*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
***** Sắc mặt Tư Đồ Sênh thoáng cái trắng nhợt.
Hoa Đắc Thiên lại nói: ”Cậu yên tâm, sau khi Độc Hậu rời đi, tôi mới mở ra. Cho nên em ấy cũng không biết đã bị cậu lợi dụng.”
Tư Đồ Sênh: ”Cô ấy vô tội, tôi không muốn lợi dụng cô ấy. Là anh đã kiên quyết đẩy tôi vào bước đường này.”
Hoa Đắc Thiên: “Cho nên?”
Ngoài cửa truyền một tiếng vang thật lớn, Anh Hạo Hanh đã tới!
Hoa Đắc Thiên đứng dậy.
Tư Đồ Sênh đột nhiên bật người nhảy lên, lao về phía gã.
Hoa Đắc Thiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ giận dữ, nhanh chân bước lùi về phía sau, vừa đến đầu cầu thang, liền gọi hai người đàn ông vạm vỡ xông tới.
Nắm tay Tư Đồ Sênh đấm vào vai bọn họ thật chẳng khác nào đấm vào một tấm thép, xương cốt nhất thời vang lên những thanh âm cảnh báo đầy thống khổ. Cậu bất chợt lui về phía sau một bước, xoay người né thoát hai cẳng chân đang đá tới đây, giả vờ muốn nhảy qua cửa chạy trốn. Chính là, chờ khi hai gã to con đuối tới, cậu nhanh chóng co người, vặn mình chui qua dưới nách đối phương, nhắm thẳng vào bàn tay của Hoa Đắc Thiên.
Hoa Đắc Thiên không ngờ đến nước này rồi, người kia thế nhưng vẫn chấp nhất với chiếc nhẫn của mình. Gã biến sắc, giận dữ vớ lấy cái bình hoa bên tay ném tới.
Tư Đồ Sênh nhận thấy vật thể bay đang lao đến, vội vàng lắc mình né tránh, thế là cái bình hoa nện thẳng giữa mặt một gã to con đang đuổi theo sau lưng cậu.
“Cám ơn.” Tư Đồ Sênh hì hì cười.
Hoa Đắc Thiên nổi giận: ”Bắt lấy cậu ta!”
Một gã to con khác nghe lời mà chạy tới, Tư Đồ Sênh xoay người đá vòng một cái ra sau!
Đối phương bị đá trúng mặt, vẫn bất chấp toàn bộ cơ thịt bên trên tựa như sóng nước mà rung động mấy cái, một mực tiếp tục vọt chỗ Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh nhận thấy vóc người bọn chúng cao to vạm vỡ, thế nhưng sức lực cũng không phải là quá mạnh, kỹ xảo cận chiến lại không linh hoạt, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi. Nghĩ thế, cậu liền ổn định lại tâm tình, dứt khoát đối mặt với công kích của đối phương, không né tránh không khoan nhượng, xoay người đón nhận nắm đấm cực đại có thể sánh bằng cái đầu một đứa trẻ mới sinh kia. Tư Đồ Sênh nghiêng người, dùng tay khửu giã vào bụng gã to con, tranh thủ thời cơ, một tay quấy chặt cổ gã, tay kia thì như mưa rền gió dữ mà đấm thẳng vào mặt đối phương, đến khi người không còn giãy dụa được nữa mới thôi.
Hai tên to con ngã xuống, lại có hai tên khác thoát khỏi vòng vây tạo bởi đám thủ hạ của Anh Hạo Hanh mà xông tới. Trong tay bọn chúng cầm dao găm, nhưng động tác rất mực vụng về. Tư Đồ Sênh chỉ nghiêng người né tránh, một trong hai tên đã lia dao vào cánh tay đồng bọn của mình.
Nhìn vào gương mặt vừa vặn vẹo lại vừa kinh ngạc của đồng bọn, tên vung dao luống cuống tay chân, nói: ”Thực xin lỗi.”
Tư Đồ Sênh nhấc chân, đá cho mỗi tên một cái, phụ họa: “Không sao.”
Hai tên lọt lưới, Anh Hạo Hanh lập tức đề cao cảnh giác, gắt gao vây hãm những tên còn lại trong phạm vi của mình, để Tư Đồ Sênh tập trung đối phó với Hoa Đắc Thiên.
Thân là người sắp đặt Hồng Môn Yến, Hoa Đắc Thiên không nghĩ tới phe mình lại thảm bại như thế này. Trong mắt trong tâm gã, người địa cầu vẫn vô cùng lạc hậu và dễ bị ức hiếp. Vốn dĩ gã định thưởng thức cảnh tượng bọn họ tuyệt vọng cùng uể oải khi kế hoạch bị chính mình làm cho phá sản, nào ngờ sự thực lại phát triển khác xa so với tưởng tượng ban đầu. Thấy Tư Đồ Sênh đầu đầy mồ hôi nhưng tinh thần cực kỳ phấn chấn xông tới, Hoa Đắc Thiên vội vã lùi về phía sau, lao thẳng xuống tầng hầm.
Tư Đồ Sênh nhớ tới cái hòm đựng nước màu xanh biếc mà Hoa Độc Hậu ngâm mình trước khi chết, trong lòng cảm thấy cổ quái không nói nên lời, bổ nhào về phía trước theo bản năng, tóm chặt lấy chân của gã đàn ông nọ.
Hoa Đắc Thiên dùng sức đạp một cái, nhưng vẫn không thoát được, liền rút một cái ống tròn kỳ quái từ trong ngực ra, nhắm ngay vào đầu Tư Đồ Sênh, quát: ”Buông ra!”
Tư Đồ Sênh nghe được lời cảnh cáo nghiêm túc của đối phương, con mắt nhìn thẳng vào cái ống, trái tim bình bịch đập dồn.
Cái này…
Thời điểm hiện tại, người này lại rút một cái kính vạn hoa ra để làm gì?
Hoa Đắc Thiên thấy Tư Đồ Sênh bất động, lại nghĩ đến việc cậu ta liên thủ với Anh Hạo Hanh để đối phó mình, nhất thời ác tâm trỗi dật: ”Muốn chết sao? Tao lập tức thành toàn…”
Miệng ống với bán kính năm mili mét hệt như ánh mắt chằm chằm nhìn xuống của Diêm vương đại lão gia. Lúc ấy, Tư Đồ Sênh mơ hồ nghe được chuông báo động mãnh kiệt rung lên trong đầu. Cậu chống khuỷu tay lên mặt đất, ý đồ bật người né tránh, nhưng một cẳng chân nào đó đã nhanh nhẹn hơn mà vọt tới, đá bay cái ống tròn trong tay Hoa Đắc Thiên.
Hoa Đắc Thiên chổng mông té mạnh vào cánh cửa thông xuống tầng hầm.
Cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, làn gió âm lãnh từ bên trong thổi vụt qua, khiến cho Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh đang ở gần ngay trong gang tấc đồng loạt rùng mình.
Không một ai biết rõ thứ ở đằng sau cánh cửa kia hơn là Hoa Đắc Thiên.
Gã nắm chặt cái đồng hồ đeo tay của mình, ác độc nghĩ: chỉ cần bấm cái nút đó xuống, những kẻ đang có mặt ở nơi đây, trên hành tinh này, đều sẽ hóa thành hư ảo, bị chôn vùi cùng với Độc Hậu! Mà Tư Đồ Sênh cũng sẽ không bao giờ rời khỏi chính mình.
“Hoa Đắc Thiên!”
Tư Đồ Sênh đột ngột hô lên một tiếng, khiến cho ngón tay đang định ấn xuống của gã chợt dừng lại một giây.
Tư Đồ Sênh nhân cơ hội nhảy lên, tóm lấy hai bàn tay gã, kéo mạnh ra sau. Thời điểm vừa rồi, cậu tự nhiên nảy sinh một cảm giác bất an trước nay chưa từng có, so với việc bị người dí súng vào đầu càng là sợ hãi bội phần. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng cậu khẳng định, tuyệt đối không thể để cho Hoa Đắc Thiên làm ra bất cứ động tác gì!
Cậu dùng sức tháo cái nhẫn trên tay người kia xuống, kiểm tra bên hông của nó – thế nhưng chốt lại không mở!
Tư Đồ Sênh nện mạnh tay xuống mặt sàn, quay đầu nhìn Hoa Đắc Thiên.
Hoa Đắc Thiên trở mình, ngồi dậy, bất chấp hai tay vẫn đang bị Anh Hạo Hanh giữ chặt, cười lạnh nói: ”Biết rõ kế hoạch của chúng mày, tao còn có thể không thay đổi sao?”
Tư Đồ Sênh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đống đầu người chi chít.
Anh Hạo Hanh nói: “Tôi mời người của tất cả các công ty bảo an tới.”
Tư Đồ Sênh: ”…” Quả nhiên là tác phong của nhà giàu. Có điều, hiện tại không phải lúc để cảm khái, nếu thời khắc cuối cùng còn hỏng việc, cậu sẽ phải tự sát để tạ tội với toàn thiên hạ. Nghĩ thế, Tư Đồ Sênh nhanh chóng gửi tin nhắn cho Thẩm Ngọc Lưu.
Thẩm Ngọc Lưu và Tề Triệu đã nhận được tin tức Hạ Trăn, người nọ đang ở trên tầng không của địa cầu, một tiếng thì đã có gần hai mươi phút trôi qua.
Thẩm Ngọc Lưu nói với Tề Triệu: “Hoa Đắc Thiên biết được kế hoạch, đã đổi thiết bị gây nhiễu sóng quét hình rồi.”
Tề Triệu đáp lời: ”Thiết bị này chỉ có tác dụng trong vào một trăm mét, lập tức lôi người ra khỏi phạm vi này. Xem gã và thuộc hạ của gã, ai sẽ hiện hình trước tiên.” Trong vòng một trăm mét, chỉ có thể mở một thiết bị nhiễu sóng quét hình, đó là chắc chắn. Tách Hoa Đắc Thiên ra khỏi đám thuộc hạ, liền có thể biết thiết bị kia đang ở trên người của ai.
Thẩm Ngọc Lưu lại nói: ”Cậu ta còn hỏi tôi có phương thức khác để thu thập chứng cứ phạm tội của Hoa Đắc Thiên không.”
Tư Đồ Sênh lấy một cuộn băng dính trong suốt từ trong phòng bếp ra, không để ý đến sự giãy dụa của Hoa Đắc Thiên, tức tốc trói gã lại.
Anh Hạo Hanh cảm thán: ”Kỹ thuật của cậu được rèn luyện thật nhuần nhuyễn.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Tôi vẫn gọi nó là, thiên phú.”
Anh Hạo Hanh nói với đám vệ sĩ ở ngoài cửa một tiếng, sau đó bắt đầu ném người lên xe.
Đám hộ vệ của thiên hà Redbud đang bị những nhân loại mặc đồng phục bảo an khống chế kia, thấy thế thì bắt đầu giãy dụa mãnh liệt. Tâm tư bọn chúng lúc này vô cùng ủy khuất! Nếu không phải không thể sử dụng siêu vũ khí ở địa cầu, thì dù nhân số đối phương có nhiều gấp năm lần, bọn cũng cũng tuyệt đối không thất bại thảm thương như vậy! Cả bọn lại nhìn Hoa Đắc Thiên, trong lòng hy vọng gã có thể xóa bỏ lệnh cấm sử dụng vũ khí của thiên hà Redbud.
Song Hoa Đắc Thiên lại mím môi, một lời cũng không nói.
Gã biết rất rõ vũ khí trong tay đội vệ binh của mình không đủ để phá hủy toàn bộ địa cầu, ngược lại còn khiến cho liên minh vũ trụ đã tới nơi này chú ý. Một khi bị đám người đó phát hiện, chính mình rất có khả năng sẽ bị phục chế ký ức, kiểm tra xem có hành động nào trái với công ước vũ trụ hay không.
Đến lúc ấy, gã nhất định sẽ bị mất tự do.
Rốt cuộc gã không dám đánh cược – Lại không biết rằng, việc cứ ở đây gằng co với đám người Tư Đồ Sênh, đã là ván cược sai lầm nhất của mình rồi.
Cũng may liên minh vũ trụ vô pháp tiến vào địa phận địa cầu, cho dù tới gần, cũng chỉ có thời hạn một giờ. Chỉ cần trong vòng một tiếng đồng hồ này, chính mình không tháo thiết bị che chắn xuống, đối phương không thể tìm được mình, cuối cùng cũng sẽ rời đi. Đến lúc đó, Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh, cả tên khốn Thẩm Ngọc Lưu đã gửi tin nhắn cho cậu ta… và tất cả những kẻ tham dự vào kế hoạch này, gã đều sẽ đáp trả thật hậu hĩnh!
Tư Đồ Sênh nhét người nọ vào trong xe, Anh Hạo Hanh lái xe. Chiếc xe men theo con đường nhỏ, nhanh chóng lao ra ngoài quốc lộ, thẳng một lèo đi về phía trước!
Hoa Đắc Thiên phát hiện ý đồ của bọn họ, lập tức giãy dụa không ngừng!
Thiết bị che chắn ở trên người mình, đội hộ vệ rời xa phạm vi bảo hộ, sẽ nhanh chóng bị bại lộ.
Một trăm mét chả mấy chốc đã bị vượt qua, trên màn hình của liên minh vũ trụ rốt cục xuất hiện những điểm đỏ khác biệt với nhân loại địa cầu.
Hạ Trăn báo cho Thẩm Ngọc Lưu. Thẩm Ngọc Lưu nhắn tin cho Tư Đồ Sênh: ‘Thiết bị che chắn ở trên người Hoa Đắc Thiên’.
Tư Đồ Sênh bắt đầu lục soát gã.
Anh Hạo Hanh nhìn hai người kia loay hoay túm tụm thành một đống, liền đỗ xe vào ven đường, chạy ra ghế sau giúp đỡ.
Tư Đồ Sênh một bên cởi quần áo Hoa Đắc Thiên, một bên chứng kiến mặt mũi gã dần dần bị đánh thành đầu heo.
Phát hiện ánh mắt không đồng tình của Tư Đồ Sênh, Anh Hạo Hanh liền giải thích: ”Bên này vị trí không tốt, chỗ để xuống tay không nhiều lắm.”
Tư Đồ Sênh: ”…” Cho nên chỉ đánh vào mặt người ta?
Đúng lúc ấy, Thẩm Ngọc Lưu lại nhắn tin thúc giục: ‘Còn hai mươi ba phút’.
Hoa Đắc Thiên bị bọn họ lột áo rồi lại lột quần, Tư Đồ Sênh đột nhiên nhìn thấy một cái mặt dây chuyền hình cầu ló ra khỏi cổ áo sơ mi của gã. Thứ này, cậu đã từng thấy trên người Hoa Độc Hậu.
Hoa Đắc Thiên biến sắc, vươn tay lấy lại, song lập tức bị Anh Hạo Hanh chộp được, hung hăng giựt xuống một phen.
Hoa Đắc Thiên điên cuồng thét lên, nhưng bị Tư Đồ Sênh đè xuống. Không thể không nói, tuy rằng Hoa Đắc Thiên thoạt nhìn rất khôi ngô, nhưng thực sự không có bao nhiêu khí lực, phải nói là mềm như bún a.
Anh Hạo Hanh cầm chiếc vòng cổ vặn lên vặn xuống hồi lâu vẫn không thu được kết quả gì, dứt khoát ném sang cho Tư Đồ Sênh, còn chính mình đi bắt đầu lột áo sơmi của Hoa Đắc Thiên.
Tư Đồ Sênh giơ chiếc vòng cổ lên: “Đây là di vật của Độc Hậu.”
Đáy mắt chợt lóe tinh quang, Hoa Đắc Thiên nói: ”Nếu cậu biết thế, thì nhanh chóng trả lại cho tôi.”
Gã càng như vậy, Tư Đồ Sênh lại càng cảm thấy cái vòng cổ này kỳ quái. Cậu xoay xoay một hồi, đột nhiên phát hiện quả cầu ở mặt dây truyền là do hai bán cầu hợp lại mà thành, có thể chuyển động! Chính là vô luận cậu xoay vặn như thế, đều vô pháp mở ra.
Tư Đồ Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn lại mười phút.
Cậu nhắm mắt tự hỏi.
Đây là vòng cổ của Hoa Độc Hậu.
Hoa Độc Hậu.
Hoa Độc Hậu.
Một tia sáng chợt lóe lên trong óc, Tư Đồ Sênh quay nửa khối cầu sang trái ba vòng, rồi lại sang phải ba vòng.
Quả cầu ‘tách’ một tiếng mở ra, một cái nhẫn từ bên trong rớt xuống, mà điểm tròn ở bên hông nó hiện tại đang lõm vào.
Hoa Đắc Thiên phát ra một tiếng rống giận đầy tuyệt vọng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tư Đồ Sênh, thần thái có chút ảm đạm, cuối cùng, biến thành tĩnh mịch.
Sau đó, Anh Hạo Hanh hỏi Tư Đồ Sênh mấu chốt để mở cái mặt dây chuyền, Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi chỉ đơn giản nhớ đến bài hát mà cô ấy thích nhất. Xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng, xoay cái cổ, lắc cái mông…”
Anh Hạo Hanh: ”…”
Lúc ấy, Tư Đồ Sênh căn cứ theo chỉ thị của Thẩm Ngọc Lưu, nhốt Hoa Đắc Thiên vào một nhà vệ sinh công cộng gần đó, kế tiếp yên lặng chờ quân cứu viện. Một phút đồng hồ sau, Thẩm Ngọc Lưu nói người nọ đã bị bắt đi rồi.
Lúc ấy, Anh Hạo Hanh và Tư Đồ Sênh đã đứng ngửi mùi hôi thối hồi lâu, khó lòng tin tưởng mà chạy vào cái phòng vệ sinh chỉ có một cửa duy nhất, quả nhiên không thấy bóng Hoa Đắc Thiên nữa.
Anh Hạo Hanh nhìn chằm chằm vào cái lỗ thông hơi: “Đi đường này?”
Tư Đồ Sênh nói: “Nếu thế, đầu tiên, gã phải biết lui cốt thần công (*).”
(*) Lui cốt thần công: rút xương làm cho thân thể bé lại
Sau này, Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh mới biết, không chỉ Hoa Đắc Thiên biến mất, mà ngay cả đám thủ hạ bị nhân viên bảo an bắt nhốt của gã ta cũng bặt vô âm tín. Người có nhiệm vụ canh gác bọn chúng chỉ nói: “Đột nhiên không thấy nữa.”
Mặc kệ quá trình diễn ra ly kỳ như thế nào, Thẩm Ngọc Lưu chỉ nhắn cho bọn họ một cái tin đơn giản báo lại kết quả: “Bọn chúng đều bị pháp luật trừng trị rồi.”
Sau khi bị phục chế ký ức, hành vi phạm tội của Hoa Đắc Thiên nhanh chóng được xác lập.
Để tránh tội thêm một bậc, cho đến thời khắc cuối cùng gã cũng không tiết lộ thân phận của mình, cho nên, suốt một thời gian dài về sau, Tư Đồ Sênh vẫn không hề hay biết, kẻ mà chính mình vật lộn đến sống chết, là một người ngoài hành tinh.
Bởi vì trong lòng mang nhiều oán hận, Hoa Độc Thiên đã không nói lời từ biệt với Tư Đồ Sênh. Thế nhưng khi nghe Hạ Trăn tuyên bố án tù năm mươi năm, gã đột nhiên có chút hối hận.
Có lẽ, gã nên từ biệt đàng hoàng.
Chính là…
Nhìn ra vũ trụ tối như đen mực bên ngoài cửa sổ, gã biết, đời này kiếp này, chính mình đã hoàn tòan không còn cơ hội nữa.
“Hắt xì.”
Tư Đồ Sênh hắt hơi một cái.
Anh Hạo Hanh lặng lẽ cởi áo khoác ném lên người đối phương.
“Tôi không lạnh, là có người nhớ tôi thôi.” Nói là nói như vậy, nhưng Tư Đồ Sênh vẫn lôi lôi kéo kéo cái áo khoác.
Anh Hạo Hanh: “Người uy hiếp cậu đã biến mất rồi.”
Tư Đồ Sênh trả lời: “Ừ.”
“Vậy cậu còn nhận thêm việc không?”
“Việc gì?”
“Hộ tống tôi về nhà.”
Tư Đồ Sênh vuốt cằm: “Nhiệm vụ khó khăn như vậy, miễn cưỡng lấy anh năm trăm vạn là được rồi.”
Anh Hạo Hanh cười cười nhìn cậu, sau đó sảng khoái gật đầu: “Được.”
“Dứt khoát như vậy?”
“Ghi nợ trước đi.”
“Cậu ấm giàu có trời sinh đã ngậm chìa khóa vàng mà còn muốn ghi nợ? Mặt mũi ở đâu?”
“Cứ nợ trước đã. Chờ khi nợ đủ một tỷ, tôi liền lén lấy toàn bộ số tiền ba tôi cho để làm sinh lễ cưới vợ ra trả một lần.”
Thân là người đồng vốn chẳng đủ mua quan tài, Tư Đồ Sênh cảm thán: cậu ấm nhà giàu thật sự là loại sinh vật làm người ta chán ghét nhất quả đất này, không một ai vượt mặt được!
Nhằm khen ngợi Tề Triệu đã có cống hiến to lớn đối với địa cầu, cũng là để đề phòng anh ta bước theo con đường mà Hoa Đắc Thiên đã đi, nảy sinh mưu đồ gây rối hành tinh này, thời điểm Hạ Trăn rời khỏi, đã lưu lại đủ năng lượng cho anh, đồng thời muốn anh báo cáo với liên minh về tình trạng sau khi xuất phát.
Tề Triệu mỉm cười đáp ứng. Thế nhưng ngay khi Hạ Trăn chuyển dời tầm mắt, anh lập tức rút con chip của hệ thống liên minh ra, nhét vào khe cắm giả.
Thẩm Ngọc Lưu nhìn theo thân ảnh bận rộn của người nọ, lắc đầu nói: “Địa cầu gọi loại hành vi này là ‘qua cầu rút ván’.”
Tề Triệu đáp: ”Chúng tôi cũng vậy.”
Thẩm Ngọc Lưu tiếp lời: “Tôi nghĩ anh sẽ uyển chuyển mà chối bỏ.”
Tề Triệu: ”Dũng cảm gánh vác trách nhiệm là ưu điểm của tôi.”
Thẩm Ngọc Lưu: “Còn nói hoài không sửa là sở trường của anh.”
Tề Triệu khởi động lại hệ thống, sau đó phi thuyền bay lên trời xanh một lần nữa, vun vút lao ra khỏi tầng khí quyển.
Có lẽ bởi vì lưu lạc trong một thời gian dài, Thẩm Ngọc Lưu đã thật sự trở thành đữa con của vũ trụ, vừa nhìn thấy không gian thăm thẳm bên ngoài, trái lại cậu bất giác cảm thấy an tâm.
Tề Triệu khởi động hệ thống bước nhảy không gian, sau đó kéo Thẩm Ngọc Lưu ngồi vào khoang điều khiển, thắt dây an toàn.
Thẩm Ngọc Lưu nói: “Gặp lại Sở Anh Lan, tôi sẽ bắt gã bồi thường đến cái quần lót cuối cùng trên thân thể.”
“Đây là một cách ví von của người địa cầu, đại khái là khiến đối phương mất sạch sành sanh.”
“Cậu muốn nhìn thấy gã cởi sạch sành sanh?”
Thẩm Ngọc Lưu nghiêng đầu, cười cười với Tề Triệu: ”Nếu anh muốn mượn chuyện này để dời lực chú ý của tôi…”
Phi thuyền tiến vào bước nhảy không gian, ngũ quan hoàn toàn bị phong bế, Thẩm Ngọc Lưu và Tề Triệu đồng thời nhắm mắt, cau mày, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, để mặc nó nhảy nhót trong giãy dụa.
Cảm giác duy nhất còn sót lại, chính là xúc cảm ấm áp nơi hai bàn tay vẫn luôn kề sát không rời của cả hai người.
Phi thuyền ra khỏi bước nhảy không gian, khoang thuyền chậm rãi ổn định lại.
Tề Triệu mở to đôi mắt, cởi bỏ dây an toàn. Không đợi anh mở hệ thống thiết lập thời gian ra, thiết bị thông tin liên lạc đã liên tục nháy sáng. Thông tin được kết nối, khuôn mặt của La Mã Ni liền xuất hiện trên màn hình.
“Đại ca, ngài không thể lén lút bỏ lại chúng tôi vào mỗi lần đi tới địa cầu như thế được!”
Tề Triệu hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Hả?”
Thẩm Ngọc Lưu bổ sung: “Lịch địa cầu.”
La Mã Ni cúi đầu nhìn nhìn: ”Ngày 1 thánh 8 năm 2014, làm sao vậy? Ngày này có ý nghĩa đặc biệt gì à? A, hay là quốc khánh của Trung Hoa?”
…
Bọn họ đã trở lại rồi.
Thẩm Ngọc Lưu và Tề Triệu liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười ăn ý, hai bàn tay đang đặt bên người chẳng biết đã xiết chặt lại từ lúc nào.