Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 128




Lý Nhược Phàm nhìn về phía đám đệ tử nội viện, trong lòng âm thầm than không ổn.

Nàng đến Đạo Viện là trốn Bách Hoa Cốc đến đây tu luyện. Nàng không muốn nhân duyên bản thân lệ thuộc vào sự sắp đặt của các vị trưởng bối Bách Hoa Cốc. Nàng muốn con đường phía trước, dù có chông gai trước mắt, vẫn do nàng tự quyết định. Chứ không lệ thuộc vào người khác.

Có trách là thế lực Bách Hoa Cốc yếu hơn Bách Vực Kiếm Môn, để rồi bọn trưởng bối dùng mối hôn sự để thắt chặt quan hệ. Để Bách Vực Kiếm Môn không có lý do đánh vào Bách Hoa Cốc.

Nếu ngày đó đến, Bách Hoa Cốc chắc chắn sẽ không còn tồn tại ở Bắc Cảnh. Phụ thân, mẫu thân nàng nhiều lần tìm đến Thiên Sư Đường cầu cứu nhưng đều không thể đến được nơi đó. Trên đường đi toàn bộ đều bị diệt sát, không lưu lại dấu vết nào.

Bách Hoa Cóc hầu như rơi vào tuyệt vọng, nên chỉ còn một cách là cầu thân để mong muốn sự tồn tại lâu dài hơn. Phụ mẫu nàng cũng không có cách nào khác, đành đáp ứng việc cầu thân để giữ gìn cơ nghiệp tổ tiên truyền lại.

Nhưng nàng không đồng ý, lén bỏ nhà tìm đến Đạo Viện. Nàng nghe danh tiếng Đạo Viện từ xưa đến nay là chính nghĩa, đại diện chống lại cái ác trong thiên hạ. Mặc dù chỉ là một chi viện nhỏ nhưng các thế lực lớn không hề dám bén mảng tới. Tỷ như Bách Vực Kiếm Môn, thách bọn chúng tìm đến, cũng không dám xâm nhập Đạo Viện.

Điều này nói lên Đạo Viện có ẩn tình bên trong.

Nàng tìm đến Đạo Viện với hy vọng tu luyện có một thân bản lĩnh sẽ trở về gánh vác chuyện Bách Hoa Cốc. Không ngờ, chỉ mới bắt đầu đã gặp trắc trở.

Đạo Viện vẫn tồn tại áp bức, vẫn là mạnh được yếu thua. Chẳng lẽ chính khí thực sự chỉ là một loại hy vọng mà thôi sao.

Nàng tay cầm chặt trường kiếm, mũi kiếm chỉ về hướng Lưu Hạng với nét mặt kiên quyết nói “Cho dù đánh không lại, ta vẫn phải đánh. Ta không muốn dựa lưng ai, cũng không muốn làm đạo lữ của một tên ức hiếp yếu nhân như ngươi!”

Lời nàng nói ra, sắc mặt Lưu Hạng trở nên băng lãnh. Hắn nở một nụ cười chứa đựng sự thèm khát nói “Ngươi tưởng, ngươi chết ta sẽ buông tha ngươi. Không, ta sẽ dày vò ngươi, thậm chí cho các sư đệ dày vò ngươi!”

Lời Lưu Hạng vừa nói xong, nhất thời Hoàng Mập nổi giận, hắn bản thân yếu đuối nhưng không nhẫn nhịn được lời lẽ thô tục đó. Âu Dương Sinh cũng siết chặt cán thương. Hai người đã sẵn sàng đứng về phe Lý Nhược Phàm chống lại.

Lý Nhược Phàm nhìn hai vị bằng hữu không sợ cường nhân, trong lòng có một sự an ủi. Ít ra bằng hữu vẫn là đáng trân trọng.

Nàng nhìn ba vị bằng hữu đang ở vào tư thế chiến đấu. Nàng mỉm cười nói “Sau việc này, tiểu muội không còn là Lý Nhược Phàm mà chân chính tên tiểu muội là Lý Nhược Băng. n tình này, tiểu muội sẽ không bao giờ quên!”

Nói xong, nàng cầm trường kiếm lao về phía Lưu Hạng giống như là lấy trứng chọi đá, như con thiêu thân lao vào đống lửa.

Mặc Thần Dương nắm tay nàng lại, sắc mặt hắn không biểu hiện cảm xúc nào. Hắn nói “Việc này, Lý Nhược Băng sư muội ở phía sau, chuyện còn lại để bọn nam nhân ta gánh vác!”

Lời Mặc Thần Dương nói xong khiến Hoàng Mập cùng Âu Dương Sinh như được tiếp thêm lửa, hai người nhanh chóng tiến về trước. Cả ba đứng ngang hàng.

Hoàng Mập cười ha ha nói “Ta cũng khai thật, ta là Hoàng Thế Đạo, đại hoàng tử hoàng thành ở Thượng Thiên. Cũng trốn nhà đến đây tu luyện. Sau chuyện này, bốn người chúng ta là hảo bằng hữu!”

Lưu Hạng nhìn động thái của ba tên đệ tử ngoại viện trước mặt. Hắn cười như muốn rớt nước mắt. Bọn chúng chỉ mới vào Đạo Viện, hai tên Khai Mạch, một tên chỉ mới luyện khí mà lại đối đầu với hắn. Hắn chỉ cần nghĩ cũng không thể nào nhịn được cười.

Hắn phất tay một cái, mười hai tên đồng bọn tay cầm trường kiếm vây lấy bốn người. Lúc này ngoài đối kháng ra không có con đường rút lui.

Mười hai tên đều sử dụng Cơ Sở Kiếm Pháp vây lấy bốn người, mười hai mũi kiếm áp sát vào, không cho một kẻ hở nào.

Hoàng Mập cùng Âu Dương Sinh một kiếm một thương đánh ra ngoài, phá thế trận nhưng hai người đều bị đánh ngược trở về.

Hoàng Mập căn cơ vững chắc, nhưng vẫn là một tên mới Luyện Khí nên bản thân vẫn không có quá nhiều tác dụng.

Trường thương của Âu Dương Phong quơ một vòng, tạo ra một tàn ảnh hình vòng cung đánh dạt mười hai tên có ý định tiếp cận.

Mũi thương vô cùng linh hoạt, “Xuyên Tâm Tất Sát Kích” của Đạo Viện được hắn vận dụng vô cùng uyển chuyển không sơ hở. Mặc dù chỉ là Khai Mạch nhưng bọn chúng không dám tiếp cận.

Lưu Hạng nhìn tên ngoại viện đệ tử chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, có thể lĩnh hội thương pháp Đạo Viện linh hoạt như vậy, trong lòng sinh ra một tia ngạc nhiên.

Hắn xuất trường kiếm ra, thoáng chốc đã tiếp cận Âu Dương Sinh. Một kiếm đâm tới, mũi kiếm tạo ra một loại kình phong, khiến hai tay Âu Dương Sinh run rẩy, không thể cầm cự được, trường thương rơi ra, mũi kiếm không buông tha, tiếp tục đâm một nhát vào vai hắn. Khiến hắn văng về sau hai mươi trượng, đâm vào một thân cây phía sau.

Lưu Hạng thu kiếm lại, mỉm cười tán thưởng “Đệ tử ngoại viện như ngươi, chỉ vài ngày đạt được thành tựu như vậy, xem ra là một nhân tài. Đáng tiếc là quản chuyện bao đồng thì gánh hậu quả!”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Nhược Băng, hắn phất tay nói “Bắt mỹ nhân đó lại cho ta!”

Năm tên trong số mười hai sư đệ hắn, trực tiếp lao về phía Lý Nhược Băng muốn bắt nàng ngay lập tức.

Lý Nhược Băng giơ mũi kiếm quét ngang một đường. Đường kiếm yếu ớt không gây ra tác dụng gì. Nàng mất thân bằng ngã về sau.

Mặc Thần Dương ở phía sau, tiến tới đỡ lấy nàng. Hắn tiện tay chộp lấy thanh kiếm trong tay nàng, quơ một đường, đường kiếm bình thường nhưng tạo ra một lưu quang có màu xích sắc. Một kiếm đẩy lùi năm tên nội môn đệ tử.

Bản lĩnh này khiến Hoàng Mập cùng Âu Dương Sinh bất ngờ. Hắn không phải Khai Mạch sao, vì sao lại mạnh như vậy.

Lưu Hạng nhíu mày, hắn không nghĩ một con kiến lại có khả năng làm năm tên Nhị Phẩm lùi về sau. Tên này ẩn giấu sâu như vậy, đây chắc chắn là có mờ ám.

Mũi kiếm hắn chỉ về phía Mặc Thần Dương nói “Ngươi chết chắc!”

Mặc Thần Dương mỉm cười “Các ngươi không một ai thoát khỏi đây!”

Sắc mặt hắn ngưng trọng, cánh tay trái hắn duỗi thẳng ra, từ từ biến đổi thành một cánh tay quỷ. Đây chính là bí mật của hắn, “Quỷ Ảnh thủ” chân chính như một lợi khí. Thân ảnh hắn tức thời biến mất, khi xuất hiện là đã trước mặt Lưu Hạng.

Sắc mặt lưu Hạng kinh hoảng, hắn dùng kiếm đâm về trước. Mặc Thần Dương nhanh chóng dùng Quỷ Ảnh Thủ chộp thanh trường kiếm, rồi dễ dàng bóp nát như một miếng đậu hủ.

Lưu Hạng đã cảm nhận được mùi nguy hiểm, hắn bắt đầu run rẩy, giọng nói lắp bắp đe dọa “Ngươi đụng đến ta, mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Hắn chưa kịp buông thêm lời đe dọa nào đã bị một ngón Quỷ Ảnh Thủ quét qua. Hắn ú ớ không thể phát ra được âm thanh nào, chỉ thấy trời đất điên đảo. Hắn ngã nghiêng sang một bên.

Mười hai tên đệ tử một bên nhìn Lưu Hạng đầu người rời nhau. Trong nhất thời sắc mặt tím tái, không còn một tí can đảm đối đầu.

Bọn chúng nhanh chóng thoái lui, rút lui về sau cầu sinh. Bọn chúng không chạy nhanh chắc chắn sẽ chết.

Mặc Thần Dương mỉm cười, thân ảnh hắn một lần nữa biến mất. Lúc này mười hai tiếng kêu cầu cứu phát ra inh ỏi, nhưng vô vọng. Trong mười hô hấp tất cả mười hai tên Nhị Phẩm, chết.

Chuyện phát sinh trước mắt quá nhanh khiến ba người Hoàng Mập, Lý Nhược Băng và Âu Dương Sinh đứng nhìn, không thể nào nhúc nhích. Hắn mạnh như vậy, nhưng vì lý do gì lại giả vờ là một tân nhân, lại còn gia nhập Đạo Viện. Tên này quá biến thái.

Lý Nhược Băng bình tĩnh lại tiến về phía trước. Nàng cầm lấy tay Mặc Thần Dương, giọng nói có một chút run rẩy “Đa tạ Mặc huynh đã giúp tiểu muội lần này. Nếu Đạo Viện truy cứu, tiểu muội sẽ đứng ra nhận lấy trách nhiệm!”

Hắn nhìn nàng, giọng nói có phần vụn về lại thêm một chút sợ hãi hắn. Hắn nói “Nơi này có nhiều hung thú, bọn chúng có thể do hung thú sát hại…”

Hoàng Mập vẫn chưa hết bàng hoàng. Tên Mặc Thần Dương này đúng là lợi hại. Chỉ chưa đầy nửa khắc đã giải quyết sạch sẽ mười ba tên Nhị Phẩm. Việc này mà lộ ra ngoài, xem ra bốn người bọn họ chắc chắn không thoát được tội.

Âu Dương Sinh bình tĩnh, đánh giá xung quanh. Hắn mới đề nghị “Việc này không phải chúng ta gây ra tai họa, mà bọn chúng tự gây nghiệt, người gây nghiệt không thể sống. Con đường tu luyện vốn nghịch thiên hành sự, xem như chúng ta phản kháng chính đáng đi”

Hắn bình thường ít nói, nhưng vụ việc của Mặc Thần Dương khiến hắn rung động. Bản thân hắn cũng bị thương, nếu quả thật hắn không ra tay, không biết chừng hậu quả sẽ như thế nào.

Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, xóa bỏ mọi dấu vết giao tranh. Xem như vụ việc này do hung thú gây ra.

Một canh giờ sau, một nhóm đệ tử nội viện từ bên trong Nhị Chủng đi ra, khi nhìn thấy hiện trường là mười ba thi thể của đệ tử nội viện. Cả bọn kinh hoảng, nhanh chóng bắn lên pháo hiệu. Thông báo cho Chấp Sự Đường đến giải quyết vụ việc