Thiên Y Tiêu Dao

Chương 60: Dừng tay lại




Không kịp chờ xe ổn định, Trương Hạo nóng lòng ôm cái bánh kem mà con gái yêu thích chạy thẳng đến phòng bệnh, khi vừa đi đến cửa phòng bệnh, anh lại phát hiện vợ mình Trương Liên đang đứng đó ôm cánh tay một người đàn ông xa lạ.

Khi nhìn thấy Trương Hạo đến, Trương Liên lập tức ngước. mặt lên, kiêu ngạo nói: “Trương Hạo, anh đến đúng lúc lắm, mau ký tên đi.”

Vừa nói, cô ta vừa ném cho anh một tờ giấy, khi nhìn thấy dòng chữ “thỏa thuận ly hôn” trên đó, Trương Hạo sững sờ, run rẩy nói: “Vợ, em nói cái gì vậy?”

“Đừng gọi tôi là vợ, thật ghê tởm” Trương Liên sốt ruột nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, hôm nay tôi đến đây là để thông báo với anh, đây là bạn trai mới của tôi, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Cái gì?”

Lời nói của Trương Liên khiến Trương Hạo sững sờ, anh và Trương Liên là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ còn có với nhau một đứa con gái, con gái lúc này đang bị bệnh, Trương Liên chẳng những không quan tâm, mà lại biến mất một thời gian rất lâu, khi cô trở về, cô ta lại dẫn theo một người đàn ông, còn nói sẽ kết hôn với gã ta.

“Vợ à, sao em có thể làm như vậy, em làm sao đối mặt với Nguyệt Nguyệt?” Trương Hạo lo lăng, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến Trương Liên sẽ phản bội anh ta.

Hóa ra thời gian trước Trương Liên mất tích, chính là bỏ trốn theo người đàn ông khác...

“Ha ha, liên quan gì đến tôi, tôi nói cho anh biết, nếu không phải lúc trước do gia đình sắp xếp, tôi cũng sẽ không. lấy anh, một kẻ thất bại, chứ đừng nói đến việc sinh con nhóc đó.

Trương Liên hờ hững nói, như thế Nguyệt Nguyệt không phải là con gái ruột của cô ta vậy.

“Vợ, sao em có thể nói ra những lời tàn nhãn như vậ Nguyệt Nguyệt là con gái của em, em.." Trương Hạo rất tức giận, khi nhìn thấy vợ mình đi cùng với người đàn ông khác, nhưng khi nghe những lời tàn nhãn mà Trương Liên nói, anh thật sự không thể chịu được nữa.

“Ha ha, vậy thì sao, trong mắt tôi, nó chỉ là của nợ, chết là tốt nhất”

Trương Hạo ngây ngẩn, anh không thể tin được Trương Liên có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy, Nguyệt Nguyệt là con gái ruột do cô sinh ra, thế mà cô ta còn tuyệt tình như vậy, coi như không vì anh thì cũng phải vì con gái.

“Vợ à, tôi cầu xin em, nếu em không muốn liên quan đến tôi cũng không sao, nhưng em không thể không cần Nguyệt Nguyệt, con bé...” Trương Hạo cầu xin, trực tiếp quỳ trên mặt đất, con gái đã bị bệnh thành như vậy rồi, nếu mẹ còn bỏ đi nữa, nhất định con bé sẽ rất buồn.



“Mẹ kiếp, đồ vô dụng, tránh xa tôi ra” Trương Liên lạnh lùng nói, chén ghét lùi lại một bước.

“Khốn kiếp, anh không nghe cô ấy nói sao, đồ khốn kiếp.” Người đàn ông đứng bên cạnh Trương Liên cũng nghịch ngợm mở miệng, đã Trương Hạo té ngã trên đất.

“Dừng tay lại.”

Lúc này, Trần Ngao vừa đúng lúc đi đến nhìn thấy cảnh này, lập tức tức giận chạy đến, đỡ Trương Hạo đứng dậy: “Anh Hạo, anh không sao chứ.”

“Anh...”

“Ngày mai nhớ đến Cục Dân chính để làm thủ tục.” Trước. khi Trương Hạo nói hết câu, Trương Liên lại lạnh lùng liếc nhìn Trương Hạo, nằm lấy tay người đàn ông rời khỏi bệnh viện.

Nhìn theo bóng lưng Trương Liên rời đi, Trương Hạo tức giận đến run người, thất vọng dựa lưng vào tường.

“Anh Hạo, loại phụ nữ như vậy không đáng để anh phải buồn” Trần Ngao thở dài an ủi, anh chính là người từng trải, những chuyện Chu Cầm từng làm với anh đã giúp anh nhìn rõ mọi chuyện.

Có một số người phụ nữ không đáng nhận được sự yêu thương.

“Haizz... anh không sao, anh chỉ lo cho Nguyệt Nguyệt vẫn còn quá nhỏ, làm sao chấp nhận được chuyện không có mẹ.."” Vẻ mặt Trương Hạo cay đắng nói, dù sao có đứa trẻ nào mà không cần mẹ bên cạnh.

“Có thể Nguyệt Nguyệt không yếu ớt như anh đã nghĩ đâu” Trần Ngao nói, ánh mắt quét vào phòng bệnh, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trên giường bệnh ngước mắt nhìn trời, vẻ mặt trầm tư.

“Nhân tiện, anh Hạo, trong thẻ này vẫn còn một ít tiền, anh có thể lấy dùng trước, anh cũng cần tiền để chữa bệnh cho Nguyệt Nguyệt, đừng để trẻ con chịu khổ” Trần Trần Ngao lấy ra một tấm thẻ đưa cho Trương Hạo, “Được rồi, em còn có chút chuyện, em đi trước đây.”

Trương Hạo còn muốn nói cái gì đó, nhung Trần Ngao đã rời khỏi, anh nặng nề thở dài, ánh mắt Trương Hạo phức tạp, anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng mạnh mẽ của con gái. Một giọng nói yếu ớt vang lên:

“Bố...”