tử còn sẵn sàng hoán đổi Tinh Cương Mộc với Tinh Mộc, đương nhiên là tỷ lệ đổi phải là một đổi bốn hoặc đổi năm rồi. Tinh Cương Mộc khó tìm lại trân quý hơn nhiều.

Hắn thở dài than thở “Vận khí hôm nay đúng là tệ!”

Tiểu Hắc một bên an ủi hắn, liếm liếm khuôn mặt hắn.

Những người xung quanh thích thú tiếp cận, nhưng khoảng cách không quá gần.

Trong nhóm các đệ tử tông môn, một đệ tử có thú sủng là một con hắc báo khổng lồ, không phải ai cũng có thể sở hữu được. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Tiểu Hắc, không giống như một con sủng thú bình thường.

Lúc này, từ bên trên ngọn núi đi xuống một nhóm người. Bọn họ là đệ tử Thiên Võ Tông, trên vai mỗi người đều mang một thanh đao hình bán nguyệt.

Một tên tỏ ra tiếc nuối “Nếu không phải có tên Lương Vân, chúng ta có thể đoạt lấy linh quả rồi. Đáng tiếc lần này thu thập nguyên liệu, mấy đại sư huynh không có đi theo hộ tống…”

Một vài đệ tử Thiên Võ Tông đang ở bên bờ suối thấy vậy liền chạy lại hỏi thăm tin tức. Hắn tò mò hỏi “Chuyện gì vậy Lý huynh?”

Tên được gọi Lý sư huynh thở một hơi dài ra, kể tiếp “Phía bên kia Tùng Lâm, ta cùng Lâm sư đệ phát hiện một cây Linh Sâm Quả nhưng bị bọn người Linh Thú Tông đuổi đi… Sau đó mấy tên đệ tử Đạo Viện đánh lui một con cự quy. Cuối cùng bọn Lương Vân của Linh Thú Tông ngư ông đắc lợi. Không tốn công sức có thể hàn phục con cự quy, rồi đoạt lấy Linh Sâm Quả”

Tên khác chen vào “Lý sư huynh không đánh lại tên Lương Vân đó sao?”

Lý sư huynh trừng mắt hắn, rồi nói “Lương Vân tu vi đã Tam Phẩm, lại là người Linh Thú Tông. Võ kỹ quái dị, gom hết đệ tử Thiên Võ Tông ở Thạch Đầu Tùng Lâm lại cũng không đánh nổi hắn. Việc này xem như mấy tên đệ tử Đạo Viện xui xẻo đi!”

Bạch Vô Thiên nghe những tên đệ tử này nói chuyện. Trong lòng hắn cũng hiểu, ngoài hắn ra đương nhiên các vị sư huynh, sư đệ khác của Đạo Viên cũng đến nơi này làm nhiệm vụ. Điều đáng tiếc là, Đạo Viện ra bên ngoài gặp các thế lực đệ tử tông môn khác, hầu như là bị khinh dễ.

Hắn nhìn Tiểu Hắc “Chúng ta đứng ngoài cuộc, hay đến xem tình hình?”

Tiểu Hắc không hiểu ý hắn nói, nhưng vẫn lại gần hắn nũng nịu. Nó liếm liếm khuôn mặt chủ nhân giống như than thở. Nô gia mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi…



Lúc này tại sơn cốc, không khí xung quanh rất nặng nề.

Mồ hôi trên trán Hoàng Mập đang rơi xuống. Trong nhóm bốn người, hắn là người yếu bóng vía nhất, nhát gan nhất. Ánh mắt hắn nhìn về phía năm quả Linh Sâm tràn đầy tiếc nuối. Thực lực không bằng người ta mà Muốn chiếm lấy là điều không hề dễ dàng.

Mặc Thần Dương lúc này lên tiếng “Việc Linh Sâm Quả, bọn ta có thể không cần chỉ vì thực lực không bằng người. Nhưng xúc phạm sư muội ta, ta tuyệt đối không bỏ qua!”

Tên đầu lĩnh, là một tên có chòm râu rậm. Hắn chính là Lương Vân được những người khác nhắc đến.

Trong năm người thì phong thái, khí chất hắn đều vượt trội. Hắn không biểu lộ ra uy nghiêm, nhưng trong nụ cười hắn, toát lên một tia âm lãnh có chút sát khí.

Hắn lãnh đạm nói “Việc đó không còn do ngươi quyết định!”

Hắn nói xong, phất tay một cái cho bốn tên sư đệ hắn ra tay.

Bốn người điều khiển bốn con Thiết Ưng tấn công về phía Hoàng Mập cùng Âu Dương Sinh. Bọn chúng phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Bốn con Thiết Ưng như những con rối tấn công vô cùng bài bản.

Hoàng Mập dùng đại kiếm quét ngang dọc, Âu Dương Sinh dùng trường thương đâm thẳng, cả hai nhanh chóng xiên qua hai con Thiết Ưng. Khiến ánh mắt tên Lương Vân nhất thời rung động.

Thiết Ưng mặc dù không phải là sát chiêu gì, cũng là Linh Thú trong tông môn, thực lực cũng xấp xỉ Tam Phẩm. Hai tên này, một tên bàn tử một tên thư sinh lại nhanh chóng kết thúc hai con Thiết Ưng.

Hai con Thiết Ưng còn lại chưa kịp bay trở về đã trúng hai băng phiến của Lý Nhược Băng rơi xuống đất. Âu Dương Sinh nhanh chóng dùng trường thương xử lý gọn gàng. Chỉ trong phút chốc, bốn con Thiết Ưng đã bị giết chết dễ dàng.

Chuyện này ngoài dự liệu của bọn chúng.

Lương vân nhìn bốn người Mặc Thần Dương, sắc mặt không hề thất vọng mà còn hớn hở. Hắn cảm giác đã lâu rồi, đi ra ngoài lịch luyện không có gặp qua những đệ tử ưu tú của các thế lực khác.

Hắn chậm rãi nói “Là ta đánh giá thấp các ngươi!”

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt hắn nhìn qua con Toàn Quy cũng đã hiểu rõ vấn đề. Bọn chúng không phải ăn may mà thực sự có bản lĩnh. Điều này càng khiến hắn có một sự kích thích không nhỏ.

Hắn nhìn sang bốn sư đệ mình, lúc này tâm tình cũng không hề thất vọng. Đây chính là tinh thần mong chờ chiến đấu rạo rực trong lòng bọn chúng.

Lương Vân nói tiếp “Hôm nay ta cho bốn người các ngươi khai nhãn thế nào mới là bản lĩnh Linh Thú Tông bọn ta…”

Hắn phất tay một cái, bốn tên sư đệ hắn sờ viên châu trên vòng đeo tay bọn chúng. Viên châu lóe sáng, từ trong viên châu phóng xuất ra bốn thân ảnh Bạch lang có thân cao chừng năm xích. Toàn bộ bốn con Bạch Lang được phủ một lớp lông trắng muốt với gương mặt giận dữ.

Bốn tên sư đệ Lương Vân phóng lên lưng Bạch Lang, rồi xuất ra một thanh trường thương dài chừng bảy xích với mũi thương sáng bóng. Đây chính là trạng thái “Nhân Lang Hợp Nhất” một tuyệt kỹ của Linh Thú Tông.

Khí thế bọn chúng lúc này đã bạo phát, khiến con mắt của Hoàng Mập nhất thời giật mấy cái.

Lương Vân phất tay một cái, bốn tên sư đệ hắn cưỡi Bạch Lang phóng về trước, dùng mũi thương tấn công. Tốc độ của Bạch Lang rất nhanh, thêm vào đó trường thương như được gia cố tốc độ. Mũi thương như những lưu quang bắn tới khiến Hoàng Mập, Âu Dương Sinh không kịp trở tay. Họ phải dùng thân kiếm cũng như cán thương cản phá đòn tấn công của bọn chúng, kết hợp Phong Vân Bộ của Đạo Viện mới thoát khỏi vây khốn.

Ánh mắt Hoàng Mập nhìn sang Âu Dương Sinh, cả hai vừa rồi đã vận dụng mười thành tốc độ của bộ pháp mới có thể thoát chiêu vừa rồi. Chuyện này chỉ có thể tránh né một lần, lần thứ hai xem như không còn hiệu quả.

Lương Vân tiếp tục điều khiển trận thế, ra hiệu cho bốn tên sư đệ phóng ra bốn hướng vây chặt lại bốn tên Đạo Viện không chừa con đường rút lui.

Âu Dương Sinh ra ám hiệu rút lui. Thế là Hoàng Mập, Lý Nhược Băng và Mặc Thân Dương tập trung lại đánh về một hướng để mở đường thoát thân. Nhưng tất cả đều vô dụng, bốn tên Linh Thú Tông cưỡi Bạch Lang như hợp nhất làm một, tâm ý tương thông. Bọn chúng phối hợp vô cùng tốt, bốn mũi thương cùng lúc đánh về phía Hoàng Mập cùng Âu Dương Sinh. Cả hai người hoảng hốt thoái lui, lần này tránh né không được. Cả hai bị đánh bay về sau hai mươi trượng, va vào vách đá thổ huyết.

Hai trong bốn tên Linh Thú Tông không bỏ qua cho Lý Nhược Băng. Bọn chúng vây lấy nàng ta, định dùng hai trường thương kẹp lấy nàng.

Mặc Thần Dương dùng tay trái, chộp lấy đầu thương của một trong hai tên ném về phía ao nước. Tốc độ quá nhanh khiến tên này mất đà, bị ném xuống hồ nước. Hồ nước đang chứa độc Ngũ Sắc Hoa, khiến hắn la hét thảm thiết. Chất độc nhanh chóng bào mòn lớp da bên ngoài của hắn.

Hai tên khác thấy vậy nhanh chóng dùng cán thương vớt hắn lên. Hắn lúc này đã bị hủy dung hoàn toàn. Cơ thể khắp nơi lở loét vô cùng thảm.

Lương Vân nhíu hàng chân mày. Tên này mới chân chính là cao thủ.

Hắn tiếp tục ra hiệu cho ba tên còn lại, đánh về phía Mặc Thần Dương. Mặc Thần Dương lúc này bàn tay xòe ra rồi nắm chặt lại như vận dụng linh lực. Cánh tay trái nhanh chóng biến hóa thành Quỷ Ảnh Thủ. Sát khí từ đó tỏa ra khiến Lương Vân sửng sốt ra hiệu ba tên sư đệ rút lui. Nhưng không kịp, từ lúc thân ảnh Mặc Thần Dương biến mất đến khi hắn xuất hiện lại chưa được mười hô hấp. Trên cánh tay Quỷ Ảnh Thủ đã cầm thêm ba cánh tay của ba tên Lính Thú Tông.

Ba tên đang cưỡi Bạch Lang hoảng hốt nhận ra, bọn hắn đã bị đối phương tháo mất một cánh tay từ lúc nào cũng không hay biết. Bọn chúng hét thảm rồi ngã nghiêng ra vì tiêu hao linh lực, không còn kiểm soát được Bạch Lang.

Lương Vân lúc này mới kịp nhận ra, hắn đúng là đánh giá thấp bọn người tôm tép của Đạo Viện. Bằng chứng là bốn tên sư đệ hắn tình trạng vô cùng thảm.

Hắn cười hắc hắc, vỗ tay một hồi mới nói “Thủ đoạn của ngươi lợi hại hơn ta tưởng… nhưng vẫn chưa đủ!”