Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 109




Vân Tiểu Mai ngồi cạnh cũng biết Liễu Thiên đang cảm thấy rất khó chịu. Khương Tuyết vốn đi cùng Liễu Thiên từ đầu đến giờ nhưng bây giờ lại đi ra ngoài cùng người khác, để hắn lại đây một mình. Nàng không biết con trai có cảm nhận gì khi yếu kém so với bạn gái đi cùng mình nhưng nàng tin rằng cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu!

Chính vì vậy Vân Tiểu Mai cũng không nói gì mà chỉ tập trung vào ăn. Còn hai đệ tử đội hai kia thì đã sớm quay sang hướng khác không thèm quan tâm đến hai người Liễu Thiên nữa.

Ăn uống xong, Liễu Thiên ngồi nghỉ một lúc rồi lại bắt đầu tu luyện. Hắn muốn bỏ hết những cảm giác vừa rồi ra khỏi đầu. Hắn biết chỉ cần mình mạnh lên thì mọi thứ sẽ thay đổi!

Linh khí trong này tuy không nhiều nhưng có còn hơn không. Dù sao không làm gì thì hắn cũng phải tập trung vào tu luyện. Hắn không muốn tình cảnh làm kép phụ như hôm nay diễn ra một lần nữa.

Ba canh giờ qua đi, bên trong này vẫn như vậy không phân biệt ngày đêm, ánh sáng do quang thạch phát ra vẫn chiếu sáng cả gian phòng. Mọi người trong phòng có người ngủ, có người thức, mỗi người một việc nhưng đa số đều yên lặng không ai làm ồn cả.

Liễu Thiên lúc này từ từ mở mắt ra đứng dậy vận động nhẹ vài cái.

Sau một lúc thư giãn, hắn cảm nhận lại cơ thể và nguyên thần trong đan điền.

Trong đan điện nguyên thần của hắn lúc này đang tràn đầy và so với giới hạn ngoài cùng của vành đan điền(đan căn) thì cũng chỉ còn kém có một chút. Đây chính là biểu hiện của sắp bão hòa và tiến hành đột phá.

Công pháp đệ nhị trọng đã giúp hắn tu luyện nhanh hơn khá nhiều, cùng với đó lượng nguyên thần do “thiên tinh” sản sinh ra là khá nhiều và ổn định nên khả năng tích tụ nguyên thần tạo thành nguyên thần đang tiến triển rất nhanh và thuận lợi. Sau thời gian ba ngày từ khi thiên tinh thức tỉnh đến giờ hắn đã tu luyện tích tụ nguyên thần từ bảy thành của đan điền lên chín thành của đan điền. Hay theo cách hiểu của hắn thì đan điền cảnh giới đã bằng chín phần mười đan điền cực đại.

Phải biết trước đây dù tốc độ tu luyện của hắn không phải chậm nhưng để tăng tiến hai thành đan điền thì cũng phải tốn thời gian hơn một tuần. Dạo này tuy có chăm chỉ nhưng được kết quả như vậy cũng là do thiên tinh trợ giúp rất nhiều.

Bây giờ, chỉ thiếu một thành nữa là Liễu Thiên có thể tiến hành đột phá lên Linh cơ cảnh đệ tứ trọng. Và cứ theo tốc độ này thì chỉ kết thúc thí luyện là đủ. Điều này khiến hắn vui mừng không ít, hắn cảm thấy tươi lại tươi sáng hơn, hắn cảm thấy việc cố gắng của mình đã bắt đầu có chút thành quả.

Bên trong này cũng không phân biệt buổi sáng buổi tối nên Liễu Thiên sau khi tu luyện xong thì hắn tự thu xếp ngủ mấy canh giờ rồi lại dậy đi dạo vài vòng lại tụ luyện.

Thời gian cứ thế ảm đạm trôi qua, Liễu Thiên cứ ngồi tu luyện liên tục rồi lại nghỉ ngơi ăn uống vài canh giờ rồi lại tu luyện. Tuy có chút tẻ nhạt nhưng cũng yên tĩnh nên hắn ngồi thiền cũng có cảm giác hoàn toàn khác. Tâm thức của hắn nhiều lúc cảm thấy thanh tịnh vô cùng, một sự thông suốt không phải lúc nào cũng thấy.

Lại nói thì hắn cũng không lo lắng cho Khương Tuyết làm gì! Hắn biết trong thí luyện này người có thể đánh ngang cơ với nàng rất ít nên để nguy hiểm đến tính mạng thì càng không thể. Còn hắn thì lại quá yếu thành ra nhiều thứ không nên lo nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng là ở trong này giữ mạng và phải tập trung tu luyện, mai kia sẽ có ngày hắn chứng mình được bản thân.

Khi này, mọi người đa số đều đang tu luyện như Liễu Thiên vậy. Chỉ một số ít thì ngồi nói chuyện hoặc bàn luận gì đó. Ở đây, thỉnh thoảng cũng có thêm những nhóm đệ tử khác chạy đến nhưng Liễu Thiên nhìn quanh thì cũng chẳng quen ai nên hắn cũng không để ý nhiều. Lại nói thì hắn cũng chẳng quan tâm đến ba người bên cạnh đã hồi phục chưa, hắn chỉ tập trung nghỉ ngơi tu luyện.

Không biết qua bao nhiêu canh giờ nhưng Liễu Thiên cũng cảm thấy khá lâu rồi. Hắn cảm nhận được nguyên thần trong đan điền đã tăng tiến rất nhiều. Khi này, đan điền cảnh giới đã mở rộng gần bằng đan điền cực đại. Như vậy nếu tiếp tục tu luyện một chút nữa rồi dùng Ba Nguyên Hoàn thì có thể đột phá rồi.

Nhưng dù sao cũng không thể đột phát ngay trong này được nên Liễu Thiên cũng không cần cố quá, hắn đình chỉ tu luyện đi loanh quanh vận động gân cốt một vòng rồi lại quay lại chỗ của mình ngồi xuống lấy chút đồ ra ăn.

Ăn xong nghỉ ngơi một chút thì lại ngồi xuống thiền định nghiên cứu hoàn thiện công pháp.



“Thí luyện bây giờ sẽ kết thúc, các đệ tử hãy theo thông đạo đi ra ngoài tập hợp!” Rồi ngày thứ bảy cuối cùng đã đến lúc hết, trong đại sảnh này bỗng nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo của nữ nhân.

“Cạch!” Ngay sau tiếng nói kia bức tường phía trong cách chỗ Liễu Thiên không xa bỗng nhiên tách ra rồi biến đổi vài lần. Một đại môn lớn mở ra, sau của đó là một thông đạo với nhiều bậc thang đi lên phía trên. Nhìn qua thì thấy phía trên kia có ánh sáng tran hòa và tươi tắn hơn trong mật thất này nhiều.

Mọi người bên trong thấy vậy rất nhanh thu dọn đồ đạc đứng dậy lần lượt đi ra ngoài. Liễu Thiên cũng tương tự dừng ăn, hắn đứng dậy cầm đồ đạc theo nhóm người từ từ bước lên những bậc thang đi lên trên.

Bước ra đến ngoài một không khí trong lành mát mẻ ập đến, Liễu Thiên hít sâu một hơi rồi nhìn quanh đánh giá một lượt.

Bên ngoài chính là một quảng trường lớn, nó rộng đến mấy chục mẫu, ở giữa có một tượng đài cao hơn hai mươi trượng. Xung quanh quảng trường có nhiều bãi cỏ ngắn, hoa viên và nhiều vùng sân nhỏ khác, chỗ hắn đứng cũng là một vùng sân được nát đá sạch sẽ vô cùng.

“Thì ra là vậy! Kết nối truyền tống đến đây ư?” Liễu Thiên nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi cũng đi lên phía trước, theo đoàn người tiến vào trung tâm quảng trường.

Mặt trời lúc này chệch hẳn về Tây, sắc trời bây giờ tuy chưa tối nhưng cũng không còn sớm nữa.

Liễu Thiên vừa đi vừa nhìn ra các hướng khác thì cũng thấy tương tự các nhóm đệ tử khác từ trong thông đạo đi ra. Xung quanh quảng trường có rất nhiều nhóm đệ tử đi ra. Người đi ra mỗi lúc một đông, những người đi đầu thì dần tiến vào trung tâm của quảng trường. Không khí ồn ảo rộn rã hẳn lên. Khi này có kẻ đang hội họp cùng bạn bè kẻ kể lể đủ thứ, có kẻ thì vui sướng cười lớn khi biết mình vượt ải thành công, có kẻ vui vẻ chạy loạn lên,… Quảng trường lúc này tràn ngập tiếng người đủ cảm xúc khác nhau.

Trung tâm quảng trường từ lúc này cũng có một thông đạo mở ra, từ đó các trưởng lão cũng lũ lượt kéo ra rồi tự hình thành nhiều nhóm khác nhau đứng quanh quảng trường. Những trưởng lão này đứng thành mười mấy nhóm, mỗi nhóm lại chia làm nhiều hàng khác nhau. Ở giữa mỗi nhóm có một là cờ nhỏ dương lên trên đó có ghi rõ ký hiệu của đội. Tứ tượng đội là hình linh thú của đội còn thập nhị đội là những chữ số.

“Tất cả các đệ tử theo tìm đội của mình rồi tập hợp vào Cung hay Hành của mình”. Đồng thời khi này cũng có một giọng nói lớn vang vọng khắp quảng trường.

Nhìn qua quảng trường khi này số đệ tử đã lên đến hơn một ngàn, tất cả nghe thấy vậy thì đình chỉ bàn tán, tất cả đi vào trung tâm quảng trường rộng lớn rồi theo kỳ đội rồi từ từ đi về phía đội của mình.

Liễu Thiên nhìn qua một lượt liền thấy kỳ đội của mình ở phía xa thì liền chào mấy người Vân Tiểu Mai rồi chạy đi.

Hắn vừa đi cũng có nhìn ngó quanh xem kỳ đội của Thanh Long đội thì thấy Thanh Long đội xếp khá xa đội của hắn. Hắn cũng muốn nhìn xem Khương Tuyết thế nào, có ở đây không hay vẫn ở ngoài kia? Nhưng xuy tính cẩn thận thì Liễu Thiên vẫn cứ quyết định không nên nhiều truyện.

Hắn giờ tìm thấy Khương Tuyết thì cũng không biết nói gì làm gì, có khi không giám lại gần vì ngại tiểu cô nương kia nghĩ linh tinh. Còn nếu không thấy nàng thì hắn cũng chẳng quay lại thí luyện để tìm. Hắn nghĩ bây giờ tốt hơn nên đi về phía đội của mình.

Đi xiên qua đám người, Liễu Thiên một lúc đã đi đến khu của đội Mười Hai. Từ xa hắn có thể nhìn thấy tám vị trưởng não đang đứng thành tám hàng ở đó, trong đó có một người đứng đầu tự nhiên là Thượng Quan Định – chủ quản cung chữ Càn.

Liễu Thiên cước bộ có chút vội vàng, hắn bây giờ chính là muốn xem hai người Hà Minh và Tằng Nhất có sao không? Mọi vấn đề về Khương Tuyết hắn tạm thời không nghĩ đến nữa.

“Liễu Thiên!” Đang trong đoàn người nháo nhác đi lại, Liễu Thiên bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Hắn quay đầu nhìn sang phải thì thấy trước mắt hắn là hai thiếu niên, một cao một thấp cả hai đều khá tả tơi nhưng vẫn nhìn hắn mỉm cười. Đây đúng là hai người Hà Minh và Tằng Nhất.

“Các ngươi tàn tạ quá!” Liễu Thiên thấy vậy mỉm cười chê.

“Sao tốt như ngươi!” Hà Minh vui vẻ chạy lại chế giễu.

“Bọn ta vừa rồi ra đây nhìn quanh mãi không thấy ngươi thì cứ lo rằng người vẫn đang ở trong sơn mạch. Nhưng xem ra số ngươi cũng không tệ!” Tằng Nhất cũng đi lại gần từ từ nói.

“Ừ! Cũng may mắn thôi, ta được một cao thủ giúp đỡ!” Liễu Thiên gật đầu, gương mặt trầm xuống có chút buồn.

“Ngươi nào vậy?” Hà Minh ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi của Thanh Long đội! Nhưng giờ chắc đã về đội của mình rồi!” Liễu Thiên thản nhiên nói.

“Vậy thôi! Khi nào có cơ hội thì cảm ơn sau cũng được. Bây giờ chúng ta ra tập trung thôi!” Hà Minh có vẻ hơi tiếc nuối rồi cũng cười thúc dục.

“Ừ! Đi thôi!” Tằng Nhất cũng gật đầu rồi đi trước.

“Thế các ngươi vào thông đạo kia có kiếm được cái gì tốt không?” Ba người đang đi thì Liễu Thiên lại hỏi.

“Ta được chút linh dược cùng linh thạch, số lượng cũng không tồi nhưng so với Tằng Nhất thì không tính là gì!” Hà Minh vui vẻ kể lại.

“Ta thì cũng chỉ hơn Hà Minh có một cái lệnh bài. Không biết có được thứ gì tốt không?” Tằng Nhất lắc đầu nói, vẻ mặt thì có chút mong đợi.

“Thế ngươi thì sao?” Hà Minh quay sang Liễu Thiên hỏi.

“Ta cũng đạt được chút ít thu nhập, không đáng nhắc đến chỉ gọi là qua ải mà thôi.” Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ buồn bã.

Cái này không phải hắn muốn giấu hai người họ, đúng ra hắn cũng chỉ đạt được có một canh giờ nghiên cứu võ học.

Những thứ đạt được khi vượt ải như cảm nhận cảm giác sống chết hay đi ở thông đạo kia thì lại khó phân định. Mấy thứ đó nói là phần thưởng cũng không phải, bảo không là phần thưởng cũng không phải. Thành ra rất khó nói, cùng với đó là vấn đề phần thưởng lại liên quan đến thiên tinh – đây là bí mật hắn đã hứa không tiết lộ. Vì thế hắn càng không muốn nói rõ vấn đề phần thưởng của mình.

“Dù sao vượt qua được thí luyện cũng sẽ được nhận thưởng rồi, nói chung chuyến đi này đều có thu hoạch!” Hà Minh nghe Liễu Thiên nói vậy thì cười cười an ủi.

Tằng Nhất thấy Liễu Thiên không muốn nhắc đến phần thưởng thì cũng không hỏi nhiều nữa mà chỉ gật gật đầu. Ba người nói chuyện một lúc thì đã đi lại chỗ đội của mình.