Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 119




Hừng đông của ngày hôm sau.

Đúng hẹn, La Sung cưỡi phi hành kiếm xuất hiện trước năm nghìn tân nhân. Sau đó dẫn đoàn tiến vào Nội Sơn. Nội Sơn chính là nơi khảo thí những tân nhân đến Đạo Viện. Bọn họ trước khi đi vào Nội Sơn đã trải qua tổng cộng hai pháp trận bảo vệ, một là năm nghìn bậc thềm, hai là tấm Thủy Lăng Kính trong suốt khi tiến vào Nội Sơn.

Đây là một cách bảo vệ truyền thống của Đạo Viện, phòng tránh những thế lực khác đến làm nội ứng. Trong đó thế lực đối địch với Đạo Viện là Huyền Môn lúc nào cũng dòm ngó động tĩnh của Đạo Viện. Chỉ cần có một sơ hở, bọn chúng nhất định sẽ ra tay phá hoại.

Nguồn gốc mâu thuẫn đã có từ lâu, nhưng vì điều gì thì không ai biết, thậm chí viện trưởng nhiều đời trước cũng chưa hẳn đã biết.

Thế lực đối nghịch chung của Bắc Cảnh là Quỷ Vực Ma Môn. Đây là kẻ thù chung của toàn bộ giới tu sĩ Bắc Cảnh. Bọn họ luôn dòm ngó tài nguyên tu luyện, cũng như thế giới quan Bắc Cảnh. Nên chỉ cần nơi nào có Quỷ Vực Ma Môn hoặc U Linh từ Quỷ Vực xuất hiện, nơi đó tất cả tu sĩ Bắc Cảnh chung tay tiêu diệt.

Thế lực thứ ba khiến nhiều đại năng ở Bắc Cảnh lo lắng, đó là Thiên Sát và Thần Vực.

Hai thế lực này luôn ẩn thân trong tối, bọn họ không đại diện cho thiện hay ác. Bọn họ độc lập với hành tung bí ẩn. Thực lực thì cao siêu không thể lường nổi, đại năng ở Bắc Cảnh cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ.

Nhưng vì lý do gì, một chi viện không có hộ tông đại trận, sức lực yếu kém thua xa đại tông môn, mà không thế lực nào dám đến quấy phá, đến diệt Đạo Viện. Có phải Đạo Viện nhờ thế lực Thiên Sư Đường chống lưng. Tất nhiên là không phải, nhiều thi người Thiên Sư Đường còn cài cắm nội ứng vào Đạo Viện để thăm dò thực hư nữa là.

Đó chính là nguyên nhân, khiến Đạo Viện truyền thừa hàng ngàn năm, tên tuổi luôn giữ vững ở một mức độ nào đó. Và các thiên tài của nhiều đại gia tộc, khắp nơi ở Bắc Cảnh đều lũ lượt kéo đến mỗi khi Đạo Viện chiêu mộ đệ tử.

Số lượng năm nghìn người là một con số nhỏ, nhưng bọn họ đều là tinh anh trong những tinh anh.

Lúc này La Sung sư huynh đã dẫn đoàn tân nhân đến diễn võ trường rộng lớn trên Nội Sơn. Đây là nơi tu luyện chung của đệ tử nội viện và ngoại viện, nên khuôn viên vô cùng rộng lớn. Bên cạnh có một thạch bích dựng đứng cao chừng hai trăm trượng. Bên trên có ghi chằng chịt danh tự, tên gọi của nhiều người.

Khu vực quan sát chia làm ba khu, vị trí cao nhất là một tiểu viện dành cho cao tầng Đạo Viện như trưởng lão, viện trưởng quan sát. Khu vực thấp hơn là một dãy hành lang dài hình vòng cung. Đây là nơi dành riêng cho đệ tử nội viện thuộc tinh anh quan sát. Còn khu vực chiếm phần lớn khuôn viên như một khán đài bình thường, dành cho những đệ tử ngoại viện, nội viện.

Lúc này trên vị trí cao tầng đã có hai vị trưởng lão đến giám sát việc khảo hạch tân nhân. Một người chức vị cao nhất hàng trưởng lão là đại trưởng lão Đạo Tâm Chân Nhân, vị thứ hai là nhị trưởng lão Vô Nham Đạo Nhân chưởng quản Chấp Sự Đường.

Phía dành cho đệ tử tinh anh có hơn năm mươi người đứng quan sát. Trong đó nữ đệ tử có diện mạo diễm lệ chiếm phần lớn, còn lại chỉ có vài nam đệ tử quan sát. Điều này nói lên, một vài nữ đệ tử tinh anh đến xem, một phần là tò mò, một phần muốn tìm kiếm những tân nhân có ngoại hình tuấn mỹ kết đạo lữ. Đạo viện không ngăn cấm kết đạo lữ, mà thậm chí còn khuyến khích.

Phía vị trí khán đài rộng lớn, đệ tử ngoại viện, nội viện chiếm hơn một nghìn người. Đây chính là thành phần nhiều nhất Đạo Viện.

Sau khi tất cả đã yên ổn vị trí, số tân nhân đã đến đông đủ. Trưởng lão Vô Nham Đạo Nhân dõng dạc nói “Đến được nơi này cũng xem như các ngươi đã là một nửa đệ tử Đạo Viện, nửa còn lại là phụ thuộc vào năng lực của các ngươi”

Tiếng nói mặc dù nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng. Đây là lời nói của một đại năng trong Đạo Viện, rất có cân lượng.

Lão phất tay một cái, cách vị trí vách đá thẳng đứng chừng hai trăm trượng, có một tấm kính trong suốt xuất hiện. Tấm kính này khá rộng như một chính môn, có một lớp màng mỏng như mặt nước phủ lên.

Lão nói tiếp “Toàn bộ tân nhân, từng người bước qua tấm Thủy Lăng Kính, rồi đến thạch bích lưu lại tên mình trên đó. Vị trí ghi tên trên thạch bích phải cách mặt đất hai mươi trượng. Người nào không ghi tên mình được, sẽ bị loại và bị chuyển đến Vân Hoa Thành một trăm năm tu luyện”

Toàn bộ tân nhân nghe chính miệng nhị trưởng lão nói, đã không còn nghi ngờ lời nói trước đó của sư huynh La Sung nữa. Đây chính là chân chính lo sợ. Bọn họ sợ không qua khỏi khảo hạch, chẳng khác nào lại bị cầm tù ở một nơi xa lạ. Một số khác thì nhất thời hào hứng, khảo hạch có tính khiêu chiến mới kích thích.

Người đầu tiên bước lên là một thanh niên có dáng người dũng mãnh. Trên vai vác một thanh cực phủ cực nặng. Hắn chậm rãi bước qua Thủy Lăng Kính, hắn cảm giác đầu tiên là sững sờ, sau đó có một luồng điện quang chạy khắp người hắn thăm dò, cuối cùng hắn mới an tâm thở ra. Tiến về phía thạch bích tiến hành ghi tên mình lên.

Phía trước thạch bích nhìn như bình thường, nhưng bản chất còn có một pháp trận gia cố và gia tăng trọng lực gấp hai mươi lần bình thường. Nên thanh cự phủ nhất thời bị hút xuống, rời khỏi vai hắn. Hắn hoảng hốt, nhưng sau đó hắn bình tĩnh bước từng bước phóng lên vách đã ghi tên mình vào. Điệu bộ vô cùng khốn khổ. Bởi vì tay hắn nhắc lên muốn không nổi. Đây mới là chân chính thử thách.

Sau khi hắn hoàn tất ghi tên mình là “Thạch Thanh” trên vách đã, hắn bị hút trở xuống và nằm trên mặt đất. Nhiều tân nhân nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của một mãnh nhân, trong lòng bắt đầu lo lắng. Bọn họ cứ nghĩ thông qua khảo hạch sẽ dễ dàng, không ngờ lại khó khăn đến như vậy.

Tiếp đó, thêm mười người, hai mươi người lần lượt bước qua Thủy Lăng Kính đều bị dòng điện chạy khắp người tra xét, rồi tiến hành viết chữ. Cứ thế trong ba mươi người thì bị loại hết sáu người. Sáu người này chính là yếu kém nhất, nên phải bị loại.

Hai canh giờ sau, đến người thứ ba trăm thì phát sinh biến cố. Dòng điện sau khi rà soát khắp người, Thủy Lăng Kính khép lại, không cho hắn bước qua. Đây chính là Thủy Lăng Kính phát hiện có vấn đề.

Lúc này, có năm tên đệ tử nội viện tiến đến bắt lấy hắn. Vô Nham Đạo Nhân băng lãnh nói “Ngươi là nội ứng Huyền Môn?”

Tên tân nhân giãy giụa không nói xem như đã xác nhận. Vô Nham Đạo Nhân tiếp tục nói “Giải hắn đến Chấp Sự Đường, đợi xử lý sau!”

Nói xong, lão phất tay một cái Thủy Lăng Kính tiếp tục mở ra, tiếp tục khảo hạch.

Lúc này mọi người đã hiểu tác dụng của Thủy Lăng Kính. Đó chính là một loại pháp bảo có khả năng phát hiện tâm pháp, võ kỹ của người bước qua nó. Điều này nói lên, dù có ẩn thân thế nào cũng bị phát hiện. Đây chính là bước cuối cùng ngăn ngừa ngoại nhân đến Đạo Viện thăm dò, có ý đồ bất chính.

Bạch Vô Thiên cũng theo thói quen sờ lấy túi càn khôn. Hắn cũng có một cái Thủy Lăng Kính, nhưng kích cỡ nhỏ như một chiếc kính soi bình thường. Công dụng thì cũng gần như vậy, có thể phát hiện nhiều thứ mà mắt thường không thể nào phát hiện ra được. Lần này tận mắt nhìn thấy công dụng soi rọi tâm pháp, võ kỹ. Trong lòng hắn dâng lên một sự tò mò.

Trải qua một buổi khảo hạch, số người vượt qua vòng kiểm tra hơn bốn nghìn người, số tân nhân bị loại trên năm trăm người, hơn hai trăm đệ tử các chi viện, môn hộ khác giả danh làm tân nhân xâm nhập Đạo Viện. Cuối cùng còn lại hơn một trăm người chưa bước qua Thủy Lăng Kính kiểm tra.

Bên cạnh Bạch Vô Thiên lúc này chính là bốn người cùng gian phòng với hắn. Đến phiên Lý Nhược Phàm bước lên, thân thể hắn nhất thời rung nhẹ một cái, nhưng vẫn không qua ánh mắt Bạch Vô Thiên. Hắn lấy ra một viên đan dược, cho vào miệng mình, sau đó thở một hơi lấy lại bình tĩnh.

Hắn chậm rãi bước qua Thủy Lăng Kính trước ánh mắt của hàng nghìn người. Lý do là hắn là một nam nhân, nhưng thân hình khá nhỏ nhắn như một nữ tử. Hơn nữa hắn lưu lại một mùi hương thật dễ chịu, điều này càng thu hút được nhiều người.

Sau khi Lý Nhược Phàm hoàn tất phần viết danh tự mình trên thạch bích. Hắn thở một hơi dài ra vì đã qua được khảo hạch. Mọi hành động của hắn đều không qua khỏi ánh mắt của đại trưởng lão. Lão chỉ nhếch miệng lên cười sau đó không phản ứng gì.

Hoàng Mập, Mặc Thần Dương và u Dương Sinh lần lượt bước lên khảo hạch, đều dễ dàng qua được. Bọn họ hầu như có lai lịch rõ ràng, thực lực cũng không phải dạng tầm thường. Trong ba người, người khiến đại trưởng lão chú ý chính là Hoàng Mập, lão nhận ra cốt cách cũng như võ kỹ thuộc hàng thượng phẩm. Lão liếc sơ cũng có thể đoán được hắn xuất thân là người hoàng tộc ở Thượng Thiên, đến Đạo Viện lần này chắc chắn là lén lút đến.

Lão thở dài “Đúng là lần khảo hạch lần này có đủ loại người!”

Bạch Vô Thiên nhìn xung quanh, đến lượt hắn bước lên. Hắn hít sâu một hơi, tiến về phía Thủy Lăng Kính. Khi hắn vừa đặt chân bước qua Thủy Lăng Kính, Thủy Lăng Kính lập tức phản ứng.

Nhất thời toàn bộ diễn võ tràng đưa ánh mắt nhìn về hắn.