Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 112




Phượng Thừa tướng nhận được ý chỉ, không vội vã tiến cung mà đã đoán ra được gì đấy, lập tức lấy cớ thay quần áo vội vàng chạy đến Thanh Tâm Các.

Mới vừa bước vào cửa các, Thanh Lam, Thanh Diệp đã lập tức đến nghênh đón Phượng Thừa tướng: “Tương gia, tiểu thư nhà ta có nói! Nếu ngài tiến cung thì cứ nói đúng sự thật là được. Ai muốn gặp tiểu thư nhà ta thì cứ chờ nàng hết bệnh rồi đi! Hiện giờ tiểu thư đang bị phong hàn rất nặng. Không thể tiến cung gặp bất cứ ai.”

“Này…” Phượng Thừa tướng nhìn màn che đóng kín của Thanh Tâm Các. Rõ ràng Hồng Loan không bị hàn thương.

“Ly vương điện hạ không lấy ra nổi sính lễ, còn cưới tức phụ làm gì? Huống chi ngài là cha của ngũ tiểu thư, lục tiểu thư, đại tiểu thư, nhị tiểu thư chết non từ lâu, tiểu thư nhà ta lại là trưởng tỷ. Trưởng tỷ như mẹ. Có hai người ở đây. Kể cả có là hoàng gia muốn cưới tức phụ, cũng đâu thể cưỡng ép đâu đúng không?” Thanh Lam lập tức nói.

“Đúng đấy Tương gia, ngươi sợ cái gì? Nếu tiểu thư nhà ta đã dám làm như thế, tất nhiên đã có đối sách. Càng dự đoán được hiện tại Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không làm gì ngài? Đâu thể nào chỉ vì người không đồng ý gả nữ nhi mà lôi ngươi ra ngoài chém được!” Thanh Diệp lập tức nói.

Hai người ở lâu với Phượng Hồng Loan nên cũng mày mò được chút bản lĩnh với tính tình của Phượng Hồng Loan. Học hỏi theo nàng. Huống chi các nàng cũng cảm thấy Ly vương thật sự quá đáng ghét. Nên bị tiểu thư dạy dỗ thì càng đáng ghét hơn Vân công tử nhiều. Ít nhất sau khi khiến tiểu thư tổn thương Vân công tử còn biết chạy đến tìm tiểu thư sám hối. Ly vương là một tên không tim không phổi, tiểu thư phải trừng trị hắn.

“Được, vậy bảo… Bảo Hồng Loan nghỉ ngơi cho tốt. Ta tiến cung!” Phượng Thừa tướng bị hai người trách móc một trận. Mặt gài trắng bệch quay về con đường cũ. Ông ta không hiểu Hồng Loan lấy đâu ra hai nha đầu miệng lưỡi sắc bén có khí thế còn mạnh hơn cả ông ta.

Chẳng mấy chốc bóng dáng Phượng Thừa tướng đã biến mất khỏi Thanh Tâm Các. Thanh Lam, Thanh Diệp liếc nhìn nhau, đồng thời che miệng cười trộm.

Phượng Hồng Loan ở trong phòng đọc sách. Tất nhiên cũng nghe thấy lời mới nãy Thanh Lam, Thanh Diệp nói. Khóe môi nhếch lên, hai nha đầu này càng ngày càng hợp ý nàng. Đáng lẽ người bên cạnh nàng nên như vậy.

Hoàng cung Ngự Thư Phòng.

Từ sau khi Triệu Khải phái người đến phủ Thừa tướng, Quân Tử Ngọc vẫn luôn nhìn danh sách lễ vật trong tay. Trên gương mặt đầy ý cười. Nếu thật sự cái này là do Phượng tam tiểu thư kia đứng sau lưng thao tác, thì Ly vương thật sự gặp trúng đối thủ rồi.

Trò hay như này, sao có thể bỏ lỡ được?

“Hoàng Thượng, Thừa tướng đại nhân tới!” Giọng Triệu Khải vang lên từ bên ngoài.

“Cho hắn vào đi!” Quân Tử Ngọc không ngẩng đầu, ra lệnh.

“Thừa tướng đại nhân, Hoàng Thượng cho mời!” Triệu Khải ở bên ngoài lập tức nghiêng người làm lễ.

Phượng Thừa tướng hít một hơi thật sâu, cắn răng đi vào. Lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Lão thần khấu kiến Hoàng Thượng!”

Quân Tử Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt vui vẻ mới nãy dần biến mất, thay vào đấy là vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, bàn tay như ngọc ném danh sách lễ vật cái “bộp” xuống trước mặt Phượng Thừa tướng, uy nghiêm mở miệng: “Phượng ái khanh có ý gì đây?”

Cơ thể Phượng Thừa tướng lập tức run rẩy. Nhưng dù sao cũng là cáo già đã tung hoành quan trường mấy chục năm, lập tức bình tĩnh nói: “Bẩm Hoàng Thượng, này… Đây là danh sách lễ vật!”

“Hử?” Mắt phượng của Quân Tử Ngọc nheo lại: “Danh sách lễ vật?”

“Vâng!” Phượng Thừa tướng lập tức cúi đầu lên tiếng.

“Hay cho một cái danh sách lễ vật!” Quân Tử Ngọc cười lạnh: “Phượng ái khanh đang khinh thường trẫm đấy à? Hay là khinh thường Thái Hoàng Thái Hậu? Hay coi khinh hoàng thất ta không có ai, dễ ức hiếp?”

“Lão thần không dám, lão thần không dám, xin Hoàng Thượng hiểu cho, đây chỉ là một phần danh sách lễ vật thôi…” Toàn thân Phượng Thừa tướng lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh. Lập tức dập đầu. Trong miệng liên tục nói.

“Không dám? Ta thấy Phượng ái khanh rất dám đấy!” Đột nhiên Quân Tử Ngọc đứng lên, tay như ngọc đập án thư, cả giận nói: “Thái Hoàng Thái Hậu hứa hôn, trẫm hạ thánh chỉ tứ hôn. Ngươi lại bày ra một phần danh sách lễ vật như này cho ta? Hai nữ nhi kia của ngươi quý giá đến nỗi nào? Đáng để hoàng thất ta phải dùng sính lễ trên trời như thế để rước về? Lại còn là trắc phi? Hả?”

“Bẩm Hoàng Thượng, lão thần... Lão thần...” Phượng Thừa tướng ấm ức một lúc lâu, khớp hàm căng chặt, mở miệng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, lão thần thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ, hai tiểu nữ kia của thần không dám trèo cao trắc phi của Ly vương…”

“Thu hồi thánh chỉ?” Vẻ mặt Quân Tử Ngọc càng tức giận hơn, mắt phượng lạnh lùng nhìn Phượng Thừa tướng: “Miệng vàng lời ngọc của trầm đã nói ra. Chẳng lẽ bộ mặt của Ly vương phủ, làm trắc phi là hai nữ nhi của ngươi còn ấm ức được?”

“Lão thần... Lão thần không dám...” Phượng Thừa tướng lần đầu lĩnh giáo được sự lợi hại của vị Hoàng Thượng đăng cơ được ba năm vẫn ôn nhuận như ngọc. Trong lúc nhất thời chỉ là quỳ xuống đất thỉnh tội. Không biết như thế nào cho phải.

Vốn dĩ trong lòng ông ta đã không đủ tự tin. Hoàng Thượng tứ hôn, vốn dĩ đã là ban ân lớn như trời. Hai nữ nhi của hắn có thể gả vào Ly vương phủ, chính là tắm gội trong thánh ân, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Nhưng danh sách lễ vật hiện tại của Hồng Loan đã đánh thẳng lên mặt Ly vương. Hiện giờ Ly vương trực tiếp nộp lên cho Hoàng Thượng. Hơn nữa Hoàng Thượng còn không cho ông ta kịp thở, đã chất vấn ông ta dồn dập. Chặn lại tất cả những gì ông ta đã nghĩ sẽ nói suốt đoạn đường. Hiện giờ chỉ có thể nghe.

“Hừ!” Quân Tử Ly nhìn cơ thể Phượng Thừa tướng run lẩy bẩy, lạnh lùng hừ một tiếng, nhiu mày nói: “Ngươi nói đúng sự thật cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Nếu không nói rõ ra được nguyên do cho chuyện này. Hôm nay trẫm sẽ không tha cho ngươi!”

“Bẩm Hoàng Thượng... Là, là lão thần... Lão thần muốn từ hôn, không dám đến tìm Hoàng Thượng. Cho nên... Cho nên mới đưa một danh sách lễ vật như vậy cho Ly vương điện, khiến Ly vương điện hạ tự nguyện từ hôn...” Phượng Thừa tướng cắn răng, lập tức nói.

“Phượng ái khanh muốn ẩn ý từ hôn sao? Liên tiếp từ hôn, mặt mũi của phủ Thừa tướng của ngươi còn cao hơn cả thân phận công chúa hoàng thất của ta rồi! Ly vương của Đông Ly ta không xứng với hai thứ nữ của ngươi?” Quân Tử Ngọc nhướng mày tức giận mắng.

“Bẩm Hoàng Thượng... Không phải...” Phượng Thừa tướng lập tức lắc đầu.

“Vậy là gì?” Quân Tử Ngọc không cho Phượng Thừa tướng chút cơ hội để thở dốc nào.

“Là, là lão thần muốn sống thêm mấy năm với tiểu nữ...” Phượng Thừa tướng lập tức nói.

“Phủ Thừa tướng của ngươi không hề thiếu nữ nhi. Phượng ái khanh, ngươi bớt lấy cái này ra lừa trẫm đi. Tưởng trầm là trẻ con ba tuổi sao?” Quân Tử Ngọc lập tức cả giận nói: “Ly vương phủ chỉ cách phủ Thừa tướng có mấy dặm. Ngươi muốn thăm nữ nhi lúc nào cũng được.”

“Này...” Phượng Thừa tướng đã mồ hôi ướt đẫm: “Lão thần muốn nữ nhi ngày ngày hiếu thuận bên cạnh thần.”

“Ngươi...” Mắt phượng của Quân Tử Ngọc nheo lại, một tia sáng sắc bén loé lên. Tên cáo già này hay lắm! Còn không giao Phượng Hồng Loan ra đây sao? Ánh mắt rơi xuống danh sách lễ vật đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, lạnh giọng mở miệng: “Chữ viết trên danh sách lễ vật này cũng không phải là bút tích của Phượng ái khanh! Phủ Thừa tướng có cao nhân rồi sao? Sao trẫm lại không biết!”

Tinh thần Phượng Thừa tướng lập tức tỉnh táo. Trước kia chỉ kinh ngạc sợ hãi vì danh sách lễ vật kia, nên bỏ sót mất chữ viết. Hiện giờ nhìn thấy chữ viết trác nhuận phong lưu kia, lập tức ngẩn ra: “Hoàng Thượng... Này... Chữ viết này...”

“Sao thế? Đây là danh sách lễ vật phủ Thừa tướng đưa đến Ly vương phủ! Chẳng lẽ Phượng Thừa tướng không biết sao? Hay là Ly vương phủ đưa sai rồi!” Quân Tử Ngọc nhìn sắc mặt Phượng Thừa tướng, trong lòng khẳng định cáo già này lại muốn dở trò. Lập tức nhướng mày.

“Này...” Phượng Thừa tướng nhìn chữ kia, trong uyển chuyển thanh tao lộ ra sự sắc bén, trong phong lưu tràn đầy phong thái trác tuyệt. Nếu không phải bên trong có mơ hồ có bóng dáng hơi quen thuộc. Ông ta cũng không ngờ được đấy là chữ của Hồng Loan. Ba phần cảm giác quen thuộc kia đến chữ của nương của Hồng Loan.

Chớp mắt trên gương mặt già nua đầy bi thương, tự nhiên là thấy chữ nhớ người. Nhớ tới nương của Hồng Loan. Mấy năm nay ông ta vẫn luôn cố tình quên đi. Nhưng phát hiện người nọ lại chôn sâu trong đáy lòng ông ta. Chỉ cần tiếp xúc là sẽ nhớ tới. Hơn nữa rất sâu rất rõ ràng.

“Phượng ái khanh đừng nói với trẫm là không quen nét bút này!” Quân Tử Ngọc nhìn sắc mặt Phượng Thừa tướng, mày đẹp lập tức nhướng lên.

“Này... Đây là nét bút của tiểu nữ Hồng Loan...” Trong lòng Phượng Thừa tướng thầm than. Quả nhiên ông ta đoán không sai. Hoàng Thượng nhằm về phía Hồng Loan: “Là lão thần bảo tiểu nữ viết...”

“Ồ?” Quân Tử Ngọc cười mỉa mai nhìn Phượng Thừa tướng: “Một rổ bông tuyết? Cũng là Phượng Thừa tướng bảo lệnh ái viết?”

Phượng Thừa tướng lập tức đổ một lớp mồ hôi lạnh, đáy lòng run lên, lập tức nói: “Là... Là lão thần bảo viết...” “Phượng Thừa tướng hiện giờ mới năm mươi tuổi? Ngươi hồ đồ à? Hay cố ý khinh thường trẫm? Khinh thường Ly vương phủ?” Lông mày Quân Tử Ngọc lạnh lùng, tay như ngọc lại lần nữa đập bàn “bộp”, cả giận nói: “Hiện giờ bảy tháng, ngươi muốn Ly vương lấy bông tuyết cho ngươi sao?” Mặt già của Phượng Thừa tướng trắng bệch, lập tức nói năng lộn xộn: “Bẩm Hoàng Thượng, không... Không phải... Là...”

“Sao trên trời, lại còn tám góc? Đất của Ly vương phủ, muốn 33 thước dưới giường Ly vương?” Quân Tử Ngọc nhìn danh sách lễ vật, chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp, đuôi lông mày nhướng lên: “Quần lót của Ly vương... Mặc mười năm... Hả? Hai cái?”

Mồ hôi trên trán Phượng Thừa tướng to như hạt đậu lăn xuống.

“Phượng ái khanh ngươi muốn cũng đủ thật!” Quân Tử Ngọc nhướng mày đọc xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn trán Phượng Thừa tướng liên tục đổ mồ hôi, cả giận nói: “Khinh thường hoàng thất, tội khi quân! Phượng ái khanh, ngươi đừng để trẫm kéo cả nhà ngươi ra trảm!”

Phượng Thừa tướng vừa nghe thấy trảm cả nhà, lập tức bò trên mặt đất: “Lão thần đáng chết, Hoàng Thượng tha tội...”

“Nói! Rốt cuộc danh sách lễ vật này là người nào viết?” Quân Tử Ngọc lạnh lùng nhìn trán Phượng Thừa tướng đập đến chảy máu, uy nghiêm cả giận nói.

“Là... Là... Là lão thần nhất thời hồ đồ. Hoàng Thượng thứ tội. Nếu muốn giết thì cứ giết một mình thần, người phủ Thừa tướng vô tội.” Phượng Thừa tướng liên tục cầu xin.

“Đừng tưởng ngươi không nói là trẫm không làm gì được ngươi!” Quân Tử Ngọc không ngờ đến nước này rồi mà lão cáo già này vẫn còn chết cắn không bỏ, lập tức quát to: “Người đâu! Đến phủ Thừa tướng bắt Phượng Hồng Loan vào cung cho ta!”

“Hoàng Thượng, tiểu nữ còn đang bị bệnh...” Phượng Thừa tướng vừa nghe thấy thế thì sốt ruột, hô to một tiếng, lập tức cầu xin: “Hoàng Thượng... Không liên quan đến tiểu nữ Hồng Loan, là do lão thần... Hồng Loan ốm đau trên giường... Xin Hoàng Thượng khai ân...”