Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 137




Sau khi Hoa Lạc Đồng thành công tấn chức trưởng lão. Tin tức về nàng ta được lan truyền khắp Đạo Viện. Hành tung trước kia của nàng đều được nam đệ tử vô cùng quan tâm, thậm chí nhất thời bạo phát lên hâm mộ.

Nàng ta không phải là một phế vật, mà là một thiên tài. Trong khoảng thời gian nàng bị nhiều người khi dễ, nàng ta luôn âm thầm tu luyện, nếu không cảnh giới sẽ không tăng nhanh như vậy.

Những thiếu niên cùng thời với nàng vẫn còn kẹt lại ở cảnh giới Trúc Cơ. Cao nhất cũng là viên mãn sắp ngưng tụ ra Kim Đan. Nhưng khoảng cách ngưng tụ, không phải nói ngưng tụ là được. Cần phải có căn cơ, cần phải có đan dược phụ trợ.

Còn nàng, bạo phát một lúc tăng hai cấp bậc tu vi, thiên tài như vậy. Đạo Viện trăm năm chưa có một người.

Sau đó, tin tức nàng khảo hạch chức vị trưởng lão chủ yếu lấy quyền hạn của trưởng lão để rời khỏi Đạo Viện truyền ra. Mục tiêu nàng ta là vân du khắp nơi, nhàn vân dã lạc.

Điều này khiến một vài đệ tử nội viện hiểu chuyện phản đối. Nói vậy, đệ tử chân truyền của thái thượng trưởng lão, đạo lữ của nàng không được. Chẳng lẽ nàng ta bỏ hắn vì hắn là một tên bất lực.

Hôm sau đó thì Hoa Lạc Đồng thực sự rời khỏi Đạo Viện. Có rất nhiều đệ tử nội viện, ngoại viện nhìn thấy thân ảnh nàng cưỡi phi hành kiếm rời khỏi Đạo Viện, chân chính rời đi.

Còn về phần Bạch Vô Thiên, hắn theo kế hoạch đến Kiếm Các tiếp nhận nhiệm vụ nhận Phi Hành Kiếm. Bởi vì Đạo Viện tài nguyên tu luyện không nhiều nên Phi Hành Kiếm không thể cấp miễn phí cho chúng đệ tử được mà phải thông qua nhiệm vụ, thu thập các nguyên liệu chế tạo để đổi lấy.

Cũng giống như thường ngày, nơi đây lúc nào cũng có nhiều đệ tử ra vào. Đây được xem như hạch tâm của Đạo Viện. Không có Kiếm Các, chúng đệ tử không thể nào tu luyện được.

Khi hắn vừa đến sân Bảo Khí Các liền thấy hai bên sân có hàng trăm đệ tử đang dùng những thanh Tinh Thiết Kiếm, Thanh Đồng Kiếm chém vào những hình nhân, mộc nhân. Bọn họ đang thí luyện linh khí cơ cấp mà bọn họ vừa nhận được từ Bảo Khí Các.

Mỗi một đệ tử đều có thể nhận một thanh Linh Khí Sơ Cấp. Nên sau khi nhận xong, người nào cũng đến sân thí luyện luyện tập vài võ kỹ. Đây như là một truyền thống của Đạo Viện.

Khi vừa nhìn thấy thân ảnh Bạch Vô Thiên, hàng trăm cặp mắt nhìn về phía hắn. Trong Đạo Viện, giờ ai cũng biết hắn là đệ tử của thái thượng trưởng lão, lại là ý trung nhân của Hoa Lạc Đồng, vị trưởng lão của thập tứ phong vừa khảo hạch thành công.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng hắn không cần phô trương, nhiều người cũng biết đến hắn. Thậm chí có nhiều đệ tử xem hắn như đối tượng để hâm mộ, mặc dù bản lĩnh không biết như thế nào.

Sau khi tiến vào bên trong Bảo Khí Các, trao lệnh bài thân phận cho chưởng quản Bảo Khí Các là Ngọc Đạo Nhân. Hắn mới nhìn xung quanh bên trong Bảo Khí Các một hồi, rồi âm thầm đánh giá.

Bên trong chia ra làm năm khu vực, khu vực một là linh khí cơ cấp, loại binh khí chưa đạt tới Hạ Phẩm. Khu vực hai là hạ phẩm linh khí tiếp theo là trung phẩm rồi đến thượng phẩm linh khí. Cuối cùng là đến khu vực phi hành kiếm.

Mục Tiêu hắn đến là tiếp nhận nhiệm vụ nhận phi hành kiếm nên ánh mắt đều tập trung vào khu vực thứ năm.

Khu vực này treo lơ lửng ba thanh kiếm với hình dáng, màu sắc, kích thước đều khác nhau. Trong đó hạ phẩm phi hành kiếm là Tinh Cương Kiếm, trung phẩm phi hành kiếm là Thanh Phong Kiếm, thượng phẩm phi hành kiếm là Lưu Quang Kiếm.

Bởi vì phẩm chất khác nhau, nên nguyên liệu chế tạo cũng khác nhau. Không phải ai cũng có thể thu thập đủ nguyên liệu chế tạo phù hợp. Do đó, lời khuyến nghị của các bậc tiền bối đi trước, tu vi dưới Tam Phẩm chỉ nên chọn trung phẩm phi hành kiếm.

Hắn đánh giá thượng phẩm phi hành kiếm, đây chính là thanh phi hành kiếm mà sư tôn hắn thường xuyên sử dụng. Hắn mặc dù nhận ra nhiệm vụ thu thập nguyên liệu chế tạo thanh Lưu Quang Kiếm vô cùng khó tìm, nhưng con đường tu luyện vốn nghịch thiên hành sự, hắn cũng không quá chú ý đến độ khó của việc thu thập nguyên liệu.

Sau khi chọn loại phi hành kiếm mong muốn, hắn đến gặp Ngọc Đạo Nhân nhận nhiệm vụ.

Ngọc Đạo Nhân thấy hắn báo nhiệm vụ, trong ánh mắt nàng ta lộ ra một sự bất ngờ, có phần kinh ngạc.

Nàng ta phàn nàn nói “Tuổi trẻ đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Nàng lắc đầu, sau đó đưa cho hắn một quyển thư tịch có điền “Lưu Quang Kiếm Tạp Lục”. Bên trong ghi chép lại toàn bộ tin tức liên quan đến Lưu Quang Kiếm. Hắn nhìn bìa thư tịch, hai tay nhận lấy rồi khom người rời đi.

Hắn không biết, phía sau lưng luôn có một ánh mắt âm thầm quan sát hắn. Người này là một tên đệ tử nội viện.

Sau khi thân ảnh Bạch Vô Thiên hoàn toàn khuất hẳn sau ngọn Chủ Phong. Tên này mới rời khỏi Kiếm Các, một mạch đi thẳng hướng đến Chấp Sự Đường.

Phía sau Chấp Sự Đường có một khuôn viên rộng lớn. Nơi này có hoa cỏ xanh rì, có hòn non bộ, có những tảng đá lớn mọc lên lưa thưa.

Ngoài ra còn có một thạch bích cao trừng năm mươi trượng, xung quanh có bày trí những dòng nước chảy rì rào, tạo cảm giác tự nhiên như sơn thanh thủy tú.

Đây là nơi Lữ Kiếm Bình bị Chấp Sự Đường phạt diện bích trong ba tháng vì tội hãm hại đồng môn. Đáng lý ra tội này phải bị trục xuất khỏi Đạo Viện, do có nhiều người chống lưng, hắn mới bị phạt nhẹ như vậy.

Lúc này, tên đệ tử tay sai của Lữ Kiếm Bình từ Kiếm Các trở về. Hắn đem tin tức Bạch Vô Thiên sắp rời khỏi Đạo Viện cho Lữ Kiếm Bình. Tin tức này khiến sắc mặt Lữ Kiếm Bình trở nên hung ác.

Hắn siết chặt tay, cười hắc hắc nói “Cuối cùng cũng rời Đạo Viện, lần này để xem ngươi có thể chạy được đi đâu?”

Tên đệ tử nội viện thấy vậy, trong lòng dâng lên một tia không ổn. Bản thân hắn chỉ báo cáo tình hình, nếu tên Bạch Vô Thiên kia có mệnh hệ gì, hắn không tránh khỏi liên quan.

Hắn nhanh chóng xoay người rời đi thì bắt gặp Lữ trưởng lão từ xa đi lại, sắc mặt vô cùng băng lãnh.

Hắn sợ hãi khom người sâu bái chào. Lữ trưởng lão nhìn hắn đánh giá. Đây chính là thân cận của nhi tử lão, giống như một tên tay sai không hơn không kém.

Lão đoán được sự việc liền hỏi “Bình nhi, sai ngươi làm gì?”

Hắn nhìn sắc mặt băng lãnh của Lữ trưởng lão, trong lòng hoảng hốt, không dám giấu nửa câu liền nói “Lữ Kiếm Bình sư huynh sai đệ tử thám thính tình hình của một tân nhân tên là Bạch Vô Thiên…”

Lão nhướng mày, bỏ qua hắn, sau đó đi thẳng vào bên trong.

Lữ Kiếm Bình lúc này vô cùng dửng dưng, bị phạt diện bích mà tư thái như đang nghỉ ngơi, không hề có một chút gì thống khổ.

Lữ Kiếm Bình vừa thấy bóng dáng của phụ thân hắn đi lại gần, trong lòng vui vẻ, toàn thân thả lỏng ra như thấy cứu tinh đến.

Hắn nũng nịu nói “Phụ thận mau chóng đem ta ra ngoài, chỗ này ta chịu hết nổi rồi…”

Lữ trưởng lão nhìn nhi tử chịu khổ, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Chỉ vì nghe lời xúi giục mà phạm phải trọng tội. Nếu không có người chống lưng, nhi tử lão không phải nhởn nhơ được như vậy.

Nói đến đây, lão âm thầm thở dài ra, cảm thấy may mắn. Nếu Hoa Lạc Động bạo phát, nổi điên lên. Nhi tử lão không chết cũng chắc chắn bị đánh cho tàn phế. Thực lực nàng ta không phải giống như trước kia nữa.

Lão nói “Lần này ngươi may mắn nhưng không có lần sau đâu. Ngươi tốt nhất thu cái tính háo thắng lại, nếu không sẽ gặp họa sát thân!”

Lữ Kiếm Bình nghe phụ thân nói vậy, hắn bất mãn nói “Nhưng ta không nuốt nổi cục tức này. Chỉ một chút nữa là đại sự thành, do tên kia phá hôi, ta không cam tâm!”

Lão thở dài, đây chính là hậu quả nuông chiều hắn từ nhỏ nên tính tình ngang bướng, hành sự ngang ngược không coi ai ra gì. Làm một phụ thân, bao che cũng đã bao che rồi.

Lão phóng xuất ra một thanh đại kiếm, tên nó là Tàng Phong Kiếm. Đây chính là một thanh thượng phẩm linh khí, lão dự định làm quà tặng cho hắn, khi hắn kết Kim Đan thành công. Lão biết tính khí của nhi tử lão không dễ dàng gì bỏ qua, hơn nữa lão cũng chỉ có một nhi tử mà lão thương yêu. Nếu hắn xảy ra bất chắc, lão sẽ vô cùng ân hận.

Lão ngẫm nghĩ một lúc, lại lấy ra thêm một túi thơm.

Lão trầm ngâm nói “Một thanh thượng phẩm linh khí và một tấm phù lục. Xem như đã là hai lá bài tẩy. Ngươi cố gắng giữ lấy mạng, phụ thân ta không thể sinh ra thêm một người như ngươi!”

Lữ Kiếm Bình hai mắt sáng lên, nhanh chóng đứng dậy nhận lấy. Đây chính là chân chính át chủ bài. Mặc dù nắm chắc phần thắng, nhưng phòng ngừa vẫn là vương đạo.

Lữ trưởng lão sắc mặt nhất thời thất lạc. Lão thở một hơi dài, trong lòng nhủ thầm “Không biết, ta đang giúp hắn, hay là hại hắn đây!”