Phượng Hồng Loan chậm rãi tới cửa đưa tay ra kéo Xảo Nhi đang ngồi dưới đất đứng dậy quả quyết nói: "Ta và hắn không có quan hệ gì."
"Sao lại có thể nói là không có quan hệ gì? Tiểu thư, trước kia là do Ly vương điện hạ không biết điểm tốt của người, hiện tại...." Xảo Nhi được Phượng Hồng Loan kéo dậy, nàng rốt cuộc cũng được nhìn thấy Ly vương điện hạ rồi, giống hệt như lời đồn mà người ta nói. Thậm chí ngài ấy còn phong tư trác tuyệt hơn cả lời đồn. Phu quân mà phu nhân tuyển chọn cho tiểu thư quả thật chọn không sai.
Phượng Hồng Loan nhíu mày lạnh lùng đánh gãy suy nghĩ của Xảo Nhi: "Hiện tại hắn biết được điểm tốt của ta thì ta phải có quan hệ gì với hắn sao? Ngu xuẩn! Về sau những lời này không cho phép nói nữa, còn nói thì về sau ngươi đừng theo ta nữa."
"Đừng mà tiểu thư, sau này Xảo Nhi sẽ không nói nữa." Xảo Nhi nhất thời hoảng hốt lập tức quỳ xuống giơ tay ôm lấy chân Phượng Hồng Loan, nước mắt lập tức rơi xuống.
"Không cho phép khóc!" Phượng Hồng Loan vừa nhìn thấy nước mắt của Xảo Nhi thì lập tức quát lên.
"Tiểu thư ta...." Dáng người nhỏ bé của Xảo Nhi run lên, lập tức ngừng khóc, nàng cắn môi tủi thân nhìn Phượng Hồng Loan: "Tiểu thư, người đừng đuổi Xảo Nhi đi...."
"Sau này ngươi phải nghe lời thì ta sẽ không đuổi ngươi đi." Phượng Hồng Loan nhìn khuôn mặt bé nhỏ tủi thân của Xảo Nhi thì sắc mặt cũng dần ấm áp lên. Cô nhóc này đơn thuần giống như một trang giấy trắng vậy, nếu đi theo nàng thì sớm muộn cũng bị biến đen thôi.
Bởi vì bên cạnh nàng không cần một trang giấy trắng. Có điều nàng sẽ cố hết sức bảo vệ sự hồn nhiên này.
"Vâng! Xảo Nhi nhất định sẽ nghe lời tiểu thư." Xảo Nhi vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Phượng Hồng Loan đưa tay kéo nàng đứng dậy: "Về sau đừng có đụng tí là quỳ xuống, ta không thích như vậy." "Tiểu thư..." Xảo Nhi nhìn Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Tất cả mọi thứ trước kia hãy coi như chuyện cũ. Hôm nay ta sống lại, ngươi cũng đã sống lại. Từ nay về sau chỉ có người khác quỳ trước mặt ngươi thôi." Phượng Hồng Loan chùi nước mắt cho Xảo Nhi nhẹ giọng nói: "Ngày hôm nay những thứ việc này chỉ là mới bắt đầu. Ngày sau còn rất dài! Ngươi chỉ cần nhớ cho kỹ, chúng ta sẽ không bao giờ là kẻ yếu đuối bị người ta bắt nạt nữa."
"Vâng!" Xảo Nhi gật đầu thật mạnh. Một tiểu thư như vậy, mặc dù diện mạo giống hệt, sự chật vật cũng giống hết nhưng trên người nàng như đang tỏa sáng rực rỡ khiến cho nàng cực kỳ tin phục. So với tiểu thư của ngày trước còn thích hơn.
Phượng Hồng Loan nhìn thấy trong ánh mắt của Xảo Nhi đang ngập tràn tia sáng, biết tiểu nha đầu này từ giờ trở đi đã hoàn toàn tin phục nàng, hài lòng gật đầu. Vừa định nói chuyện thì ánh mắt nàng liếc qua Đỗ Hải đang nhìn chằm chằm chiếc vòng trên cổ tay nàng với vẻ mặt kích động.
Phượng Hồng Loan hơi không hiểu, lại nhìn về phía Thúy Vũ Yên Vân trên tay mình một lần nữa. Lúc sau nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Hải: "Đỗ bá, chiếc vòng tay này có vấn đề gì sao?"
Đỗ Hải như bừng tỉnh ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan. Trong mắt ông vẫn có sự kích động khó kìm nén như cũ. Ông cẩn thận do dự hỏi: "Tam tiểu thư...Người làm sao lại quen biết Vân công tử vậy?"
"Ngay lúc nãy thôi!" Phượng Hồng Loan nhìn Đỗ Hải nói.
"Lúc nãy?" Đỗ Hải không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan, với hành vi thân mật mà Vân Cẩm làm ra với Phượng Hồng Loan, lại còn câu nào câu ấy đều là Loan Nhi, lại còn những lời ban nãy nữa, căn bản không giống như vừa mới quen nhau.
"Đỗ bá, ngươi cho rằng Hồng Loan sẽ gạt ngươi sao? Chính xác là mới vừa rồi." Phượng Hồng Loan đương nhiên vẫn biết sự chăm sóc mấy năm nay của Đỗ bá với Phượng Hồng Loan và Xảo Nhi nên nàng vẫn ôn hòa khi thấy hắn nhíu mày.
Đỗ Hải sửng sốt, lập tức khom người: "Là lão nô quá phận rồi, chỉ có điều ta vẫn khuyên Tam tiểu thư, đồ vật này...vẫn nên trả lại cho Vân công tử mới tốt."
"Vì sao? Ta rất thích nó!" Phượng Hồng Loan lại lần nữa cau mày. Nàng giơ cổ tay lên: "Hơn nữa cho dù ta muốn trả cho hắn sợ là cũng không trả được. Ngươi xem, nó không rút ra được."
"Cái này..." Đỗ Hải sửng sốt, lập tức nhìn chiếc vòng như mọc sẵn trên cổ tay của Phượng Hồng Loan biến sắc. Ông nhìn vào ánh mắt của Phượng Hồng Loan đang nhìn mình cúi người nói: "Nếu đã như vậy, Tam tiểu thư....cứ giữ lại đi!"
"Hử?" Phượng Hồng Loan chờ hắn giải thích.
"Lão nô không có ý gì khác, chỉ sợ nó sẽ gây ra bất lợi cho tiểu thư. Thừ đồ này là chí bảo của Vân tộc, nghe nói không truyền cho người ngoài. Nên ta mới muốn Tam tiểu thư trả cho Vân công tử."
Dường như Đỗ Hải vẫn rất cung kính với Phượng Hồng Loan, sự cung kính này xuất phát từ nội tâm, hắn nhìn thấy Phượng Hồng Loan hơi nhíu mi thì ngừng một lúc rồi nói tiếp: "Nếu như Vân công tử đã tặng cho Tam tiểu thư thì chắc do lão nô đã suy nghĩ nhiều. Nếu như xảy ra việc gì thì Vân công tử cũng sẽ bảo vệ cho Tam tiểu thư."
"Thì ra là như vậy. Đa tạ Đỗ bá." Phượng Hồng Loan nhìn được sự lo lắng trong ánh mắt của Đỗ Hải. Nàng lại nhớ tới những đoạn ký ức ngắn về việc mấy năm nay Đỗ Hải vẫn âm thầm quan tâm, sự lo lắng của ông không phải giả vờ nên gật đầu: "Vân Cẩm là người Vân tộc?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ
2. Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!
=====================================
"Thân phận của Vân công tử thần bí, thiên hạ không người nào biết được xuất thân của Vân công tử. Hiện tại đã có Thúy Vũ Yên Vân xuất hiện từ trong tay của Vân công tử, chắc cũng đoán được là người của Vân tộc." Đỗ Hải nói.
Phượng Hồng Loan gật đầu, nghĩ nếu Vân Cẩm đã lấy Thúy Vũ Yên Vân ra, lại thêm cả vẻ mặt thay đổi liên tục của Quân Tử Ly thì tám chín phần Vân Cẩm là người của Vân tộc. Có điều hắn đưa đồ vật không truyền cho người ngoài cho nàng để làm gì?
Nàng cũng không cho rằng là Vân Cẩm coi trọng nàng. Mới gặp có một lần, hơn nữa nàng còn không thèm đối xử tử tế với hắn, thêm vào việc một người như Vân Cẩm cũng giống nàng trời sinh là người bạc tình bạc bão. Làm sao có thể có cái gọi là nhất kiến chung tình như người ta nói. Không khỏi có chút nực cười.
Chắc hắn muốn kiếm được lợi ích gì từ trên người nàng.
Về phần là lợi ích gì....hiện tại nàng không có rảnh để nghiên cứu việc này. Chỉ cần biết thứ đồ nàng đang đeo trên cổ tay này rất tốt, cực kỳ ấm khiến nàng rất thích, đến độ yêu thích không nỡ buông tay.
Về phần chuyện sau này, nàng không cho rằng việc nàng không muốn làm sẽ có ai có thể ngăn cản hoặc uy hiếp nàng. Vậy là đủ rồi.
Nhìn về phía chiếc vòng trên cổ tay, Phượng Hồng Loan giơ tay huơ huơ trước ánh mặt trời thì không có gì thay đổi, vẫn là một màu xanh ngọc bích, nàng hơi nhíu mày nhìn Đỗ Hải: "Đỗ bá, ngươi có thể xác định đây là Thúy Vũ Yên Vân thật sao?"
Đỗ Hải ngơ ra, dường như không ngờ Phượng Hồng Loan sẽ hỏi một câu như vậy. Ông nhìn về phía cổ tay của Phượng Hồng Loan nói: "Nghe nói Thúy Vũ Yên Vân có thiên tính, được thiên thần ban cho linh lực. Là chí bảo bảo vệ cho Vân tộc. Còn những thứ khác lão nô cũng không biết. Có điều ta cảm giác thứ này là đồ thật."
"Ừ!" Phượng Hồng Loan lại gật đầu, nhìn tiếp về chiếc vòng tay này, không hề lạnh lẽo như những loại ngọc bình thường mà lại có cảm giác dịu dàng ấm áp từ cổ tay lan ra toàn thân. Trong giây lát, nàng ngẩng đầu nhìn Đỗ Hải: "Nếu có thể rút nó ra thì ta sẽ trả cho hắn."
Mặc dù có thích hơn nữa những nếu như là một tai họa thì nàng tình nguyện không cần. Huống hồ nó còn là đồ vật không truyền cho người ngoài của Vân tộc. Đỗ Hải gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Phượng Hồng Loan hiện lên một vẻ vui mừng, giống như trưởng bối đang nhìn đứa nhỏ của nhà mình: "Tam tiểu thư có thể hiểu được là tốt rồi, lão nô cũng bớt lo."
Phượng Hồng Loan chớp chớp đôi mắt cười mỉm: "Mấy năm nay Hồng Loan ít nhiều cũng nhờ cả vào sự quan tâm của Đỗ bá. Còn phải đa tạ người nữa."
"Lão nô được phu nhân nhờ vả, thế nhưng không chăm sóc tốt được cho tiểu thư, thật sự rất hổ thẹn. Đỗ Hải áy này nhìn một vòng quanh tiểu viện tồi tàn này lắc đầu thở dài một tiếng: "Hiện giờ việc của Ly vương....thật sự không ngờ được sự việc sẽ xảy ra như vậy. Nếu thư xảy ra chuyện, linh hồn phu nhân ở trên trời cũng sẽ trách Đỗ Hải không làm được việc, không chăm sóc tốt cho tiểu thư.
Lời hắn nói là tiểu thư, chứ không phải Tam tiểu thư, Phượng Hồng Loan nhạy cảm phát hiện ra kém một chữ, con ngươi như nước lại hiện lên một tia suy nghĩ nhìn về vị đại quản gia của phủ Thừa tướng này.
Lúc trước không tỉ mỉ nhìn người này, hiện giờ nhìn kĩ lại làm gì còn bộ dạng già nua vội vã thở hồng hộc cúi người khom lưng chào Quân Tử Ly. Mà hai mắt ông đang ẩn chứa tia sáng, sống lưng thẳng tắp như tùng như trúc, trong nháy mắt nàng như phát hiện ra một loại phong thái cô độc thản nhiên, chắc chắn không phải là thứ mà một đại tổng quản của phủ Thừa tướng suốt ngày phải khom lưng cúi người có thể so sánh được.
Không biết có phải do ảo giác của nàng không nhưng nàng thế mà lại có thể nhìn thấy được sự coi nhẹ hèn mọn, khí thế lỗi lạc. Khí thể ẩn ẩn như có như không, hiển nhiên một cái chức đại tổng quản của phủ Thừa tướng quá là uất ức, khả năng của ông chắc chắn không chỉ như vậy.
Lần đầu tiên cảm giác của nàng xuất hiện sai lầm. Ông lão này hiển nhiên không tầm thường, chỉ là không biết tại sao lại cam nguyện ẩn ấp trong phủ Thừa tướng tình nguyện làm cái chức này?
Nhìn về phía Đỗ Hải, ánh mắt của ông hiện tại đang nhìn lên bầu trời, ánh mắt hiện lên vẻ thê lương. Nhớ tới ký ức của Phượng Hồng Loan, mấy năm nay mỗi lần nàng và Xảo Nhi xuất hiện tình huống nguy hiểm hắn luôn là người đúng lúc xuất hiện cứu các nàng.
Chắc là vì mẹ nàng mà cam nguyện ở lại phủ Thừa tướng! Thậm chí khiến nàng cảm giác được được ông ấy dường như ở lại nơi này là vì bảo vệ cho Phượng Hồng Loan.
Nghĩ vậy, Phượng Hồng Loan đối với vị mẫu thân đã mất mười mấy năm của mình lại tăng thêm vài phần tò mò. Nghe từ mấy lời nhục mạ của những người phụ nữ kia nàng cũng đã biết không ít về mẹ mình, thậm chí còn nghe nói nàng và Tiên hoàng còn có một thời qua lại với nhau. Chỉ có điều không biết sau này vì sao lại vào tướng phủ.
Kết hợp với những thứ cầm kỳ thi họa mà Phượng Hồng Loan từ nhỏ đã được mẹ nghiêm khắc dạy bảo mới tạo nên một Phượng Hồng Loan tài năng đầy mình, hiển nhiên mẹ nàng cũng không phải người tầm thường.
Đáng tiếc đã chết sớm.
Phượng Hồng Loan khó được thở dài một tiếng. Nàng nhìn Đỗ Hải lắc đầu: "Việc này không trách người được. Bỏ ta là Quân Tử Ly không có phúc phận. Huống chi hắn cũng không phải là người mà Hồng Loan yêu thích. Hiện tại vừa hay."
Đỗ Hải ngẩn người ra, thu tầm mắt đang nhìn bầu trời của mình về ngạc nhiên nhìn Phượng Hồng Loan.
Ánh mắt Phượng Hồng Loan trong trẻo mà lạnh lùng hơi cười cười lập tức sờ tay vào ngực áo lấy tờ giấy ban nãy ra giơ ea trước mắt Đỗ Hải: "Người xem, không phải hắn đã bồi thường cho ta rồi sao. Ta thấy nếu so với vị trí Ly vương phi thì tờ giấy này còn đáng tin hơn. Ngài nói có phải không?"
Đỗ Hải kinh ngạc không tin nổi nhìn tờ giấy trong tay Phượng Hồng Loan. Giấy trắng mực đen, đích thị là bút tích của Ly vương, mười vạn lượng hoàng kim cộng thêm ba điều kiện, bên trên còn có tên của Ly vương và con dấu của ngài. Càng khiến hắn sửng sốt hơn là chữ của Phượng Hồng Loan và Vân Cẩm.
Nét bút của ba người đặt cùng một chỗ, phong thái lỗi lạc của nàng không hề thua kém Ly vương và Vân Cẩm. Làm cho người ta khó tin tưởng hơn đó là nó lại bắt nguồn từ tay một người con gái. Hơn nữa càng nhìn càng phát hiện khí khái trác tuyệt ẩn hiện, tỏa sáng rực rỡ.
Ông vẫn luôn biết rằng một người như phu nhân thì tiểu thư làm thế nào lại là một bao cỏ được. Thì ra tất cả chỉ là vỏ bọc ẩn giấu. Hiện tại tiểu thư trải qua đại nạn lần này cuối cùng cũng không ẩn giấu nữa? Ông bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa câu nói trước lúc lâm chung phu nhân nói ra.