Thiên Ý

Quyển 1 - Chương 107




Trời ngả dần về tây, ánh nắng chiều tà đang dần biến mất, hai người Liễu Thiên lúc này lại đi đến một nhánh sông nhỏ chỉ có bề rộng hơn mười trượng. Cả hai đang đi dọc theo bờ sông tìm kiếm một chỗ sạch sẽ để nghỉ qua đêm.

Cả buổi chiều bọn họ không gặp trở ngại gì lớn, chỉ có một vài con yêu thú nhị cấp. Chính vì vậy Liễu Thiên đã đưa ra ý tưởng luyện tập thay vì di chuyển vô định và nhàm chán.

Hồi chiều, Liễu Thiên có một buổi tập luyện khá tốt, sau mấy ngày không luyện tập thường xuyên khi tập lại Liễu Thiên lúc đầu có chút mệt mỏi không quen nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được nhịp độ tập luyện. Khương Tuyết thì lại có một buổi chiều khác, tiểu cô nương này chỉ luyện tập qua thể lực một chút rồi lại bay lên một ngọn cây ngồi đón ánh nắng và tu luyện nguyên thần.

Tại một bãi đất gần một cây lớn cách bờ sông hơn năm trượng, hai người Liễu Thiên đã đốt lửa lên bắt đầu nướng thịt. Lúc này, Liễu Thiên bắt đầu đi tắm, Khương Tuyết thì chờ trời tối mới tắm nên đang ngồi lại nướng thịt.

Một lúc sau, mùi thịt nướng dần lan tỏa ra xung quanh, tuy không có gia vị gì chỉ có ít muối nhưng cũng làm người ngửi thèm thuồng không thôi. Liễu Thiên lúc này đã tắm xong, quần áo ngoại trang đồng phục được giặt qua rồi phơi lên một cái cây cách đống lửa không xa.

Xong xuôi hắn liền chạy ra ngồi bên đống lửa vẻ mặt thòm thèm nhìn mấy xiên thịt.

“Ăn thôi!” Khương Tuyết liền cầm một xiên thịt lên nhìn qua rồi nói.

“Ài! Đời người cứ như vậy có phải tốt không! Đi lang bạt, kiếm gì ăn đấy, mỗi ngày một trải nghiệm!” Liễu Thiên cầm xiền thịt ăn một miếng rồi lại thở dài ao ước.

“Ngươi thì còn than vãn cái gì!” Khương Tuyết bĩu môi mắng.

“Ta chính là buồn cho ngươi, hi vọng mai kia ngươi có thể thành cường giả để không còn bị tông môn ràng buộc.” Liễu Thiên quan tâm nói.

“Ngươi cứ lo cho mình đi, còn ta thì chắc chắn phải thành cường giả rồi!” Khương Tuyết mỉm cười rồi lại tỏ vẻ kiên quyết khẳng định.

“À! Hay nhân tiện hôm nay chúng ta hãy đặt một giao kèo đi!” Liễu Thiên lúc này chợt nghĩ ra gì đó.

“Giao kèo gì?” Khương Tuyết liền hỏi.

“Thì chúng ta mai sau không biết ra sao nhưng nếu cùng thành cường giả thì sẽ tụ họp lại và cùng hành tẩu khắp nơi. Ngươi thấy thế nào?” Liễu Thiên đưa ra đề nghị.

“Được! Chỉ sợ ngày đó còn xa lắm!” Khương Tuyết gật đầu vui vẻ rồi rất nhanh lại thở dài.

“Xa cũng không thành vấn đề, già vẫn hành tẩu được chứ sao!”
"Đúng vậy! Già cũng sẽ đi, ta sẽ đợi ngươi!"
"Được! Bản thiếu gia sẽ không làm Khương tiểu thư thất vọng.
“Được rồi! Chúng ta ăn đi thôi!”
Khương Tuyết gật đầu cầm xiên thịt đã nguội thúc dục, Liễu Thiên theo đó cũng cầm lên một xiên.



Ngày thứ năm, hai người Liễu Thiên không có ý định di chuyển nữa.

Liễu Thiên luyện tập cả sáng, sau đó nghỉ ngơi một chút hắn lại nhảy xuống sông muốn bắt vài con cá giải quyết bữa trưa.

Khương Tuyết thì lại khác, tiểu cô nương này sáng sớm ngồi thiền hơn một canh giờ, sau đó lại diện luyện một số dị thuật. Đến nửa buổi thì lại đi tản bộ một vòng muốn kiếm một con yêu thú nào đó để thư giãn gân cốt. Trưa đến, cả hai lại tập trung lại.

Liễu Thiên lúc này đã lên bờ được một lúc, quần áo đã khô nhưng mái tóc ngang vai của hắn vẫn hơi ướt, hắn đi lại điểm hẹn trên tay vẫn xách theo mấy con cá vừa vất vả bắt được.

Hắn vừa về đến khu lều thì Khương Tuyết đã ở đấy sẵn rồi, tiểu cô nương này không biết kiếm đâu ra cả một con hắc ngưu có ba sừng.

“Yêu thú quanh đây đã bị săn hết, ngươi thế nào lại kiếm được cả loại này?” Liễu Thiên nhìn con yêu thú thân nhiều vết thương nằm một bên hỏi. Theo Liễu Thiên đánh giá thì con thú này chính là Tam Giác Ngưu yêu thú tam cấp. Đúng ra nó rất hiếm thấy ở trong rừng rậm thế này, thật không hiểu tại sao Khương Tuyết lại kiếm được một con.

“À! Cái này cũng không có gì! Chỉ là ta đang luyện tập khinh công lên bay đi xa một chút. Không ngờ khi đó lại gặp con yêu thú này đuổi theo một nhóm ba đệ tử, hình như là đội sáu hay sao, ta không rõ. Ta thì chưa được ăn thịt ngưu yêu bao giờ nên tiện tay đập mang nó về đây.” Khương Tuyết nghe Liễu Thiên hỏi thì khẽ à một cái rồi kể lại.

“Tiện tay! Ài! Ngươi gặp nàng coi như đen đủi! Liễu Thiên nhìn con trâu đang nằm im bất động kia lắc đầu lẩm bẩm thầm than.

“Lúc trở về ta có nhìn thấy một cửa vào của điểm nghỉ chân.” Khương Tuyết lúc này lại nhớ ra nói.

“Vậy chúng ta tính sao?” Liễu Thiên nghe vậy liền quay ra hỏi.

“Ta nghĩ nên vào đó, dù sao cũng ở ngoài năm ngày rồi, bây giờ chúng ta vào đó nghỉ ngơi cũng được. Đồng thời ta cũng muốn xem trong đó có những nhóm người nào?” Khương Tuyết suy tư.

“Thế cũng được, chiều chúng ta sẽ qua đó!” Liễu Thiên gật đầu đồng ý.



Trời gần tối, tại một sườn núi xoải, chỗ này có một thác nước nhỏ chảy. Bên cạnh thác có một phiến đá lớn khá phẳng và ẩm ướt. Ở đỉnh của phiến đá này có một vùng mờ mờ hắc vụ đang xoay tròn, nó có đường kính tầm một trượng.

“Kia rồi! Chúng ta cũng vào thôi, trời gần tối rồi!” Khương Tuyết đứng xa xa nhìn lại điểm hắc vụ kia nói.

“Ừ!” Liễu Thiên gật đầu đi lên trước.

Hai người Liễu Thiên sau khi nghỉ trưa xong thì một mạch đi đến đây. Họ không chạy hay phi hành mà chỉ đi bình thường nên đến giờ đã gần tối mới đi đến đây.

Đứng trước cửa vào điểm nghỉ chân kia, hai người Liễu Thiên nhìn nhau không ai vào trước.

“Vào trước đi!” Liễu Thiên hướng Khương Tuyết nói.

“Được! Ta vào mà không thấy ngươi sẽ lập tức ra ngay!” Khương Tuyết gật đầu nói.

Vừa nói xong Khương Tuyết thân hình động một cái nhảy lên lao vào trong hắc vụ biến mất không thấy động tĩnh gì.

“May quá a!” Liễu Thiên nhìn thấy hắc vụ không có biến mất liền mỉm cười nói rồi cũng động thân nhảy lên điểm hắc vụ kia.

Đi vào hắc vụ, Liễu Thiên cảm giác bị cuốn đi, hai mắt hắn nhắm liền, cả thân hình lảo đảo vài cái, rồi một lúc mới ổn định lại được.

Ngay tức khắc hắn cảm nhận được ánh sáng và âm thanh ồn ào phía trước. Hắn mở mắt ra, thì thấy mình đang đứng trong một đường hầm nhỏ, phía cuối đường hầm có ánh sáng trắng, cùng với đó là những âm thanh ồn ào do những đệ tử bên trong đó phát ra.

Liễu Thiên nhìn lại đằng sau một cái thì thấy vẫn là hắc vụ uốn lượn. Hắn lúc này cũng không nghĩ nhiều, liền nhanh chân đi lên phía trước. Khoảng cách với vùng sáng chỉ mấy trượng nên rất nhanh Liễu Thiên đã bước vào vùng sáng kia.

“Ngươi đây rồi!” Khương Tuyết vừa thấy Liễu Thiên vào liền quay ra nói.

Tiểu cô nương này lúc vào đây thấy bên trong mới chỉ có hơn ba mươi người thì yên tâm hơn hẳn. Lúc đầu hai người không ai chịu vào chính là sợ chỗ này chỉ còn chỗ cho một người nhưng bây giờ vấn đề chỗ trống đã được giải quyết.

“Ừ! Trong đây đông vui a!” Liễu Thiên gật đầu nhìn quanh gian phòng môt lượt nói.

Trong gian phòng lúc này có tầm ngoài ba mươi người, đa số là người của Thập nhị đội, Tứ Tượng đội chỉ có một vài nhóm. Những người trong này bây giờ có vẻ đã quen với cuộc sống trong này nên mỗi nhóm đều đang vui vẻ làm những việc mình thích. Có nhóm thì đang ngồi tu luyện, có nhóm lại ngồi nói chuyện phiếm, có nhóm thì đang chơi mấy chò dân gian gì đó, Liễu Thiên nhìn cũng chẳng biết là trò gì.
Lúc này đông vui nhất chính là chỗ ở giữa đại sảnh này. Đa số mọi người đang tập hợp quanh đó, ở đó tạo thành vòng tròn lớn, bên trong nhìn thấy hai ngươi đang di chuyển qua lại, hình như đang đánh nhau.

Lại nói thì trong đây cấm đánh nhau nhưng cả hai đồng ý tỷ võ thì không thành vấn đề. Chính vì vậy mấy đệ tự trong đây vẫn có thể lập lên võ đài tỷ thí, miễn sao không ảnh hưởng đến tính mạng là được. Và hình như bên kia cũng có một trang tỷ thí như vậy.
“Qua đó xem thôi!” Khương Tuyết cũng chú ý đến đám đông kia, nàng hướng nơi đó đi đến.

Liễu Thiên cũng không phản đối, hai người từ từ hòa nhập vào đám người đứng xem.

Bên trong vòng tròn này có hai nam đệ tử đang tỷ thí với nhau. Một người thân mặc bộ đồ trắng xanh hai màu, một người thân mặc hắc y. Nhìn kỹ lại thì đây là một đệ tử đội Hai đang đánh với một đệ tử Huyền Vũ đội. Nam đệ tử Huyền Vũ đội thân mặc hắc y tuổi tầm mười năm mười sáu, dáng người cao lớn, gương mặt hơi mập, tóc dài buộc gọn. Nam đệ tử đội Hai kia thì nhìn trẻ hơn chỉ tầm mười ba mười bốn, gương mặt thanh tú, tóc tai để xõa.

Cả hai khi này đều chỉ dùng quyền cước cùng với loại võ học bình thường đánh nhau chứ không hề dùng dị thuật. Vì vậy Liễu Thiên đoán rằng hai người này chưa đạt Khai Minh cảnh.

“Tôn Huy Vũ! Hắn cũng ở đây!” Khương Tuyết nhìn thấy nam đệ tử mặc hặc y kia thì bỗng nhiên lẩm bẩm.

“Ngươi biết hắn?” Liễu Thiên quay sang ngạc nhiên hỏi.

“Ừm! Tên này đứng thứ ba tại Huyền Vũ đội, nhưng nếu nói về thể thuật thì là đứng đầu cả số đệ tử mới vào. Người nào lại tỷ thí thể thuật với hắn chứ?” Khương Tuyết gật đầu khẽ nói, sau đó lại nhìn nam đệ tử của thập nhị đội kia với ánh mắt tò mò.

“Ngươi ngay cả Lâm sư huynh cũng không biết sao?” Một nữ đệ đứng cạnh nghe thấy hai người Liễu Thiên có vẻ không biết thiếu niên kia ngạc nhiên quay sang hỏi.

“Lâm Mộng, đệ tử đội Hai, mười bốn tuổi, tu vi Khai Minh cảnh sơ kỳ đỉnh phong, dị thuật tu luyện đa dạng, tất cả đều tu luyện đã đến mức lô hỏa thuần thanh, nghe nói có thể kết ấn và đổi dị thuật cực nhanh.” Khương Tuyết nghe thấy nữ đệ tử kia nói đến Lâm sư huynh rồi lại nhìn lại áo của nam đệ tử kia thì đã đoán ra thân phân của nam đệ tử đó.

“Thì ra là hắn! Thể thuật chiến đấu của hắn thì không biết thế nào?” Khương Tuyết lại lẩm bẩm.

“Ngươi xem ra hiểu biết rất nhiều về những đệ tử mạnh khác?” Liễu Thiên nghe vậy quay sang hỏi Khương Tuyết.

“Cái này cũng chỉ là trong lúc rảnh rỗi đi tìm hiểu chút thôi.”

Lúc mấy người đang nói chuyện thì phía trong hai người kia quyền qua cước lại một hồi thì đã dừng lại. Cả hai đứng cách nhau hai trượng, Lâm Mộng nhìn đối thủ mỉm cười nói: “So đấu thể thuật ta thật không bằng Tôn huynh, chúng ta dừng thôi!”

“Quả nhiên ngươi rất mạnh, tin đồn về ngươi quả không sai!” Nam đệ tử mặc hắc y nhìn Lâm Mông với ánh mắt kiêng kị nói.

Nam đệ tử này biết đối thủ đánh với mình chỉ dùng thể thuật là sở trường nhưng mình chỉ chút thượng phong thì khi giao tranh có cả dị thuật thì mình chắc chắc không phải đối thủ của người này.

“Ta thì có gì mạnh đâu, nghe nói trong Huyền Vũ Đội có một người họ Tề, ta so với vị đồng môn họ Tề kia đã tính là gì!” Lâm Mộng xua xua tay tỏ vẻ kiêm tốn, sau đó lại thử đánh động hỏi đến một người khác.

“Tề Thiếu Tiên tên đó rất mạnh nhưng tính tình... khiến cho ta thật ngứa mắt!” Nam đệ tử mặc hắc bào nghe đến họ Tề thì nhíu mày nghiến răng nói. Xem ra đã từng bị nếm đau khổ trên tay người kia.

“Vậy thôi, khi khác xin chỉ giáo!” Lâm Mộng lúc này không nói gì thêm, hắn mỉm cười chắp tay khách sáo nói một câu rồi quay người đi ra ngoài.

Đối với hắn tỷ thí như vậy là đủ rồi. Hắn tuy không đánh lại tên này về thể thuật nhưng cũng có thể miễn cưỡng cầm cự được. Nếu chiến đấu có cả dị thuật thì hắn tin tên này không phải đối thủ. Thậm chí hắn có thể rất nhanh hạ tên này nữa.

“Vậy việc ngươi đánh bại Hồng Thái Hoa là thật?” Nam đệ tử mặc hắc bào lúc này lại hướng Lâm Mộng đang rời đi hỏi.

“May mắn thôi!” Lâm Mộng cũng không quay lại mà chỉ nói một câu.

Mấy người thập nhị đội thì không mấy ai biết người hai người Lâm Mộng nhắc đến là ai nhưng những đệ tử của Tứ Tượng đội đa số đều biết. Chính vì vậy mấy đệ tử Tứ Tượng đội vẻ mặt ngạc nhiên cùng sợ hãi nhìn theo Lâm Mộng.

Còn Lâm Mộng mấy ngày qua đều tìm những nhóm đệ tử khác để kiếm một người đánh một trận nhưng đáng tiếc trong này quá rộng lên hắn không gặp đối thủ. Chính vì vậy hắn quyết định vào điểm nghỉ chân nghỉ ngơi đồng thời có người nào mạnh thì sẽ khiêu chiến luôn. Khi vào đây gặp Tôn Huy Vũ thì hắn đã ngay tức khắc đánh chủ ý muốn cùng người này ra ngoài đánh một trận.

Tôn Huy Vũ lúc đó tất nhiên không dễ gì đáp ứng nên Lâm Mộng đành nói ra thân phận của mình nhưng vẫn không có tác dụng. Cuối cùng hắn đã nói rằng mình mới đánh bại một đệ tử họ Hồng của Huyền Vũ đội.

Tôn Huy Vũ nghe vậy lúc đầu vẫn không tin nhưng Lâm Mộng khiêu khích liên tục nên hắn quyết định tỷ thí để cho Lâm Mộng một bài học.

Nhưng hắn cũng không dại gì ra ngoài, nếu ra ngoài thì rất có thể hắn sẽ không tìm được một điểm nghỉ chân khác, hoặc là có tìm thấy cũng chưa chắc còn chỗ vào. Hôm nay là ngày thứ năm rồi, thời gian không còn nhiều, hắn nếu đi ra rất có thể sẽ không hoàn thành thí luyện lần này.

Vì vậy hắn muốn tỷ thí luôn trong này. Nhưng bên trong này tuy khá rộng nhưng không chỉ có hai người bọn họ. Chiến đấu bằng dị thuật có mức sát thương và tầm ảnh hưởng rất lớn sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người và gian phòng này nên cả hai quyết định tỷ thí thể thuật. Và cuối cùng dẫn đến một màn chiến đấu tay chân như vừa rồi.