Người phục vụ nhận lấy thẻ ngân hàng của Vân Hiên, lập tức quẹt qua máy POS.
Sau khi nhập mật khẩu, máy POS hiển thị đèn xanh lá, 200 ngàn tiền mặt được trừ trực tiếp.
Người phục vụ thoáng nhìn số dư trên máy POS, hoảng hồn trố mắt, chỉ thấy số dư hiển thị có đến chín số 0 ở cuối.
Chứng kiến cảnh này, người phục vụ lập tức lắp bắp nói: "Xin lỗi ngài, lúc nấy tôi thật là vô lễ, xin hỏi ngài có cần chúng tôi bào chế và đun sắc dược liệu không am
"Chúng tôi có phòng đun thuốc miễn phí, bất cứ lúc nào cũng có người giúp anh xử lý dược liệu, cũng có đầu bếp thuốc lành nghề, chỉ cần một chút phí nhỏ là có thể đun sắc thuốc cho ngài."
"Được rồi, cảm ơn!"
Nghe nói có phòng đun thuốc miễn phí, Vân Hiên gật đầu đưa dược liệu trên tay cho họ, điều này cũng giúp anh không phải quay về nhà lấy dụng cụ đun thuốc. nữa.
Sau khi hướng dẫn cách bào chế và xử lý dược liệu, người phục vụ gật đầu cầm dược liệu đi ra.
"Vân Hiên, cảm ơn anh!"
Vu Kiều Kiều cảm động một cách khó tả, cô ta và Vân Hiên mới chỉ quen nhau được một thời gian ngắn, anh không chỉ tự nguyện chữa bệnh cho cô ta, mà còn rộng rãi lấy ra 200 ngàn để mua thuốc cho cô ta.
Đây là sự tin tưởng và quan tâm mà cô ta cảm nhận được từ một người đàn ông khác ngoài anh trai mình.
"Anh yên tâm, 200 ngàn này coi như anh cho tôi vay, tôi nhất định sẽ hoàn lại số tiền này cho anh, chỉ là thời gian có thể sẽ lâu một chút, 200 ngàn nếu tôi không ăn không uống thì phải hai năm mới kiếm đủ."
Nghe nói phải bỏ ra 200 ngàn để mua thuốc chữa bệnh, điều đầu tiên Vu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện bỏ qua, nhưng rồi nhớ lại cảnh mỗi ngày mỗi tháng phải chịu đựng cơn đau khiến mình đổ mồ hôi lạnh, khiến cô ta không khỏi hơi khϊếp Sợ.
"Không sao đâu, chỉ là một chút tiền nhỏ thôi, sức khỏe quan trọng hơn!"
€ó lẽ vì đã nhìn thấy quá nhiều người giàu có ở Đảo Thiên Y, nên Vân Hiên không cảm thấy 200 ngàn là nhiều lắm.
"Vân Hiên, tại sao anh lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp tôi chữa bệnh?”
"Chữa bệnh là chữa bệnh, sao phải hỏi nhiều như vậy chứ?”
"Nhưng mà, đó là 200 ngàn đấy, không phải hai ngàn hay 20 ngàn đâu, chúng †a mới quen nhau được một thời gian ngắn, anh đã lấy ra 200 ngàn để mua thuốc cho tôi, chẳng lẽ vì..."
Vu Kiều Kiều chưa kịp nói hết câu, Vân Hiên đã lên tiếng: "Cô không nói thì tôi quên mất, 200 ngàn thuốc này chỉ đảm bảo cô không gặp vấn đề trong vòng một năm thôi, sau này cô phải tự nghĩ cách mua thuốc rồi."
"Nhưng may mà, càng lớn tuổi thì có lẽ cô sẽ lấy chồng, lúc đó cứ bảo chồng cố gắng một chút vào ban đêm, kết hợp y học cổ truyền và hiện đại, tin rằng không lâu sau bệnh tật sẽ khỏi hẳn."
"Anh..."
Chút cảm kích trong lòng Vu Kiều Kiều tan biến ngay tức khắc, cô ta tức giận muốn đấm cho anh một quyền.
"Cô Vu đã đến rồi sao?"
Một bóng người vội vã từ ngoài hiệu thuốc đi tới, mặc một bộ đồ Đường, tóc bạc trắng, sau lưng có hai người trẻ tuổi khác xách theo hòm thuốc.
Ba người bước vào phòng, nhìn thấy Vu Kiều Kiều, ông cụ mỉm cười nói: "Tôi tưởng hôm nay cô không đến nữa chứ, vừa đi là nghe người phục vụ nói cô đã tới rồi, muốn bốc thuốc sao?"
"Ông nội Bạch!"
Nhìn thấy ông cụ, Vu Kiều Kiều phấn khởi gọi: "Ô kìa, ông không được đâu nhé, có phải nghe cháu đến nên cố ý trốn không?”