Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 114




Hai người Liễu Thiên cũng đi theo phía sau, vị thiếu phụ canh của kia lúc này cũng nhìn kỹ hai người Liễu Thiên một lượt. Đặc biệt là khi thấy Liễu Thiên thì khẽ nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ khó hiểu.

Nhưng Liễu Thiên dù có nhìn thấy ánh mắt đo nhưng cũng không quan tâm đến vị trưởng lão này, hắn rất nhanh bước qua cánh cửa đi theo Hồng Lan tiên giả.

Đi vào trong, lại là một gian phòng khác, trong phòng có bốn người đang ngồi đọc sách. Bốn người này đều là nam, tuổi tầm ngoài bốn mươi, đều có bộ dáng nho sinh, trên mình đều mặc một bộ đồ trưởng lão hai màu đen trắng.

Thấy Hồng Lan tiên giả đi đến, cả bốn người đều đứng dậy đi đến bức tường phía sau hai tay kết ấn rồi đẩy vào bức tường.

Bức tường lúc này xuất hiện nhiều tia sáng, nhiều hoa văn lộng lẫy đồng loạt phát ra kim quang rồi di chuyển trên bức tường. Ngay sau đó bức tường từ từ vặn vẹo biến đổi, những miếng đá di động thò ra thụt vào, dần dần chúng tách ra tạo thành một cánh cửa thông ra phía sau. Nhìn qua thì cảnh cửa này rộng gần nửa trượng, cao hơn trượng.

Hồng Lan tiên giả cũng không nhiều lời mà chỉ gật đầu với bốn người kia một cái rồi lại hướng hai người Liễu Thiên ra hiệu sau đó lại bước vào trong cánh cửa kia. Hai người Liễu Thiên cũng vội vã theo sau, cả ba người lại bước qua cánh cửa đi vào bên trong.

Đến căn phòng thứ ba, ở đây có một cái kính cực lớn để ở giữa phòng, bên cạnh kính là năm cái bàn với năm màu khác nhau, mỗi bàn đều có một não giả râu tóc bạc phơ ngồi đó.

Hồng Lan tiên giả vừa đi vào đây thì khẽ cúi đầu một cái, mấy vị kia cũng gật đầu lại. Sau đó nàng đi lên đứng trước tấm kính lớn kia.

Tấm kính như một tấm gương lớn, Hồng Lan tiên giả xinh đẹp lộng lẫy hiện ra trong gương.

Năm vị não giả kia gật đầu một cái, Hồng Lan mỉm cười lùi ra rồi ra hiệu cho hai người Liễu Thiên tiến lên. Hai người Liễu Thiên rất nhanh đi lên phía trước cái gương lớn kia.

Trong gương hiện lên hình ảnh một thiếu niên và một thiếu nữ đang ngó nghiêng nhìn qua nhìn lại.

Không có gì bất thường, năm vị lão giả kia lại gật đầu một cái, hai tay khẽ vận động kết ấn. Rồi từ năm người phóng ra năm luồng sáng khác nhau bắn vào cái kính lớn kia. Thế rồi cái kinh kia liền tổng hợp năm luồng sáng lại thành một luồng sáng ngũ sắc chiến lên bức tường. Ngay tức khắc, bức tường bị xuyên thủng tạo thành một thông đạo đi vào phía trong.

“Được rồi! Chúng ta đi thôi!” Hồng Lan tiên giả lúc này liền gọi.

Hai người Liễu Thiên thấy vậy liền nhanh chóng đi theo, cả ba lại đi qua một cánh cửa nữa.

Ải thứ tư, ở đây có một vị lão giả quần áo cũ kỹ đang ngồi ở một cái ghế thái sư đọc sách.

“Thường lão, ta muốn tiến vào trong Vạn Điển đường.” Hông Lan tiên giả liền hướng lão giả kia cung kính nói.

Lão giả kia không nói gì, lão ngồi dậy, hai mắt nheo lại nhìn hai người Liễu Thiên đang đứng đằng sau. Hồng Lan Tiên giả cũng không nói gì mà chỉ đứng im nên hai người Liễu Thiên càng không giám mạnh động.

Sau một lúc đánh giá, lão giả kia liền đứng dậy gập cuốn sách lại rồi đi lại phía ba người Liễu Thiên.

“Vạn Điền đường một năm chỉ mở bốn lần, như vậy lại là trường hợp đặc biệt gì đây?” Lão giả kia nhìn Hồng Lan tiên giả khàn khàn hỏi.

“Hai đệ tử này được thừa hưởng Thông Thiên dịch của Thủy Tổ đại nhân, ta mang chúng đến để nghiên cứu chút mật tịch.” Hồng Lan tiên giả nhẹ nhàng quay sang hai người Liễu Thiên giải thích.

“Sao không để chúng đến Thiên Linh các?” Lão giả nghe thấy vậy giật mình sau đó tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

“Tổng Tinh sư huynh không đồng ý, huynh ý cho rằng Thiên Linh các nên để cho những để tử thiên tài khác sử dụng thì hay hơn. Hai đứa nó tu vi quá thấp không được coi trọng.” Hồng Lan tiên giả tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

“Vậy à? Tên kia thu nhân được tên đệ tử có Thiên Viên chi tâm thành ra không coi những đệ tử khác ra gì. Ài! Lại nói thì Thông Thiên dịch cũng quá lâu không xuất hiện, người đời quên nó cũng phải thôi.” Lão giả gật đầu nói rồi lại thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.

“Ta lần này dự định cho chúng ở trong Vạn Điển đường một ngày, trưởng lão cứ chừ vào thời gian nhập đường trong trăm năm tiếp theo của ta!” Hồng Lan tiên giả từ từ nói.

“Vậy được! Ngươi là người chủ quản Vạn Điển đường nhưng một năm chỉ có nửa canh giờ được vào Vạn Điển đường, tích góp gần trăm năm cũng chỉ đủ cho hai đứa nhỏ này dùng một lần!” Lão giả kia gật đầu nói.

Vạn Điển đường là nơi lưu giữ mọi tài liệu từ bình thường đến quan trọng của Kỳ Nhân các. Nó được bảo mật tuyệt đối, mỗi năm chỉ mở bốn lần cho đám trưởng lão cao cấp trong tông vào nghiên cứu. Để tránh thấp thoát hay rò rỉ thông tin nên mỗi lần Vạn Điền Đường mở cũng chỉ cho tối đa ba người cùng vào một lúc và mỗi lần vào không quá nửa canh giờ. Mỗi trưởng lão cao cấp thì một năm đều được nửa canh giờ tiến vào và nếu không vào thì thiệt. Chỉ có một vài trường hợp đặc biệt như Hồng Lan Tiên giả hay vị Tổng Thư của tông môn mới được vào lâu hơn. Với Hồng Lan tiên giả thì mỗi năm sẽ được nửa canh giờ tiến vào, nếu nàng không dùng thì có thể tích lại để vào đó với thời gian lâu hơn. Còn Tổng Thư của tông môn thì phải năm năm mới được một lần vào đó lâu hơn ba canh giờ đó chính là vào dịp thu thư còn ngày bình thường thì cũng không được vào quá nửa canh giờ.

Lại nói thì trong tông môn thỉnh thoảng vẫn thưởng cho những đệ tử ưu tú được vào Vạn Điển đường nhưng thời gian vào của một đệ tử dù ưu tú nhất tối đa cũng chỉ là một canh giờ mà thôi. Nhưng hôm nay hai người Liễu Thiên lại được vào cả một ngày, đây chính là Hồng Lan tiên giả ưu ái hai người.

Còn tại sao Hồng Lan tiên giả không lo hai người Liễu Thiên lấy được tài liệu mật bên trong đó. Nguyên nhân chính là chỗ để tài liệu mật ngay cả nàng cũng không lấy được chứ đừng nói đến hai người Liễu Thiên.

Lão giả kia lúc này vừa nói xong liền đi đến một cái bàn nhỏ cạnh bức tường, từ trong đó lấy ra hai miếng giấy nhỏ. Lão quay lại hướng hai người Liễu Thiên nói: “Hai ngươi hãy nhỏ máu vào đây, đồng thời đưa thẻ bài thân phận ra, ta cần lưu lại thông tin của các ngươi lại.”

Hồng Lan tiên giả gật đầu ra hiệu cho hai người Liễu Thiên làm theo.

Khương Tuyết thấy vậy liền tiếp lấy mảnh giấy đồng thời cầm một thẻ bài bằng ngọc đưa ra. Liễu Thiên bên cạnh cũng tương tự tiếp lấy một miếng giấy và nọp thẻ bải của mình ra.

Việc nhỏ máu được thực hiện rất nhanh, lão giả kia thu lại hai miếng giấy, rồi lấy một hộp ngọc ra bỏ vào, sau đó dùng đầu ngón tay viết gì đó lên hôp ngọc, rồi lại cất vào một ngăn tủ khác.

“Được rồi! Vạn Điển đường là nơi chứa tất cả các loại sách mà Kỳ Nhân các có được trong nhiều năm qua, trừ mấy bộ bí thuật trấn tông được lưu tại Thiên Linh các thì trong đó chứa hầu hết các loại dị thuật của Nhất Xuân quốc và một số trong phiến Hoàng địa. Đồng thời trong đó cũng có rất nhiều mật thư mật tịch quý hiếm của các bộ tộc khác nên các ngươi hay chịu khó nghiên cứu, không phải đệ tử nào cũng được vào Vạn Điển đường đâu.” Lão giả đưa thẻ bài cho hai người Liễu Thiên rồi từ từ nói.

“Nên nhớ không được sao chép, không được làm rách hỏng hay có ý định ăn chộm sách ở bên trong. Bởi vì nếu bị phát hiện không chỉ tính mạng của các ngươi gặp nguy hiểm mà ngay cả gia tộc của các ngươi cũng không tránh khỏi. Đồng thời cũng không được làm xáo chộn vị trí sách, lấy ở chỗ nào thì đọc xong hãy để lại đó.” Lão giả hai mắt âm trầm dặn dò.

“Vạn Điển đường số sách quá nhiều, hãy tiết kiệm thời gian mà nghiên cứu, đừng uổng phí thần dịch. Đừng lên đi xuống những tầng thứ tư làm gì, bên dưới toàn là sách rất cổ, nhiều bản được viết bằng cổ văn, tuy các ngươi có thần dịch nhưng để nghiên cứu cổ văn thì quá uống phí!” Hồng Lan tiên giả khẽ gật đầu rồi từ từ nhắc nhở.

“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở!” Hai người Liễu Thiên cúi đầu cảm tạ.

“Bắt đầu thôi!” Lão giả kia lúc này nói rồi hai tay huy động, nguyên thần theo cánh tay lan tỏa ra khắp gian phòng. Nguyên thần này dần lan ra rồi lại dần biến mất không thấy bóng dáng.

Hồng Lan tiên giả lúc này lại từ trong người lấy ra một cái thẻ bài nhỏ màu đỏ, đồng thời cũng rót nguyên thần vào nó.

Ngay tức khắc, ở giữa căn phòng có một trận đồ nổi lên, trận đồ có nhiều tầng quay quanh tâm, mỗi tầng đều có hoa văn ngoằn nghèo cổ kính lay động. Ở giữa trận đồ một tia sáng màu trắng đục từ từ chiếu lên lóc nhà, tia sáng đó chiếu lên lóc nhà thì lập tức mở rộng dần ra thành một luồng sáng.

Mà Hồng Lan tiên giả khi này cầm thẻ bài màu đỏ kia đi đến phía một bức tường của căn phòng. Ở đó bỗng nhiên hiện lên một cái lỗ, xung quanh có nhiều vân sáng như sóng nước tản ra cả gian phòng.

Miếng thẻ bài được cắm vào cái lỗ kia, những vân sáng kia bỗng nhiên đại thịnh, cả căn phòng trở lên sáng rực. Khi này luồng sáng trắng ở giữa nhà đã rộng như một cái cột trụ lớn. Nó vẫn đang lớn dần đồng thời luồng sáng đó cũng sáng hơn và dần trở lên trong suốt. Thêm một lúc thì chỉ thấy quanh cột sáng kia là lớp trắng mờ mờ còn bên trong luồng sáng kia dường như không có gì cả.

“Vào đi! Nhớ cầm chắt Kỳ Tinh phù!” Hồng Lan tiên giả lúc này hướng hai người Liễu Thiên khẽ nói.

Hai người Liễu Thiên thấy vậy cũng không chần chừ liền tiến lên đi vào bên trong luồng sáng kia.

“Hãy nhớ khi nào hết giờ ta sẽ tự động vận dụng truyền tống này, hai ngươi khi đó phải ngay lập tức tiến vào để truyền tống ngược ra ngoài.” Lão giả kia thấy hai người Liễu Thiên đi vào trong truyền tống liền nói lớn.

Cả hai nghe vậy đều gật đầu mạnh một cái, Hồng Lan tiên giả khi này cầm vào cái thẻ bài vặn một cái.

Những hoa văn trong gian phòng trở lên sáng rực, một nguồn năng lượng dồn lên lóc của gian phòng rồi tiến vào quang trụ.

Quang trụ vây quanh hai người Liễu Thiên lúc này được một lớp sáng trắng xanh lướt qua. Ánh sáng đó vừa lướt qua thì hai người Liễu Thiên đã biến mất, bên trong quanh trụ không còn gì cả.

Hồng Lan tiên giả thấy vậy liền rút thẻ bài ra, lão giả kia cũng thu công.

Ngay tức khắc những ánh sáng trong phòng dần mờ nhạt rồi biến mất.

“Có Thông Thiên dịch nhưng chỉ được vào Vạn Điển đường thì có phần hơi đáng tiếc! Không biết chúng có tìm được cái gì hữu ích trong đó không?” Lão giả lúc này lại thở dài nói.

“Phải xem cơ duyên của chúng thôi, ta cũng cố hết sức rồi! Thiên Linh các cần đến Tủy Ngọc mới mở được, mỗi một Tủy Ngọc chỉ được một người. Hai đệ tử ngoại môn làm sao được tông môn đầu tư như vậy.” Hồng Lan tiên giả ngồi xuống một cái ghế nhàn nhạt nói.

“Cái này cũng là do thời gian quá lâu rồi, chứ vào thời Nghịch Thiên lầu còn tại thế thì hỏi xem tông môn có bồi dưỡng hai người này không?” Lão giả lắc đầu vẻ mặt hồi tưởng.

“Hồi đó thế nào thì chỉ là truyền thuyết, dù sao Nghịch Thiên lầu cũng bị tách ra. Thông Thiên dịch này không ai chứng thực, số người tin vào thần kỳ của nó cũng không nhiều.” Hồng Lan tiên giả lắc đầu thở dài.

“Mà thôi, bây giờ khác trước, Tổng Tinh trưởng lão kia đưa ra quyết định như vậy tuy có phần thiên lệch nhưng cũng là suy nghĩ cho tông môn! Dù sao người có Thiên Viên chi tâm cũng nên bồi dưỡng.” Lão giả từ từ nói.

“Ta cũng biết vậy nên đã cố đưa hai đệ tử này đến đây, mong sao chúng sẽ thu được thứ mình muốn!” Hồng Lan tiên giả gật đầu nhàn nhạt nói.

“Ta cũng muốn xem thứ Thông Thiên dịch có hiệu quả như lời Thủy Tổ đại nhân căn dặn không?” Lão giả kia mỉm cười vẻ mặt chờ đợi.

Lúc này, hai người Liễu thiên đã được truyền tống đến một nơi khác và điều đầu tiên hai người cảm thấy đó là mình đang đứng ở một nơi rộng lớn vô cùng.