Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 5




Á Lâm nếu đã dám ra tay giết nàng, có lẽ chắc cũng sẽ không đau lòng chút nào.

Lam Dạ… Lam Dạ chắc cũng sẽ ổn thôi.

Bạch Thiển nghĩ tới Lam Dạ thì đột nhiên thở dại. Tâm ý của Lam Dạ với bản thân nàng vẫn luôn biết. Chỉ là Lam Dạ cũng là một người giãy dụa cầu sinh trong bóng tối, nàng vẫn luôn biết Lam Dạ không phải là ánh sáng của nàng. Nàng có thể hi sinh tính mạng của bản thân vì Lam Dạ nhưng sẽ không yêu anh.

Chỉ có điều nàng vẫn không nghĩ tới, Á Lâm mà nàng luôn coi là ánh sáng của chính mình trái lại còn ngã vào vực sâu của bóng tối.

Thế giới đó cái gì là bóng tối? Cái gì là ánh sáng nữa?

Hiện tại nàng là Phượng Hồng Loan, thật sự rất tốt! Từ nay về sau, nàng không phải là Bạch Thiển Thiển, nàng chính là Phượng Hồng Loan.

Vừa nghĩ như vậy, nụ cười nơi khóe miệng nàng càng thêm sâu.

"Tiểu thư? Tiểu thư..." Xảo Nhi được Bạch Thiển Thiển đỡ dậy, vẻ mặt vô cùng căng thẳng nhìn tiểu thư.

Tiểu thư rất ít khi cười, nàng cũng biết rằng tiểu thư cười lên rất đẹp nhưng ngay lúc này nàng cảm thấy tiểu thư không giống lúc trước nữa.

Lúc trước mặc dù tiểu thư có cười nhưng chung quy không thể che giấu được nỗi ưu phiền nơi ánh mặt, mảnh mai khiến người ta thương tiếc. Nhưng giờ phút này nụ cười của tiểu thư được phát ra từ nội tâm. Lại càng đẹp hơn, hiện tại quanh thân nàng được bao phủ một tầng ánh sáng nhẹ nhàng khiến người ta nhìn không rời mắt.

Có một cảm giác nói không nên lời, chỉ cảm thấy giống như một con người khác vậy.

"Hử?" Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, ôn hòa nhìn Xảo Nhi. Tiểu nha đầu này từ nhỏ đã lớn lên cùng với Phượng Hồng Loan. Nàng là người duy nhất đối xử tốt với Phượng Hồng Loan.

"Tiểu thư, người… người thật sự không có việc gì sao? Thật sự không cần nô tỳ đi cầu xin Nhị phu nhân tìm đại phu sao?" Xảo Nhi lo lắng nhìn Phượng Hồng Loan, trong lòng nàng vô cùng hoang mang rối loạn. Hơn nữa nàng cũng không quên được khí thế muốn giết nàng của tiểu thư khi nãy.

"Không có việc gì cả. Có điều lúc nãy mới tỉnh lại nên đầu óc chưa phản ứng kịp." Phượng Hồng Loan lắc đầu, nàng biết hành động lúc nãy đã dọa tiểu nha đầu này sợ hãi, liền nhẹ giọng trấn an: "Vừa rồi xin lỗi đã dọa ngươi rồi, hắc bạch vô thường muốn bắt ta đi nên ta muốn bóp chết bọn họ, không nghĩ tới đụng nhầm vào ngươi."

"Tiểu… tiểu thư… Người nói… người nói hắc bạch vô thường muốn bắt người đi… tiểu.. tiểu thư..." Không nói còn đỡ, vừa nói mặt của Xảo Nhi đã trắng bệch, người bị dọa run bần bật, nàng vội ôm lấy Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư… có khi nào bọn họ sẽ tới tiếp không… Xảo Nhi tình nguyện thay tiểu thư để bọn họ bắt đi..."

Trong lòng Phượng Hồng Loan đột nhiên thấy ấm áp, nàng vỗ vỗ ra sau lưng của Xảo Nhi để xua đi nỗi sợ hãi ban nãy nàng gây ra, nàng không thể không tiếp tục nói dối: "Đừng sợ, diêm vương đã bắt bọn họ trở về rồi. Họ nói dương thọ của ta còn chưa hết, bọn họ bắt nhầm người thôi."

"Hu hu… tiểu thư… Xảo Nhi sợ chết đi được… tiểu thư còn sống là tốt rồi..." Xảo Nhi lại òa khóc.

"Khóc nữa thì coi chừng mắt ngươi sẽ mù đấy, đừng khóc nữa, không phải ta đang yên lành đây sao!" Phượng Hồng Loan vẫn không thích quá gần với người khác nên đưa tay đẩy nhẹ Xảo Nhi ra.

"Vâng, Xảo Nhi không khóc nữa." Xảo Nhi gật đầu, sau khi rời khỏi người Phượng Hồng Loan thì nói tiếp: "Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái không? Nhất định phải nói cho Xảo Nhi, Xảo Nhi..."

"Lại đi đến cầu xin Nhị phu nhân kia sao?" Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lẽo: "Ta rất ổn. Từ nay về sau chỉ có người khác đến cầu xin chúng ta, sẽ không còn có việc chúng ta phải đi cầu xin người khác nữa."

"Tiểu… tiểu thư..." Xảo Nhi vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phượng Hồng Loan thì nhất thời cảm thấy hơi hoảng loạn. Tiểu thư như thế này rất đáng sợ.

"Ngươi đừng lo lắng, thân thể ta khỏe lắm. Đã đi một vòng Quỷ môn quan rồi, nếu ta vẫn giữ bộ dạng yếu đuối như trước kia thì hai chúng ta không ai sống được. Ta có thể sống trở về Xảo Nhi nên vui mới phải chứ?" Phượng Hồng Loan nhìn Xảo Nhi nói.

"Vâng, chỉ cần tiểu thư còn sống thì cần Xảo Nhi làm gì cũng nguyện ý." Ánh mắt khóc tới sưng đỏ của Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan kiên định gật đầu.

"Được rồi!" Phượng Hồng Loan vừa lòng gật đầu. Nàng nhíu mày nhìn đôi giày thêu đang trên mặt đất, đẩy chăn ra bước xuống giường miễn cưỡng đi vào. Nàng bước về phía mặt gương đồng cũ nát.

Mới đi được hai bước đã nghe được tiếng bước chân về phía tiểu viện bên này cùng với tiếng nói chuyện ríu rít ồn ào. Không chỉ thế còn có một mùi hương son phấn vô cùng nồng phả vào phòng.

"Tiểu thư..." Xảo Nhi lập tức trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu sợ hãi khi nhìn ra bên ngoài.

Sắc mặt của Phượng Hồng Loan cũng lạnh lẽo hẳn, tới cũng đúng lúc lắm, nếu như bọn họ không tới thì nàng cũng phải đi tìm bọn họ. Từ hôm nay trở đi, phủ Thừa tướng này chính là thiên hạ của nàng!

Nàng cho Xảo Nhi một ánh mắt trấn an, nàng cũng không thèm nhìn đến bên ngoài đang như thế nào chỉ bình tĩnh nói một câu

"Đừng sợ! Có ta rồi!"

Nghe được lời nói thản nhiên cùng ánh mắt bình tĩnh của Phượng Hồng Loan, Xảo Nhi đột nhiên không sợ nữa. Tiểu thư vẫn là tiểu thư của trước kia, nàng vẫn luôn bên cạnh nàng bảo vệ không rời nhưng vẫn luôn cảm thấy tiểu thư có điều gì không giống khi trước.

Hiện tại quanh người nàng đều phát ra ánh sáng cực kỳ thản nhiên mà tự tin. Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói bình tĩnh cũng khiến cho nàng tin tưởng tiểu thư thật sự có thể bảo vệ bản thân bản thân nàng cũng như chính mình.

Xảo Nhi lập tức gật đầu, ngoan ngoãn đi tới chậu rửa mặt lấy nước trong đó rửa lại mặt. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân tiến vào và tiếng người nói, cơ thể vẫn có chút run rẩy.

Phượng Hồng Loan liếc mắt về phía Xảo Nhi, tiểu nha đầu này bị bắt nạt nhiều quá sợ thành bản năng luôn rồi.

Nghe được tiếng bước chân đến gần, sắc mặt nàng càng lạnh lẽo hơn, nàng đi tới trước gương bình tĩnh nhìn bản thân mình trong gương.

Không thể không thừa nhận, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Trước mặt nàng thì những vị thiên hậu của thời hiện đại cũng không bằng một góc.

"Ấy, Phượng tam cô nương của chúng ta tỉnh rồi à? Ta còn tưởng bị Ly vương vứt bỏ rồi thì cả đời cũng không tỉnh lại được nữa chứ!" Một giọng nữ bén nhọn truyền đến, theo sau đó là một mùi son phấn nồng đến gay mũi xuất hiện. Tam phu nhân của phủ Thừa tướng thướt tha bước vào.

Khuôn mặt Xảo Nhi lập tức trắng bệch, nàng vội đi đến trước mặt Phượng Hồng Loan để bảo vệ.

Phượng Hồng Loan giơ tay vỗ vỗ vào tay của Xảo Nhi ý muốn nói nàng không sợ nên không cần nói chuyện.

"Ta đã nói mà sao Ly vương có thể cưới nàng ta được? Giờ không phải sao, còn chưa được ra khỏi cửa đã bị hưu rồi đấy thôi?" Lại một giọng nữ lanh lảnh truyền tới, xuất hiện sau lưng Tam phu nhân, chính là Ngũ phu nhân của phủ Thừa tướng.

"Ly vương người ta phong tuấn giỏi giang, danh môn khuê tú nhà ai đều chẳng muốn gả cho Ly vương đây! Một nha đầu thân phận thấp hèn như nàng ta cũng vọng tưởng leo lên được vị trí Ly vương phi, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày.

"Nếu không phải do tiện nhân mẹ nàng ta thì đừng nói là đính hôn từ nhỏ, nàng ta ngay cả một ngón chân của Ly vương cũng không thể so sánh nổi..." Thất phu nhân đi cùng Lục phu nhân cùng nhau bước vào.

"Mọi người có biết người trong kinh thành đều lan truyền cái gì không? Ây da, sắp cười phủ Thừa tướng chúng ta đến rụng cả răng rồi." Cửu phu nhân nói.

"Đến cửa nhà còn chưa ra đã bị hưu. Thể diện của tướng gia nhà chúng ta phải để ở đâu bây giờ?" Thập phu nhân nói.

"Mất hết cả mặt rồi, còn để với không để cái gì? Lão gia cũng thật là, vẫn bảo vệ cho tiện tì này làm gì, để giờ nàng ta khiến thể diện của phủ Thừa tướng chúng ta mất hết. Thật sự nực cười. Như này thì tướng gia nhà chúng ta làm sao ngẩng nổi mặt khi vào triều đây?" Thập Nhị phu nhân tiếp lời.

"Đồ tiện nhân sinh vẫn là tiện nhân sinh thôi. Thấy thể nào cũng giống như đồ chuyên đi dụ dỗ người ta. Vẫn là Ly vương người ta anh minh, sớm đã đá nàng ta ra ngoài. Nếu mà vào được đại môn của Ly vương phủ thì không biết còn làm chỗ người ta ô uế bao nhiêu đâu!" Thập Nhị phu nhân nói.

"Tướng phủ chúng ta sao lại có loại sao chổi như thế này chứ..."

"Còn không phải sao, một đứa con gái mất mặt mũi như thế này, lão gia còn muốn nuôi nàng ta mỗi ngày..."

"Đúng đó, lần này bị Ly vương hưu rồi, sợ là tướng phủ chúng ta phải nuôi nàng ta đến già mất..."

"Minh Nhi và Nhị tỷ tỷ mau nói với tướng gia tìm một nhà nào đó gả nàng ta đi, đỡ cho phủ chúng ta gặp phải xui xẻo theo..."

"Ta nghe nói Vương viện ngoại ở phố thành Bắc muốn cưới tiểu thiếp thứ mười tám..."

Phượng Hồng Loan vẫn luôn nhìn vào bản thân trong gương, mặt không hề thay đổi nghe lời bọn họ nói, đây là việc mà mười mấy năm qua Phượng Hồng Loan đều phải chịu. Mắng nhiếc bằng lời như vậy với nàng vẫn còn bình thường lắm.

Quỳ từ đường, đánh vào lòng bàn tay, kẹp ngón tay, đánh bằng roi,... đủ các thể loại nhiều không kể xiết.

Cả người nàng trừ khuôn mặt và đôi tay ra về cơ bản là vết thương chồng chất, không hề có nơi nào lành lặn.

Khuôn mặt Xảo Nhi lúc này đã tái mét, nàng cắn chặt môi, cặp mắt đỏ hồng tức giận nhìn đám ngươi đang đứng đầy trong phòng, móng tay nàng còn đâm vào mu bàn tay của Phượng Hồng Loan mà nàng không nhận thức được.

Mu bàn tay đột nhiên đau đớn khiến Phượng Hồng Loan cảm nhận được sự hận thù từ đáy lòng của Xảo Nhi.

Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt ấm áp nhìn Xảo Nhi sau đó ánh mắt ấy trở nên lạnh lùng nhìn về phía cửa nói: "Đã nói đủ chưa?"

Một câu nói lạnh như băng không mang theo chút cảm tình nào khiến cho căn phòng nhỏ đang ồn ào đột nhiên im lặng.

"Các người nói đủ rồi cũng đến lúc ta nói rồi chứ! Cút ra ngoài!" Phượng Hồng Loan dùng ánh mặt lạnh lẽo nhìn hết một vòng những khuôn mặt ở trong đây. Nàng không nhìn thấy Nhị phu nhân đương gia hậu viện của phủ Thừa tướng cùng với Tứ phu nhân có thế lực nhất.

Lời nói lạnh lùng cùng với vẻ mặt lạnh ngắt đã khiến cho mọi người ở đây đều giật mình, mỗi người đều rùng mình một cái. Ai ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan.

"Cái gì? Ngươi dám bắt chúng ta chúng ta cút ra ngoài? Tiện tì hôm nay muốn làm phản rồi hả?" Tam phu nhân là người phản ứng đầu tiên, trước đây vốn dĩ bắt nạt Phượng Hồng Loan thành thói quen nên lần này nàng cũng lập tức quát lên.

Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, hôm nay lấy nàng ta khai đao vậy.

Nàng hơi nhấc cổ tay một lát, chậu nước lúc nãy Xảo Nhi mới rửa mặt đã bị hắt đi toàn bộ.

Chỉ nghe thấy "A" lên một tiếng vang lên tận trời. Tam phu nhân nhất thời ướt sũng. Đến cả Ngũ phu nhân bên cạnh nàng ta cũng với Lục phu nhân, Thất phu nhân ở đằng sau cũng dính nước.

Liên tiếp có vài tiếng hét vang lên, nhất thời những người phụ nữ trang điểm son phấn tỉ mỉ này đều loạn hết cả lên, người nào cũng không tin nổi nhìn Phượng Hồng Loan.

Xảo Nhi cũng kinh sợ nhìn về phía tiểu thư nhà nàng. Không không biết cách xa như vậy tay tiểu thư làm sao có thể với được tới chậu nước thế.