- Nàng đợi ta một chút, đợi ta khôi phục nguyên lực đã hao sẽ cùng nàng tiến vào Nhị Cổ Thụ, nơi này nguyên khí cũng nhiều chắc sẽ không mất bao lâu.
Vũ Thiên vừa thốt xong câu này, trong lòng hắn liền cảm giác như là có gì đó không đúng cho lắm nhưng lại không thể cảm nhận được là không đúng chỗ nào đành nhắm mắt mà hấp thụ nguyên khí xung quanh, y phục của Phương Nguyệt dường như có chút lay động với câu nói cuối cùng của Vũ Thiên dường như nàng nhận ra điều gì đó đang thay đổi trong câu nói cuối của hắn khiến ánh mắt nàng hiện lên chút gì đó mông lung.
Hai người vẫn quay lưng lại với nhau mà im lặng đợi thời gian trôi!
Nửa canh giờ trôi qua!
Từ hướng nơi mà Phương Nguyệt cùng Tiểu Bạch đã tiến tới đã vang lên một vài giọng nói, từ trong những nhánh cây tiến vào nơi đám cỏ những tiếng bước chân lại vang lên cùng một vài giọng nói:
- Nhện Gạc, Nhện Tàng lúc nãy ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thiếu chủ giao, ta chọn nhầm một tên nắm giữ lôi hệ đánh không lại nên ta đã bỏ chạy, không nghĩ là lần này lại có hai tên nhân tộc ở đây, nếu thế thì ba huynh đệ chúng ta cùng liên thủ giải quyết chúng rồi tiến tới Nhị Cổ Thụ sau!
Giọng nói này có vẻ như mừng rỡ khi mà trong thấy hai người Vũ Thiên với Phương Nguyệt ở nơi này, giọng nói cũng là của nam tử đứng giữa trong ba người, ba nam tử này cũng chỉ khoảng ba mươi hai, ba mươi ba đều cũng vận một chiếc quần xám ngang đùi.
- Nhện Bự lão đại, ta thấy không đúng lắm, dường như ba huynh đệ chúng ta đang quay rầy hai tên nhân tộc này tâm sự thì phải! Nam tử bên trái tên Nhện Gạc nhìn nam tử ở giữa mà gọi là Nhện Bự lão đại rồi nhìn hai người Vũ Thiên với Phương Nguyệt, nam thì đang khoanh chân, nữ thì đang đứng nhìn rạch nước nhỏ.
- Nhện Gạc, ngươi sai rồi ta thấy chúng đang tu luyện thì đúng hơn ngươi nhìn xem tên nam nhân ngồi tĩnh tu kìa hắn ta lại bắt thú tộc của chúng ta mà tu luyện, ngươi xem tiểu thú đó dường như đã bị hắn luyện hóa đến bất tỉnh, hắn thật tàn ác phải không Nhện Bự lão đại! Nhện Tàng lại không cho lời của Nhện Gạc là đúng mà lên tiếng phản lại ngay vì những gì hắn nhìn thấy
- Hai tên ngốc các ngươi mau tiến lên xử tên nam nhân đó đi không cần biết hắn đang làm gì, không hiểu làm sao mà hai ngươi có thể giải quyết được hai tên Nhân Tộc!
Nhện Bự vẫn chăm chú quan sát hai người Vũ Thiên với Phương Nguyệt, hắn cũng đã nhìn ra Vũ Thiên đang khôi phục nguyên lực nhưng khi đến nhìn nữ tữ đang nhìn dòng nước kia thì lại không hề cảm nhận được chút nguyên lực gì dao động từ nàng, tuy nhiên hắn cũng không qua lo lắng vì nhân số của hắn áp đảo chỉ là Nhện Bự lại không yên tâm nên hắn muốn giải quyết tên nam nhân đang như đèn sắp đầy kia trước rồi sẽ tới nữ nhân nên liền trầm giọng mà khó hiểu nói với Nhện Gạc, Nhện Tàng.
- Huynh nên tập trung khôi phục nguyên lực, để muội giải quyết họ!
Giọng nói Phương Nguyệt đã vang vào tai Vũ Thiên còn nàng thì đã xuất hiện trước hắn ánh mắt vẫn vậy mà nhìn về phía Nhện Gạc, Nhện Tàng đang tiến tới còn Nhện Bự vẫn chỉ đứng im tại chỗ mà quan sát, ánh mắt hắn cũng đã hiện lên chút gì đó bất thường khi trong thấy Phương Nguyệt, có lẽ hắn cảm nhận được nguy hiểm từ Phương Nguyệt còn tên Gạc và Tàng lại không nhận ra. Vũ Thiên cũng chỉ gật đầu mà không lên tiếng hắn chỉ nhìn Phương Nguyệt chắn trước mình mà trong lòng có chút khác lạ đến khó tả nhưng đành chịu vì bây giờ hắn thật sự quá yếu, tuy những lời nói của ba tên thú tộc đều lọt vào tai của hai người nhưng hai người cũng không hề lên tiếng mà trả lời.
- Nhện Tàng ta thấy nữ tữ Nhân Tộc dường như xinh đẹp hơn nữ tữ Nhện Tộc chúng ta thì phải!
- Trái, phải!
Nhện Gạc không trả lời mà chỉ nhắc nhở Nhện Tàng, dường như chính Nhện Tàng cũng hiểu ý, chỉ thấy tốc độ của hai người gia tăng nhưng không hướng thẳng Phương Nguyệt mà lại vòng sang hai bên trái phải nàng mà nhắm tới Vũ Thiên đang ở phía sau nàng
- Xem ta đây
Tiếng hét phấn khích của Nhện Gạc đã vang lên chỉ là hắn còn chưa buông hết lời thì đã cảm thấy thân thể đang lao về hướng Vũ Thiên như đâm phải bức tường lạnh lẽo mà bị chấn cho lui lại, ánh mắt không khỏi hiện lên kinh sợ mà câu vừa thốt ra đã phải ngậm lại, Nhện Tàng cũng gống như Nhện Gạc cũng bị một bức tường băng ngăn cảng mà không thể tiến, ánh mắt hai người nhìn nhau rồi nhìn Phương Nguyệt nhưng không đợi hai người kịp suy nghĩ gì mà một áp lực khác đã xuất hiện, hai người chỉ cảm thấy phía trên đỉnh đầu mình như có một ngọn núi đang được đặt xuống nơi hai người đứng ánh mắt Nhện Gạc, Nhện Tàng liền nhìn lên mà hoảng sợ bởi thứ hai người nhìn thấy tuy không phải là một ngọn núi nhưng nó cũng đủ ấn cho hai người phải lún vào mặt đất đó là một bàn tay băng, không đợi hai người kịp phản ứng gì bàn tay băng được hình thành trên đỉnh đầu Nhện Gạc, Nhện Tàng đã trực tiếp ấn mạnh xuống tiếng ầm lớn đã vang lên rồi lại trở nên yên lặng nơi hai Nhện Gạc, Nhện Tàng bóng dáng của hai người cũng không thấy đâu.
- Hai tên Trung Vương cứ thế mà đi sao, yêu nữ này quá mạnh, dường như còn khủng khiếp hơn tên nắm giữ lôi hệ
Nhện Bự nhìn về hai nơi Nhện Gạc, Nhện Tàng mới đứng lúc nãy đã trở nên im lặng mắt hắn như muốn lồi ra vì hai cái hố đã hiện ra nơi đó mà im lặng, hắn không còn cảm nhận được sinh mạng hay thấy động tĩnh của Nhện Gạc, Nhện Tàng chứng tỏ hai người đã chết sau một kích của nữ tữ này, Nhện Bự chỉ còn biết tự nói một mình rồi nhìn Phương Nguyệt vẫn tĩnh lặng đứng yên nơi đó hai bàn tay nàng đã hiện lên chút băng hệ đang phủ lấy mà đang kết quyết lại với nhau trong lòng lại nghĩ tới bốn chữ “chạy là thượng sách”
- Ta đợi hai ngươi ở Nhị Cổ Thụ!
Nhện Bự dứt lời cũng không đứng lại mà nhắm hướng phải Phương Nguyệt mà dùng tốc độ nhanh nhất mà lao đi, hắn cũng không có ý định trả thù cho Nhện Gạc, Nhện Tàng chỉ là giọng nói của Phương Nguyệt đã băng lạnh vang lên
“Băng Cung Nhất Tiễn”
Bàn tay Phương Nguyệt đã nắm lấy một cây cung băng mang theo một mũi tên băng đã xuất hiện mà nàng nhắm hướng Nhện Bự chỉ một tiếng phá vang lên mũi tên băng mang theo hàn khí lạnh lẽo mà phá không lao tới Nhện Bự đã bỏ chạy được một đoạn ngắn phía sau Phương Nguyệt và Vũ Thiên khi mũi tên băng lướt tới đâu cây cỏ nơi đó dường như bị đông cứng lại. nhện Bự đã cảm giác được nguy hiểm phía sau hắn đang kinh sợ không thôi vì nhận thấy uy lực của một tiễn đang lao tới dường như có thể khiến hắn đi theo Nhện Gạc, Nhện Tàng bất cứ lúc nào, tuy hắn biết hắn không thể đón đỡ nhưng nếu không đón đỡ thì hắn cũng sẽ phải bỏ mạng vì mũi tên băng đã đến rất gần hắn.
- Nhện Tộc, hắn mạnh hơn lão Nhện Thụy.
Vũ Thiên cũng quan sát mà nhìn Nhện Bự đang ở hướng bên phải mình định bỏ chạy nhưng lại bị Phương Nguyệt ép cho quay lại bản thể mà kinh ngạc vì như thế cho thấy Nhện Bự cùng tộc nhân Nhện Tộc với Nhện Thụy, nhưng Vũ Thiên lại cảm nhận thấy dường như nhện Bự mạnh hơn Nhện Thụy rất nhiều hắn nhìn quầng sáng cam đậm đang lúc ẩn lúc hiện quanh thân thể Nhện Bự mà đoán. Còn Nhện Bự hắn đang bị bắt buộc mà đành bất đắt dĩ mà quay lại bản thể của mình để chống đỡ mũi tên băng của Phương Nguyệt, hai cái ngàm to lớn của Nhện Bự đã hướng về phía mũi tện băng của Phương Nguyệt nó không kẹp lại mà lại mở rộng ra một khoảng ba mươi cen, khoảng rộng lại bắt đầu đan tơ hình thành một màng tơ dày khoảng hai cen, phía trước màng tơ còn được phủ một lớp huyết sắc đỏ nhạt lưu chuyển quanh màng tơ.
- Gạc Tàng Bự ta sẽ không chết!
- Bự ta đã chết, yêu nữ này quá mạnh thiếu chủ lần này khó lòng mà mang Chu Cam Qủa về tộc được.
Nhện Bự nhìn mũi tên băng đã đâm vào màng tơ huyết sắc của hắn mà hét lớn dường như hắn không muốn tin mũi tên băng này có thể uy hiếp tính mạng của hắn được. Chỉ là hắn lại không lường trước được một việc khiến hắn khó tin chỉ thấy mũi tên băng như xuyên qua như chốn không màng khiến hắn chỉ kịp thì thào một câu cuối chỉ mình hắn nghe mũi tên đã xuyên thẳng vào thân thể hắn mà nằm yên trong bụng hắn, hàn khí từ mũi tên đã lan tỏa ra xung quanh thân thể hắn một cách nhanh chóng biến hắn thành một con nhện băng.
Vũ Thiên như chết lặng nhìn hai cái hố hai bên cạnh mình cách không xa rồi lại nhìn hướng Nhện Bự đã bị mũi tên băng giết chết kia rồi lại nhìn Phương Nguyệt đang đứng trước mình mà trong lòng hắn dường như có chút bất ngờ rồi lại ngạc nhiên rồi lại kinh sợ đôi mắt như chất chứa nỗi buồn của hắn đã nhắm lại rồi lại mở ra mà thở dài hắn chỉ lặng lẽ đứng lên mà một tay kẹp lấy Tiểu Bạch trước ngực rồi tiến về phía Phương Nguyệt đang lặng yên nhìn Nhện Bự mà bàn tay còn lại đã nắm lấy tay trái vẫn còn lạnh buốt của nàng mà kéo đi trong lặng thinh hắn cứ thế mà tiến hướng về phía Nhện Bự đã bỏ chạy mà không hề lên tiếng, còn Phương Nguyệt nàng không khỏi hiện lên chút kì lạ lẫn bất ngờ với hành động của Vũ Thiên nhưng nàng định lên tiếng hỏi Vũ Thiên đã khôi phục được nguyên lực chưa nhưng rồi lại thôi mà im lặng nhìn phía sau lưng hắn mà mặc cho hắn nắm lấy bàn tay mình mà dẫn đi.