Thiên Xuyên Tuyết

Chương 4: Ra cửa ôm nam nhân…




Tiểu Thiên nhận ra hắn, nhưng hắn thì không. Trong lòng nàng chắc chắn mười phần như vậy mới tự tin cùng hắn mắt đối mắt. Nam nhân này có ánh mắt thật khiến người khác phải dè chừng, thâm sâu khó lường, mông lung khó đoán. Định dùng ánh mắt dọa Tiểu Thiên ta? Căn bản không quan tâm ngươi đang nghĩ gì, hơn nữa ta rảnh mà, cùng ngươi chơi đùa một chút.

Nhưng chẳng được bao lâu hắn lại đứng dậy đi một bước về phía Tiểu Thiên, lập tức chuyển thành mắt đối ngực. Tiểu Thiên lườm một phát rõ dài, ngươi lại lấy lợi thế chiều cao ra áp đảo? Nếu ngươi không phải là mỹ nam, ta nhất quyết sẽ lấy ghế ra so đo với người đến cùng. Mỹ nam, còn là mỹ nam đã từng gặp, nên hòa nhã một chút.

“Ta họ Bạch tên Thiên, thất lễ!” – đi kèm câu nói là một nụ cười ngọt như kẹo đường.

Hắn không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xoáy vào Tiểu Thiên. Khí tức bức người tỏa ra ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của nàng. Nụ cười theo đó cũng như hoa héo.

Thần Vũ lạnh nhạt đánh giá sơ qua đối phương. Dáng hình nhỏ nhắn, phục trang đẹp đẽ, đường nét khuôn mặt có phần nổi trội hơn người, nước da trắng nõn như búng ra sữa. Vừa toát lên vẻ ngạo mạn của tiểu thiếu gia được nuông chiều, lại vừa phảng phất nét thanh thuần đáng yêu. Đáng ngạc nhiên ở chỗ hắn không hề có ý định ném thiếu niên này xuống hồ vì dám vô lễ với hắn, điểm này hắn cũng lấy làm lạ với chính mình.

Tiểu Thiên cuối cùng cũng bị ánh mắt của Thần Vũ làm cho lúng túng, nhìn gì mà nhìn, có cần ta móc mắt ngươi ra gắn lên người ta luôn không. Nàng trong lòng vẫn còn rất khí thế nhưng bên ngoài lại vô thức khẽ lùi người lại dựa vào lan can gỗ sát bên.

“Rắc” – lan can đột nhiên gãy gập.

Cả thân hình Tiểu Thiên chới với rơi xuống phía hồ. Hoàn toàn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra, mắt đã thấy mặt nước hồ gần trong gang tấc. Hôm nay nàng đắc tội với thần gỗ, thần sông rồi sao, phen này lại được dịp xem nước hồ mát cỡ nào.Ý nghĩ chưa kịp thực hiện, một bàn tay to, rắn chắc đã nắm lấy tay Tiểu Thiên kéo mạnh lên. Tiểu Thiên hốt hoảng chỉ kịp đưa hai tay đặt trước ngực thì cả người đã nằm gọn trong lòng Thần Vũ.

Mọi chuyện phát sinh, nói thì chậm, xảy ra chỉ trong tích tắc.

Mở tròn mắt nhìn gương mặt nam nhân, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào bên má, kích thích lên cơ quan trung ương điều phối đến tim, từng nhịp đập mỗi lúc một nhanh. Tiểu Thiên nằm trong vòng ôm ấm áp của hắn hoàn toàn không có chút ý dịnh rời khỏi.

Thần Vũ vẫn giữ chặt lấy thiếu niên trong lòng. Thời khắc hắn sắp sửa nới lỏng vòng tay liền chạm vào ánh mắt trong như nước hồ thu của đối phương khiến hắn thoáng biến sắc. Thậm chí đã sinh ra ảo giác.

“Trước đây có phải chúng ta từng gặp nhau?” – Hắn hỏi.

Tiểu Thiên bừng tỉnh người trong cơn mê mị nhan sắc, mắt chớp một cách ngây thơ, một mực lắc đầu, kiên quyết phủ nhận. Hắn thật sự còn nhớ tình huống trên sông lớn ngày hôm đó?

Thần Vũ biết hắn bị ảo giác. Nhưng người có thể đem đến loại ảo giác này cho hắn xưa nay chưa từng xuất hiện. Hắn không nghĩ thiếu niên này lại khiến hắn nhớ đến nàng. Trái tim khô hạn như được một cơn mưa xuân tưới xuống, mềm mại ấm áp. Hắn biết tâm hắn loạn, nhưng không cách nào ngăn được. Loại ảo giác này, hắn muốn. Dù chỉ trong phúc chốc hắn cũng tình nguyện bị vây hãm, cam tâm bị nhấn chìm.

Vòng tay càng lúc càng chặt.

Tiểu Thiên dần cảm thấy sự tình không đúng, hơn nữa nàng cũng nên có phẩm giá một chút, không thể để nam nhân dễ dàng đụng chạm chiếm lợi ích. Ho khan vài tiếng, Tiểu Thiên cuống quýt lấy sức giằng ra khỏi người Thần Vũ.

Mặt đỏ tim đập, cắn cánh môi đào, giả hồ đồ nhìn Thần Vũ cười nói: “Đa tạ đã cứu ta!”

Thần Vũ bất tri bất giác cũng nở nụ cười đáp lại, còn rộng rãi xưng danh: “Ta là Thần Vũ!”

Hắn vẫn chưa thoát khỏi ảo giác bản thân tự giăng ra. Cứ nhìn Tiểu Thiên mà cười. Nụ cười đơn thuần nhất của hắn, khiến mặt trời cũng phải e ngại mà nấp vào mây.

Cho đến khi Thần Vũ cảm nhận được có luồng sát khí đang ập tới mới tức thời đảo mắt. Cùng lúc Tiểu Thiên nghe bên tai vang lên một âm thanh gào rít: “Giết”

Hướng phát ra âm thanh, một mũi kiếm xé gió lao đến.

Chớp mắt lần đầu vẫn chưa rõ ràng lắm.

Chớp mắt lần hai, kiếm khí sắc lạnh bủa vây, tóc gáy mới dựng lên, tim nhảy nhót tới cổ họng rồi đứng nguyên ở đó, nghẹn không thở được.

Trong mắt, hình ảnh phản chiếu của thanh kiếm càng lúc càng to. Tiểu Thiên lầm rầm tụng kinh, mau tránh qua một bên, mau tránh, nhưng chân tay lại bủn rủn không làm nên nổi một động tác nào. Đến lúc ngọn kiếm tưởng như cắm phập vào người, cả thân thể lại nhẹ bẫng linh hoạt né tránh. Tiểu Thiên mơ hồ bị túm lên cao.

Không hiểu từ lúc nào xuất hiện vô số người bịt mặt đánh chém hỗn loạn, âm thanh của binh khí chát chúa dội thẳng vào tai Tiểu Thiên, thông suốt đến tận óc. Xem xét lại tình hình, tại sao đám người phía dưới mỗi lúc một nhỏ dần?

Lúc này Tiểu Thiên mới nhận thấy dưới chân là khoảng trống, càng nguy hiểm hơn lại đang cách mặt đất càng lúc càng xa. Phản ứng chính là, mắt nhắm tịt, miệng hét thất thanh, tay chân khua loạn xạ, khua trúng vào một thân người liền biến thành bạch tuộc, dùng tứ chi bám chặt kiên quyết không nhả ra, chỉ sợ một chút sơ hở liền sẽ đến trình diện Diêm Vương lão gia.

Tình trạng cứ thế cho đến khi Tiểu Thiên nghe một tiếng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống:

“Buông tay”.

Có chút không rõ ràng.

“Buông tay” – Giọng nói đã có phần nhấn mạnh.

Dường như âm thanh ở gần đâu đây. Tiểu Thiên trong lòng ngờ ngợ.

“Mở mắt!” – Giọng nói lớn lại phủ xuống – “Định ôm ta như vậy đến khi nào?”

“Ôm?” – Tiểu Thiên thận trọng dùng một chân đạp đạp xuống dưới, cảm nhận được đất mẹ cứng rắn mới yên tâm co chân lên, trút một hơi thở phào nhẹ nhõm. Đoạn hé mắt nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, là cánh đồng cỏ rộng lớn không một bóng người, xem chừng nàng đã được di chuyển và hạ cánh đến địa điểm an toàn rồi.

Con ngươi đảo ngang đảo dọc, đảo đến chính giữa thì bị cản trở tầm nhìn, hai tay hai chân vẫn đang bám vào vật cản. Tiểu Thiên chột dạ ngửa đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt như hỏa tiễn dội xuống, ngay tức khắc tứ chi liền duỗi ra, miệng chuẩn bị nở nụ cười thẹn thùng thì rầm một phát, nguyên người nằm chỏng chơ trên nền đất. Nhìn qua không khác gì thằn lằn từ trên tường rớt xuống.

Tiểu Thiên chỉ muốn đào luôn hố mà chôn toàn thây vào đấy. Nàng quay người úp mặt xuống đất, căm phẫn rứt cỏ. Này thì hình tượng hào hoa phong nhã, này thì hình tượng ôn như tinh tế, cư nhiên lại đi ôm người khác cứng ngắc như khỉ đu cây, đã vậy còn đáp đất thê thảm thế này.

Nhưng nàng là ai chứ, chính là Tiểu Thiên mặt dày vô đối. Trong tình huống này mặt không muốn dày không được. Tiểu Thiên lồm cồm đứng dậy, hai tay làm vẻ bận rộn chỉnh trang lại y phục, mắt nhìn ngược nhìn xuôi cũng không nhìn thẳng vào cái cây vừa đu. Đợi y phục tương đối chỉnh tề, nàng mới ngước lên nhìn Thần Vũ, đếm nhẩm trong đầu một hai ba, rồi ngoạc mồm khóc nức nở.

Trên khuôn mặt lãnh đạm vốn không có chút cảm xúc của Thần Vũ hoàn toàn không kiềm được phải co giật vài cái, bước chân cũng tự động lùi hai bước. Hắn nhíu mày, chắp tay ra sau, yên lặng nhìn Tiểu Thiên một bên đang há miệng gào.

Nhưng Tiểu Thiên càng gào càng dữ tợn khiến hắn mất hết kiên nhẫn, cuối cùng trừng mắt quát: “Ngưng! Chuyện gì?”.

“Ta sợ!” – Tiểu Thiên hấp hấp mũi trả lời.

“Sợ?” – Thần Vũ ngạc nhiên tột độ.

Tiểu Thiên quệt mắt, quệt trái quệt phải, lòng nghĩ thầm gào khóc thảm thiết như vậy cũng không có nổi một giọt nước mắt. Nàng thật quật cường! Đoạn đưa mắt nhìn Thần Vũ, trong mắt đong đầy vẻ đáng thương.

Giơ lên ngón tay út: “Có người muốn đoạt mạng ta”.

Ngón tay áp út cùng tham gia: “Huynh lôi ta lên cao nếu nhỡ tay làm rơi, khẳng định tan xương nát thịt”.

Ba ngón tay xinh xinh xòe ra: “Nơi xa lạ này, nguy cơ lạc đường trở thành kẻ lang thang của ta rất lớn”.

Thu hồi lại động tác, hai tay chống vào thắt lưng, ngước mặt nghiêm túc nói: “Những chuyện nguy hại đến tính mạng, ảnh hưởng đến cuộc sống, ta vốn dĩ phải lo sợ”.

Tiểu Thiên nói xong ngẫm nghĩ vẫn chưa đủ liền bổ sung: “Huynh còn hung dữ với ta?”[