Liếc nhìn Liễu Đan Phượng vẻ mặt hoàn toàn thất thần cùng không cam lòng rời đi, Long Thần Vũ hừ một tiếng lại uống thêm một chén rượu Hỏa Liệt Nhi. Không ngờ lần đầu tiên hắn ra tay với nữ nhân lại là Quận chúa của Long Quốc. Có điều nói những lời không nên nói, chọc giận đến hắn, cũng chỉ phí đi một ngụm máu đã tính là quá nhẹ. May mắn cho nàng ta, là Quận chúa của Long Quốc, thay bằng người khác, khẳng định chết rất thê thảm.
Nhưng tại sao nghe những lời xúc phạm đến Tiểu Thiên hắn lại đột nhiên tức giận?
Long Thần Vũ đưa tay xoa xoa mi tâm. Hương rượu Hỏa Liệt Nhi vấn vít bên chóp mũi cũng không biết làm cho hắn thanh tỉnh hay mơ hồ. Chỉ biết hình ảnh nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc chợt hiện lên trong đầu hắn. Ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng tràn ngập tâm trí hắn. Khiến hắn bất giác giật mình lại có phần sửng sốt. Nàng ấy tên gì? Bạch Thiên Tuyết sao? Đôi mắt hẹp dài nhíu lại rồi mở lớn.
Thiên Tuyết?
Nàng ấy cũng tên Thiên Tuyết?
Long Thần Vũ nghe tim đánh bộp một cái. Là trùng tên hay là…?
Nghĩ đến đây bên trong hắn liền như có một ngọn núi lửa phun trào, dòng nham thạch nóng cháy đến từng mạch máu. Hắn bật người đứng dậy, hoang mang bất định. Tim đập loạn, toàn thân run lên. Long Thần Vũ vơ lấy bình rượu Hỏa Liệt Nhi nốc cạn để bình ổn tâm tình.
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng sâu!
Trước khi xác thực mọi chuyện, trước khi biết được chắc chắn Tiểu Thiên có phải là Thiên Thiên năm đó gặp gỡ hắn ở thung lũng Xuyên Tuyết hay không thì hắn tuyệt đối phải bình tĩnh.
Trên vai phải của Thiên Thiên có vết sẹo đặc trưng, nhưng hắn không thể đối với bất kỳ nữ nhân nào thô lỗ nghiệm chứng, huống hồ người đó lại là Tiểu Thiên. Cũng vì điều này sư phụ đã giúp hắn dùng một loại dược để hủy đi phần mặt bên trái. Chỉ cần có vài giọt máu của nữ nhân mang trong mình dẫn chất Xuyên Tuyết tự nguyện đưa ra, xoa đều lên những huyết mạch li ti vằn vện, thì diện mạo của hắn sẽ được khôi phục. Nữ nhân đó cũng chính là Thiên Thiên của hắn.
Thần Vũ suy đi tính lại, rốt cuộc quyết định đợi tối nay lúc vắng vẻ sẽ đến Khuynh Các một chuyến.
“Vũ ca ca” – Giọng nói lanh lảnh như chuông ngân ở phía ngoài vang lên.
“Ô! Ân Hy công chúa cũng đến đây sao? Là muốn tìm Hàn Vương?” – Giọng nam nhân cũng tiếp nối theo.
Tiểu Thiên ngạc nhiên quay đầu. Chỉ thấy người vừa lên tiếng là một nam nhân toàn thân mặc cẩm bào đỏ thẫm, vóc dáng cao lớn thon dài, đang nhướn mày híp đôi mắt phượng nhìn nàng.
“Ngươi là ai?” – Liếc thấy phía sau còn có cả hộ vệ đi theo, Tiểu Thiên âm thầm suy đoán một chút thân phận của hắn.
Nam nhân nở một nụ cười tà mị, hắn khẽ lắc đầu tiến đến gần nàng:
“Ân Hy muội muội lúc sáng còn có gặp qua ta, lại quên rồi?”
“Lúc sáng nhiều người như vậy, ta không nhớ hết” – Tiểu Thiên nhún vai, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Quá đông người, trừ Long Thần Vũ, Hoàng Thiên Minh, Thục Phi, nàng căn bản không để ý đến ai.
Nam nhân trước mặt mang một vẻ đẹp yêu nghiệt trời sinh, đối với người mê cái đẹp như nàng không thể không bị quyến rũ, nhưng lạ ở chỗ Tiểu Thiên lại không có thiện cảm với người này, rõ ràng bên ngoài cười đến ôn hòa, mắt môi cong cong, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt hiện lên tia tà ác khó lý giải.
“Ồ, nói vậy cũng không phải do muội. Được được, chi bằng ta tự mình nói ra. Nam nhân ưu tú đang nói chuyện với muội là Thất hoàng tử Hoàng Thiên Vỹ. Gọi ta một tiếng Thất hoàng huynh là được” – Hoàng Thiên Vỹ lại nhếch khóe môi, ánh mắt thâm thúy yêu dã nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiên.
Thì ra lại là một hoàng huynh cùng cha khác mẹ với nàng. Dường như huyết thống của phụ hoàng có chút tự kỷ thì phải, ai nấy cũng đều yêu thích nhất là ca ngợi chính mình. Đầu tiên là nàng, đến tên Hoàng Thiên Minh kia, bây giờ lại đến hắn. Có điều cùng là hoàng huynh, Hoàng Thiên Minh lại tạo cho nàng một cảm giác thoải mái, đơn thuần, nhưng người này, quanh thân lại tỏa ra một tầng khí quỷ dị khó hiểu, khiến nàng mới gặp lần đầu đã tự nhiên nảy sinh cảnh giác đề phòng cùng khó chịu trong lòng.
Đáp lại lời của hắn, Tiểu Thiên chỉ gật đầu một cái rồi xoay người. Dù sao nàng với hắn cũng không có việc gì để nói.
“…” – Hoàng Thiên Vỹ cơ mặt giật giật mấy phát, khóe miệng nhếch lên, mỹ nhân hoàng muội vừa xuất hiện này cũng quá là không để cho hắn mặt mũi rồi – “Muội đến tìm Hàn Vương sao?”
Tiểu Thiên lại nhíu mày xoay người. Nàng cũng không nghĩ đến thân phận hiện tại của nàng đã là công chúa Thiên Quốc, việc tự mình đến tận dịch quán để tìm gặp Vương Gia nước láng giềng có bao nhiêu mờ ám, vô cùng tự nhiên gật đầu: “Phải!”
“Hình như không thích hợp! Lẽ nào muội và Hàn Vương quen biết nhau từ trước?” – Lời của Hoàng Thiên Vỹ nói ra có bao nhiêu ẩn ý? Có giao hảo với người Long Quốc, lại chỉ nháy mắt đã làm công chúa Thiên Quốc, rốt cuộc là người của bên nào? Mục đích ra sao? Chuyện hoàng đế Thiên Quốc qua một đêm liền nhận nghĩa nữ đã khiến trên dưới triều đình, trong ngoài hậu cung xôn xao nghi kị rồi. Thật sự chỉ là nghĩa nữ hay lại biến thành hồ ly tinh mê hoặc lòng người? Không khéo còn trở thành yêu nữ hại nước hại dân.
“Đúng! Ta quen với hắn! Chỗ nào không thích hợp? Liên quan gì đến huynh?’ – Tiểu Thiên càng lúc càng không thích giọng điệu nói chuyện của Hoàng Thiên Vỹ, nàng nhướn mắt hỏi.
Hoàng Thiên Vỹ lại hếch cằm cười lớn. đôi con ngươi bắn một tia sắc bén về phía Tiểu Thiên. Không nghĩ được mỹ nhân trước mặt lại thống khoái trả lời như vậy. Thực không ngại những lời đàm tiếu?
Rất có cá tính, so với dáng vẻ nhu mì lúc sáng, hiện tại có phần phóng khoáng hơn nhiều. Nhưng càng như vậy vẻ đẹp của nàng lại càng rạng rỡ chói mắt, như một tiểu thái dương.
Đối với hắn còn là một thái độ rất ngông cuồng.
Hoàng Thiên Vỹ hắn ôm qua biết bao nhiêu nữ nhân, cũng chưa từng có được nữ nhân nào tư vị đặc biệt như vậy.
Hắn hứng thú!
“Hoàng muội! Không phải ta đã gọi muội là hoàng muội đó sao? Cho nên đặc biệt có liên quan. Chi bằng không vào tìm Hàn Vương nữa, chúng ta tìm một nơi nào trò chuyện, ta sẽ nói cho muội biết vì sao không thích hợp! Có được không?” – Hoàng Thiên Vỹ nháy mắt, miệng cong lên.
“Thất hoàng tử cùng Ân Hy công chúa đã đến sao vẫn không vào?” – Giọng nói trầm trầm bỗng chen ngang.
Thì ra là Hàn Vương gia.
Tiểu Thiên thấy hắn liền cười tươi như hoa nở, vẫn như trước chạy đến phía hắn: “Vũ ca ca!”
Thần Vũ lùi người tránh đi đường chạy cùng động chạm của nàng, gương mặt băng lãnh chậm rãi nói: “Công chúa có chuyện vui?”
Vừa rồi quan sát thái độ, cách trò chuyện giữa Hoàng Thiên Vỹ và Tiểu Thiên, Long Thần Vũ khẳng định bọn họ lúc trước không biết nhau, nghi vấn giảm xuống một nửa. Hắn hiện tại lại có phần lo lắng cho cuộc sống của Tiểu Thiên trong cung. Nữ nhân ngốc nghếch, đã muốn ở cái ghế công chúa thì phải biết suy tính một chút chứ. Trong lòng hắn khẽ mắng.
Còn Tiểu Thiên, vì quá đà nên cả người nàng vượt qua Long Thần Vũ vài bước chân mới dừng lại được. Nàng cụt hứng quay đầu nhìn hắn, đã thấy hắn tiến về phía Hoàng Thiên Vỹ:
“Bổn Vương có vài việc muốn trao đổi với Thất Hoàng tử. Công chúa không ngại rời đi trước chứ?”
“Huynh!” – Tiểu Thiên trợn mắt nhìn hắn, một tiếng công chúa, hai tiếng công chúa, lại còn đuổi khéo nàng? Đang dỗi nàng sao, vì lừa hắn nàng là nam nhân nên hắn liền dỗi nàng? Vậy cũng quá nhỏ mọn.
“Không dám làm phiền!” – Sắc mặt nàng trầm xuống, bỏ lại một câu rồi đùng đùng rời khỏi.
Hoàng Thiên Vỹ liếc mắt nhìn theo, sau quay qua phía Long Thần Vũ, bày ra vẻ mặt khó xử:
“Thật quá sơ ý, ta còn có việc lại quên mất. Hàn Vương lượng thứ, ta sẽ trở lại nhanh thôi! Cáo từ trước!”
Nói rồi cũng hất vạt áo xoay người.
Hoàng Thiên Vỹ hắn là ai? Kinh nghiệm đầy mình, tích lũy biết bao nhiêu năm. Cho dù Long Thần Vũ ngoài mặt lạnh lùng tỏ ra không quá thân thiết với mỹ nhân nhưng đáy mắt kia làm sao qua thoát khỏi tầm nhìn của hắn. Rõ ràng Long Thần Vũ rất quan tâm đến mỹ nhân công chúa đó.
Xem ra hắn không chiếm lấy nữ nhân ấy là không được rồi. Ngoài việc khiến hắn yêu thích, nàng ấy còn là người trong lòng Long Thần Vũ. Càng lúc càng thú vị.
“Hahahaha” – Hoàng Thiên Vỹ ngửa đầu cười cuồng vọng.