Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 40




*Nguyên văn: Lựa chọn lưỡng nan

Lời còn chưa dứt, đi đôi với tiếng quát chói tai của Phượng Hồng Loan, viên đá dưới chân đã bay ra nhanh như tia chớp, bắn về một góc núi giả phía xa xa.

Lúc này Đỗ Hải cũng đột nhiên phát giác, phi thân về hướng núi giả.

Sau khi viên đá rơi vào núi giả, va chạm mạnh với núi đá sinh ra tiếng vang thanh thúy, ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo, biết rõ đã không đánh trúng người núp ở đó.

Xa xa hiện lên một bóng dáng màu đen, nét mặt già nua của Đỗ Hải phát lạnh, cũng đuổi theo đuôi bóng dáng kia. Thế nhưng bóng người kia nhanh như tia chớp biến mất bên ngoài bức tường cao của phủ Thừa Tướng.

"Đừng đuổi theo!" Phượng Hồng Loan nhìn phương hướng người nọ biến mất, lành lạnh quát một tiếng.

Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã biết khinh công người kia cao hơn Đỗ Hải, có đuổi cũng hoàn toàn không đuổi kịp.

Đỗ Hải vốn dĩ đang tập trung toàn bộ sức lực đuổi theo, chỉ lát nữa là đã bám theo bay ra khỏi tường, nghe thấy tiếng gọi của Phượng Hồng Loan, thân hình mạnh mẽ ngừng lại, xoay người nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan cũng nhìn sang Đỗ Hải, lần nữa nhấn mạnh: "Đừng đuổi theo!"

Tự biết mình có đuổi cũng không đuổi kịp, Đỗ Hải liếc mắt nhìn tới phương hướng mà người nọ biến mất, rút lui về, quan sát Phượng Hồng Loan, nhìn lướt qua chiếc hộp trong tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu thư. . ."

Phượng Hồng Loan cũng cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

"Tiểu thư, liệu có phải là người của Ly Vương điện hạ đến thám thính tin tức hay không?" Đỗ Hải thử dò xét hỏi.

"Không giống!" Phượng Hồng Loan lắc đầu. Lúc trước Lúc trước nàng đã công khai nói rõ ràng với Quân Tử Ly, nếu có chuyện gì xảy ra với Xảo nhi, Ly Vương phủ chờ chôn theo đi, giả như hắn muốn biết tin tức, đương nhiên không cần phải rời đi, có thể ở đây với nàng chờ xem gốc cây linh chi nghìn năm này rốt cuộc có thể cứu được tính mệnh của Xảo nhi hay không.

"Vậy. . ." Nghe được đây không phải là người của Quân Tử Ly, vẻ mặt Đỗ Hải lại càng nghiệm trọng hơn vài phần: "Lời ta và tiểu thư nói ban nãy, sợ là người kia đã nghe được rồi."

"Không! Hắn vừa tới đây, ta đã lập tức phát hiện ra rồi." Phượng Hồng Loan lắc đầu, chút tự tin này nàng vẫn có, trong vòng trăm mét, bất kể là người hay là đồ vật gì, nàng đều có thể phát hiện ngay lập tức.

Chỗ người kia đứng vừa đúng là trong vòng trăm mét, nếu như xa hơn chút nữa, lấy võ công của hắn, dù có là nàng cũng không thể phát hiện ra.

"May mắn!" Đỗ Hải hết sức ngạc nhiên trước sự nhạy cảm của Phượng Hồng Loan, hắn còn chưa phát hiện, tiểu thư lại có thể cảm giác được rồi, phần nhạy bén này thật khiến hắn hoài nghi rằng phong ấn trên người tiểu thư đã được giải trừ, nhưng nhìn giữa ấn đường của người vẫn không có tia thanh sắc, hắn cực kỳ khẳng định phong ấn của nàng còn chưa có giải trừ.

Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, nghi ngờ không hiểu. Thật không rõ đến nay tiểu thư vẫn không có nội lực cùng võ công, như thế nào lại có cảm giác nhạy cảm như vậy?

Không để ý tới nghi hoặc trong mắt Đỗ Hải, Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp gấm trong tay: "Ngươi nói nương ta muốn ta đưa hộp gấm này và linh chi nghìn năm trong đó giao cho một người?"

"Vâng! Lúc phu nhân lâm chung đã giao phó như vậy." Đỗ Hải hoàn hồn, lập tức lên tiếng trả lời. Nghĩ không hiểu vậy thì thôi hắn cũng không muốn nghĩ, phu nhân năm đó có khí phách vậy, tiểu thư trời sinh nhạy bén cũng là chuyện bình thường. Nói chung đây là chuyện tốt không phải chuyện xấu.

Phượng Hồng Loan nhìn hộp gấm, tâm tư trên mặt không chừng: "Bà ấy có nói đưa vật này giao cho người nào?"

"Phu nhân nói trước lúc lâm chung có lưu lại cho tiểu thư một hộp vuông, bên trong hộp ấy có để lại thư và tín vật, trong đó có nói rõ ràng. Hôm nay phu nhân đã qua đời hơn mười năm, không biết tiểu thư có còn nhớ không?" Đỗ Hải quan sát Phượng Hồng Loan, không thấy rõ thần sắc trên mặt nàng, có chút lo lắng nhẹ giọng nói.

Phượng Hồng Loan ngẩn ra, tìm tòi ký ức trong đầu. Trí nhớ ngổn ngang phức tạp lũ lượt kéo đến. Đa số đều là cảnh tượng bị đám di nương và bọn tỷ muội ức hiếp.

Chán ghét nhíu mày, Phượng Hồng Loan lướt qua những ký ức ấy, cố định ở chỗ nương nàng, tình hình thực tế khi nữ tử xinh đẹp gầy yếu kia rời đi, thế nhưng trí nhớ lại vô cùng không rõ ràng. Mơ mơ hồ hồ, như bị lớp lớp mây mù bao phủ, làm nàng không thể nhìn rõ.

Giữa đôi lông mày nhíu chặt, thử một lúc lâu, vẫn chỉ có chút ký ức nhỏ nhoi ấy. Hơn nữa đầu nàng cũng mơ hồ bị đau.

"Tiểu thư?" Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan mãi một lúc lâu không lên tiếng, lo lắng mở miệng.

Đưa tay vỗ về cái trán, Phượng Hồng Loan lắc đầu: "Ta không sao, chỉ là không nhớ ra được."

"Tiểu thư không nhớ ra được?" Khuôn mặt già của Đỗ Hải lập tức không còn chút máu. Lo lắng nhìn Phượng Hồng Loan.

Phượng Hồng Loan không nói gì thêm nữa. Lại lần nữa thử bình ổn tâm trạng, chậm rãi tìm tòi xem sao. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu Phượng Hồng Loan chôn đồ vật.

Hình như là dưới một thân cây trong sân. Vật được chôn kia chính là cái hộp vuông mà nương nàng lưu lại cho nàng. Dường như nàng còn có thể cảm nhận được cảm giác quý trọng và sự cẩn thận từng li từng tí một của Phượng Hồng Loan khi chôn chiếc hộp vuông đó.

Cây kia phải. . . Viện tử kia đúng là Thanh Tâm các. . .

Bất thình lình ngẩng đầu nhìn Đỗ Hải.

Đỗ Hải thấy Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, lập tức khẩn trương mở miệng: "Tiểu thư, có phải người đã nghĩ ra hay không?"

Phượng Hồng Loan nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đỗ Hải, chợt nhớ tới chuyện Xảo nhi đã thay đỡ nàng một kiếm. Còn có nàng từng nói qua nhất định sẽ bảo vệ cho Xảo nhi không bị chút thương tổn nào. Tình huống Xảo nhi lúc này còn đang nguy hiểm, nếu như lấy gốc linh chi đưa cho người khác mà nói, như vậy tính mạng của nàng ấy cũng đến hồi kết thúc rồi . . .

Thế nhưng nếu không đưa cho người kia mà nói, vậy nàng sẽ có lỗi với nương nàng người đã cho nàng sinh mạng, nuôi dưỡng nàng. Tuy rằng Phượng Hồng Loan đã chết, thế nhưng thân thể này vẫn còn sống, bây giờ nàng chiếm dụng nó, như vậy nàng chính là Phượng Hồng Loan. Lẽ ra nên thay thế Phượng Hồng Loan tuân theo nguyện vọng của nương nàng. . .

Thực sự là một lựa chọn khó cả đôi đường!

"Tiểu thư?" Đỗ Hải mong mỏi nhìn Phượng Hồng Loan, lần nữa mở miệng thử dò xét.

Phượng Hồng Loan không nói gì, sắc mặt không tốt lắm.

Đỗ Hải cũng không dám mở miệng, chỉ là đôi mắt hắn căng thẳng nhìn Phượng Hồng Loan.

Một lúc lâu sau, Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn về phía hộp gấm trong tay, đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, hồng ngọc ở bên ngoài ngọc chất ôn nhuận như nắng ấm, bên trong lại lạnh lẽo như ngày tháng chạp. Hộp gấm này vừa nhìn chính là chí bảo thế gian.

Có thể nắm giữ bảo vật như vậy, còn có người như Đỗ Hải bên cạnh, lại càng chứng minh suy đoán lúc trước của nàng là đúng, nương nàng nhất định không phải một nữ tử tầm thường, càng không phải là một nữ nhân bình thường đơn giản trong phủ Thừa Tướng như vậy.

Rốt cuộc thân phận của nương nàng là gì?

Nhưng mặc kệ có thân phận gì, bây giờ nàng ấy đã chết hơn mười năm, hết thảy quan hệ tới lui có lẽ đã sớm tan thành mây khói rồi đi? Nếu đã tan thành mây khói, như vậy hộp gấm này và linh chi nghìn năm còn có người kia nữa, cũng nên trôi qua theo năm tháng mới đúng chứ?

Tuy rằng nương Phượng Hồng Loan cho nàng mạng sống này. Thế nhưng mười mấy năm qua, vẫn là Xảo nhi đi cùng nàng từng năm tháng. Không có Xảo nhi, e rằng Phượng Hồng Loan đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Huống chi hôm nay Xảo nhi còn đỡ lấy kiếm của người khác thay cho nàng thế nhưng nàng. . .

Con người đều có tính ích kỷ, xem ra lúc này Phượng Hồng Loan chỉ đành có lỗi với nương nàng mà thôi.

Hồi lâu sau, Phượng Hồng Loan ngẩng đầu, dường như đã hạ quyết tâm, ánh mắt tràn ngập đau buồn nhìn Đỗ Hải: "Ta không nhớ ra được. Có thể nhớ ra cũng chỉ có hình ảnh ta bị những người kia ức hiếp, đều có Xảo nhi đi cùng ta hơn mười năm này. Bằng không ta đã sớm chết không biết mấy lần."

Lập tức nét mặt già nua của Đỗ Hải trắng xanh: "Tiểu thư. . ."

"Đừng nói nữa, chúng ta đi nhìn Xảo nhi một chút!" Phượng Hồng Loan khoát khoát tay, ngăn trở lời Đỗ Hải muốn nói, cất bước đi đến Thanh Tâm các: "Không chừng đến nay người kia sớm đã không thể dùng được linh chi nghìn năm rồi! Huống hồ ta thật không nghĩ ra. Hôm nay cũng vì Xảo nhi, Ly Vương mới chấp nhận đưa ra vật này. Cho nên, trước hết đưa cho Xảo nhi dùng đi, chuyện sau này thì sau này hãy nói."

"Tiểu thư. . ." Nghe vậy, khuôn mặt già của Đỗ Hải càng trắng hơn. Vừa muốn nói gì. Phượng Hồng Loan đã nhanh chân đi xa.