“Ta đang tắm, huynh ra ngoài trước đã!”- Tiểu Thiên co người, nàng ngồi hụp xuống, mượn làn nước che lấp từ phần cổ trở xuống, chỉ ngấp nghé chiếc đầu nhỏ trồi lên, nói vọng ra.
Lời vừa dứt đã thấy thân hình nam nhân đứng sừng sững bên cạnh. Thần Vũ trợn mắt nhìn, trên mặt bồn tắm rải đầy hoa hồng lại mọc ra một khuôn mặt trắng trẻo, nước còn muốn tràn vào trong khoang miệng. Hắn rất ngây thơ nói:
“Bồn tắm này quá cao rồi!”
Có người suýt sặc vẫn phải làm ra vẻ bình tĩnh đáp: “Ta thích!”
Sau đó đưa miệng cắn cánh hoa hồng đang trôi lững thững ngay sát môi, nhe răng cười hì hì, nhưng vẫn không dấu được vài phần ngại ngùng. Nàng hất hất chiếc đầu nhỏ, đưa mắt ngước nhìn Thần Vũ:
“Huynh ra ngoài chờ ta! Ra khỏi phòng!” – Hắn chỉ ra phòng ngoài thì cũng bằng thừa, bức bình phong này để làm cảnh cho vui thì được, che chắn lại không hiệu quả.
Tiểu nha hoàn nãy giờ đứng phía ngoài bình phong, nghe được lời nói của Tiểu Thiên không thể không trợn mắt. Có người còn dám lệnh cho chủ nhân nàng ra ngoài?
“Ngại?” – Thần Vũ không chút tức giận, chỉ nheo mắt khó hiểu. Đơn giản làm một động tác đứng lên, choàng áo vào người, có nhất thiết phiền phức đến vậy? Tiểu tử càng ngày càng to gan lớn mật, dám đuổi hắn ra khỏi phòng, chắc cũng chỉ có một.
Hắn bật cười xoay người, sau đó nói vọng vào: “Nhanh một chút!”
Tiểu Thiên quýnh quáng vội vội vàng vàng ăn mặc chỉnh tề, vừa làm vừa lầm rầm mắng cái tên vô duyên, hại nàng thư giãn đâu không thấy còn bị mệt tim.
“Hàn Vương gia tìm ta?” – Xong xuôi nàng mở cửa nhìn ra, thấy bóng lưng oai nghiêm của hắn chợt có chút xao động, cất giọng hỏi. Hắn vậy mà lại đứng chờ nàng.
Nha hoàn một bên thì khỏi phải nói đã sửng sốt thế nào? Chuyện này có một không hai, quả nhiên lời đồn từ Vạn Sơn Trang truyền đến là thật. Chủ nhân có khi nào đứng ngoài cửa đợi một người bao giờ? Duy chỉ đối với Bạch Thiên công tử tình cảm sâu đậm mới làm vậy. Nhưng là hai nam nhân với nhau…vẫn có chút không phải.
Vừa thấy Tiểu Thiên, nha hoàn vội vàng quỳ xuống nói: “Bạch Thiên công tử, xin hãy minh oan cho nô tỳ!”
Tiểu Thiên ngơ ngác đỡ nha hoàn đứng dậy: “Vào trong, minh oan cái gì?”
“Đệ lệnh cho bọn họ làm những thứ này?” – Thần Vũ hất vạt áo bước vào phòng, hắn đưa tay chỉ khay thức ăn đã được đặt trên bàn lên tiếng hỏi.
“Không phải…”
Câu trả lời của Tiểu Thiên làm ý giận trong mắt Thần Vũ càng sâu cũng khiến nha hoàn đáng thương run đến đứng không vững.
“…Không phải ra lệnh, mà là nhờ cậy!” – Tiểu Thiên không để ý đến biểu cảm của hai người trong phòng, ung dung nói tiếp. Liếc thấy tiểu nha hoàn mặt mày tái xanh như tàu lá chuối liền lấy làm lạ, nàng phỏng đoán không chừng nàng ấy không khỏe trong người liền khoát tay ý bảo lui ra. Sau nhướn mắt hỏi Thần Vũ:
“Bữa ăn này có gì bất thường?”
“Đệ thích ăn gì cứ nói bọn họ làm, không cần dùng ít như vậy.” – Thần Vũ phóng khoáng ngồi vào ghế, quả nhiên có phong phạm của chủ nhân.
“Ít? Ta là ăn uống có khoa học!” – Tiểu Thiên lấy chiếc quạt giấy phe phẩy, còn không e ngại bắt chéo chân dương dương tự đắc – “ Huynh biết vì sao nhan sắc của bản công tử ta đến nữ nhân còn muốn ghen tị không? Vì chế độ ăn như thế này đấy!”
Mặc dù đã quen với cách nói của Tiểu Thiên nhưng Thần Vũ vẫn không nhịn được trừng mắt liếc nàng một cái.
“Huynh không phải đến tìm ta chỉ để chất vất chuyện này đi?” – Tiểu Thiên nghiêng đầu hỏi.
“Đa tạ đệ!” – Thần Vũ nghiêm túc nhìn nàng – “Giúp ta có được Huyết Thạch!”
“Chỉ vậy?” – Tiểu Thiên bật cười khanh khách. Xem hắn xúc động kìa, có phải mừng quá hóa ngốc rồi không? Nàng dùng viên đá nho nhỏ ấy lấy được một món hời, người xúc động nên là nàng mới phải. Trong lòng đắc ý, ngoài mặt lại một bộ dạng trượng nghĩa: “Huynh không cần đa tạ. Chúng ta là trao đổi, chỉ cần huynh thực hiện đầy đủ điều kiện ta đưa ra là được”.
“Không cần gì hơn?” – Thần Vũ thực sự vẫn rất hoài nghi. Hắn cho rằng thứ Tiểu Thiên muốn không chỉ đơn giản như vậy.
“Huynh còn muốn cho thêm? Vậy hai cái tửu lầu ở kinh thành thì thế nào?”
Hai mắt tham lam phát sáng lại khiến Thần Vũ có phần ngây ngốc, lát sau hắn gật gù bảo:
“Là ta xem thường đệ. Được! Cứ vậy đi”
—————-
“Vào cung! Vào cung!” – Tiểu Thiên hớn hở trong lòng, tay cầm quạt tiêu sái, đôi mắt cười cong cong, dung nhan như họa nổi bật trong đoàn người. Hôm nay nàng mặc một bộ trường sam thanh nhã thêu hoa văn sơn thủy, bên hông còn mang một khối ngọc bội lấp lánh, càng làm nổi bật lên phong thái thanh tú.
Nàng đóng vai thuộc hạ thân cận của Thần Vũ, đi song song với Đỗ Kỳ phía trước. Hai kiệu lớn một của Thần Vũ, một của Đan Phượng đi ngay phía sau. Tiểu Thiên một chút cũng không phiền lòng khi không được ngồi kiệu, ngược lại nàng còn thật sự thích thú vì tầm nhìn không bị hạn chế, bản thân giống như đang tham gia trực tiếp vào một cuộc diễu hành, cảm nhận được không khí hoành tráng của nó.
Quả nhiên là đại lễ! Người đông như kiến. Nhạc nhã tưng bừng! Dân chúng ngay hàng thẳng lối đứng hai bên đường đón chào các phái đoàn từ các nước lân cận.
Không khí náo nhiệt khiến trong mắt Tiểu Thiên ý cười càng đậm. Trái ngược với vẻ nghiêm túc của Đỗ Kỳ bên cạnh, toàn thân nàng toát ra nguồn năng lượng ấm áp, vui tươi khiến bất kỳ ai cũng bị thu hút, trầm trồ nhìn ngắm. Ngay đến Thần Vũ tuy chỉ nhìn được dáng người phía sau của Tiểu Thiên nhưng hắn vẫn biết người nào đó còn không phải đang cười đến nỗi ngậm miệng không được đi, tự nhiên trên khóe miệng hắn cũng vẽ một đường cong nhẹ.
“Tiểu thư! Tiểu …tiểu thư!” – Nhiên Thanh kích động kéo áo Mạc Ngọc Hàn chỉ về đoàn người phía trước.
“Tuyết Nhi? Người đâu?” – Mạc Ngọc Hàn cùng Nhiên Thanh đứng lẫn trong dân chúng kinh thành, ở vị trí gần cổng cung nhất. Hắn còn đang quan sát cục diện thì Nhiên Thanh ở một bên đã phấn khích chỉ tay kêu lớn.
Mạc Ngọc Hàn nhìn về hướng chỉ tay của Nhiên Thanh liền thấy đoàn người Long Quốc đang dần dần tiến đến. Tuyết Nhi rốt cuộc ở đâu?
“Huynh mau nhìn! Có thấy thiếu niên mặc trường sam kia không? Người đang cười híp cả mắt đó, chính là tiểu thư!” – Nhiên Thanh càng nói càng gấp, chỉ muốn một phát tung dây, kéo tiểu thư của nàng về.
Mạc Ngọc Hàn nhíu mày, có phần không tin hỏi lại: “Muội nói thiếu niên đó là Tuyết Nhi?”
“Chính là tỷ ấy! Hại muội tìm kiếm khắp nơi, huynh xem tỷ ấy có phải quên muội luôn rồi không? Cười thật sảng khoái!” – Nhiên Thanh vừa xác nhận vừa giận dỗi.
“Tuyết Nhi!” – Ánh mắt Mạc Ngọc Hàn đanh lại, hắn không khỏi cười lạnh. Cười bản thân hắn thật ngốc, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Hắn đã gặp nàng ba lần lại không thể ngờ nàng chính là người mà hắn khổ sở tìm kiếm thời gian qua.
Tuyết Nhi thế nhưng đi cùng đoàn người Long Quốc, người bên cạnh Thần Vũ chẳng trách hắn không điều tra được. Nhưng…nàng ấy tại sao lại đi cùng Hàn Vương?
“Muội đừng manh động! Bọn họ sắp sửa vào hoàng cung rồi! Chúng ta cứ đợi Tiểu Thiên quay trở ra sẽ đến gặp muội ấy!” – Mạc Ngọc Hàn thấp giọng dặn dò.
“Nhìn thấy tỷ ấy không sao, hơn nữa hình như còn sống rất tốt, muội cũng yên tâm, nghe theo huynh vậy!” – Nhiên Thanh vừa mừng vừa sầu, rất không cam tâm nhìn đoàn người dần dần đi khỏi tầm mắt.
—————
Đại lễ đúng là có không khí của đại lễ.
Hoàng cung đúng là có quý khí của hoàng cung.
Người nào đó cho rằng trong thời gian ngắn không thể bao quát hết mọi thứ nên chỉ chắt lọc những điểm quan trọng để thưởng thức.
Về cảnh, xem được lễ diễu binh trên quảng trường rộng lớn, cảnh quan viên quỳ rạp trên nền đất tung hô thánh giá, điệu múa truyền thống của Thiên Quốc để chào đón những phái đoàn sứ thần, vậy là đủ.
Về người, quá đông, vào đến hoàng cung người cần ngắm nhất là ai? Chính là hoàng đế! Năm mươi tuổi, một thân long bào vàng rực, nét mặt hiền từ nhưng không kém phần uy nghiêm, chỉ là đường nét trên khuôn mặt có phần quen thuộc, tưởng như nàng đã gặp qua ở đâu đó.
Sau những phút giây hào hứng ngó đông ngó tây, sau những màn được đại khai nhãn giới thì hiện tại dáng người nho nhỏ đang đeo một khuôn mặt nặng như chì đứng phía sau lưng vị Hàn Vương gia và vị Đan Phượng quận chúa, môi cong phụng phịu. Quét mắt khắp một lượt sảnh điện rộng lớn, những người đang có số phận giống nàng cũng không ít, nhưng nhìn những vị chủ tử trước mặt cười nói vui vẻ, thức ăn ê hề nàng lại không kiềm lòng được. Tự nhiên sắm vai thuộc hạ, chỉ có đứng không có ngồi, chỉ có nhìn không có ăn. Chân mỏi, bụng đói, nàng chán rồi
Lùi chân một bước, lại lùi một bước, Tiểu Thiên len lén rời khỏi vị trí, mặc cho Đỗ Kỳ trừng mắt. Nàng chạy ra được phía ngoài liền đến bên thảm cỏ nằm phịch xuống. Đi đứng cả ngày, mệt chết nàng. Hoàng cung cổ đại xây dựng rất có tiêu chuẩn, thiên nhiên hòa vào với công trình kiến trúc luôn là tuyệt nhất.
“Huynh đệ? Ngươi cũng ở đây?”
Đang lim dim mắt lại nghe giọng một nam nhân rất quen tai, Tiểu Thiên chau mày hé mắt nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền như đụng phải sâu róm, toàn thân nàng lập tức theo phản xạ bật ra một đoạn, cách xa cái người vừa đến. Biểu tình vừa kinh hãi vừa ngơ ngác, mắt hết híp lại mở, chỉ tay run rẩy vào thân hình trước mặt:
“Âm hồn bất tán!”
“Hửm?” – Thân hình ấy dí sát vào mặt Tiểu Thiên.
Nàng thực sự muốn khóc, ôm mặt thốt lên: “Đã vào đến hoàng cung vẫn còn gặp ngươi?”