*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
***** Anh Hạo Hanh nói: “Giá cả còn có thể thương lượng.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Đừng gặp lại nữa!”
Anh Hạo Hanh kiên trì: ”Tăng lên gấp đôi.”
Tư Đồ Sênh: ”Trước khi tôi nói ‘vĩnh biệt’, anh có khoảng thời gian ba giây để nói lời chào.”
Ngay sau đó, Anh Hạo Hanh cứ một giây lại nhả ra một chữ: “Năm - trăm - vạn.”
Tư Đồ Sênh xoay người, quay lưng về phía đối phương, xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra chiếc xe hơi ở bên ngoài, hít sâu, sau đó mỉm cười hồi đáp: “Nếu anh có thế khiến cho anh trai anh… Anh Lệ Cần tiên sinh thanh toán số tiền kia, vậy thì thành giao.”
Sắc mặt Anh Hạo Hanh đen đi một chút.
Tư Đồ Sênh lại lên tiếng: “Hiện tại anh đã hiểu được tâm tình lúc vừa rồi của tôi rồi chứ, thật giống như ăn phải ruồi bọ…”
“Được.”
Tư Đồ Sênh: ”…”
Anh Hạo Hanh tựa hồ suy nghĩ thông suốt được vấn đề gì, mặt mày hớn hở nói: “Để kẻ tôi ghét nhất chi tiền trả giúp phí dịch vụ mà tôi muốn dùng, nghe ra cũng là một chủ ý rất tốt.”
“Tôi hữu nghị nhắc nhở anh,” Tư Đồ Sênh lạnh lùng nói, “Cái kẻ đáng ghét vừa mới ngã chổng vó rồi nằm bẹt trên… ” Nói đoạn, cậu chỉ một ngón tay xuống phía dưới, ”… trên mặt đường xi măng kia, tôi khẳng định thời điểm anh ta nằm ở đó, sắc mặt tuyệt đối không phải là mừng rỡ như điên hay đắc ý mỹ mãn đâu.”
Anh Hạo Hanh đáp lời: ”Cuộc đời của anh ta không có mừng rỡ như điên hay là đắc ý mỹ mãn, chỉ có vĩnh viễn không biết đủ mà thôi.”
Tư Đồ Sênh lại nói: ”Nếu anh ta là một nguồn năng lượng, chúng ta có thể làm ra một cái động cơ vĩnh viễn rồi.”
Tâm tư Anh Hạo Hanh nảy lên một chút, sau đó mới bắt kịp tình tiết đối phương vừa nói: ”Tôi suýt nữa phải thừa nhận, cậu không vào học ở đại học A thực sự là một tổn thất của nhân loại. Cũng may, đúng lúc ấy tôi nhớ ra, mấy người như Einstein cũng không phải tốt nghiệp từ đại học A.”
“…” Tư Đồ Sênh lại ném một quyển sách tới ván cửa, “Trước khi tôi nhận được năm trăm vạn từ tiên sinh Anh Lệ Cần, tôi cự tuyệt nói chuyện với anh.”
Anh Hạo Hanh: ”Nói thêm một câu cuối cùng nữa.”
Tư Đồ Sênh trực tiếp xé hai miếng băng dính trong suốt dán chéo tại miệng mình.
Anh Hạo Hanh nói: ”Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, chúng ta hẹn gặp lúc bốn giờ chiều.”
Nghe vậy, Tư Đồ Sênh lập tức muốn hỏi vì sao phải gặp nhau trước bốn tiếng, thế nhưng miệng lại bị băng keo gắt gao dán chặt lại.
“Hết một câu rồi.” Dứt lời, Anh Hạo Hanh phi thường tuân thủ ước hẹn mà đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tư Đồ Sênh nhanh tay xé rớt miếng băng dính đang dán trên miệng mình, đau đến nhe răng trợn mắt.
Đúng lúc ấy, cửa văn phòng đột nhiên lại bị người đẩy ra.
Anh Hạo Hanh thăm dò mà tiến vào: “Chúng ta rốt cuộc có ra ngoài ăn cơm không?”
“Ăn cái đầu của anh ấy!”
Tư Đồ Sênh giơ một đống văn kiện trên bàn lên, đồng thời ngả người xuống ghế!
Cuối cùng, cơm, vẫn phải ăn.
Chẳng qua trong suốt quá trình dùng bữa, mặc kệ Anh Hạo Hanh có uy hiếp dụ dỗ hay là cười khẩy như thế nào, Tư Đồ Sênh vẫn thủy chung duy trì phong thái thanh cao lãnh tĩnh như thể ‘chúng ta chỉ là quan hệ ngồi cùng một bàn’, một câu cũng không hề nói.
Sau khi ăn xong, người bán hàng đưa hóa đơn tới.
Tư Đồ Sênh thanh cao lãnh tĩnh mà tiếp nhận hóa đơn, nhìn Anh Hạo Hanh nói: ”Hóa đơn bữa cơm này, chúng ta mỗi người một nửa.”
Anh Hạo Hanh lấy làm kinh ngạc.
Tư Đồ Sênh xé tờ giấy thành hai phần, đưa nửa có viết tổng chi phí cho đối phương, còn mình thì thản nhiên nhét nửa kia vào túi áo, đầu không ngoảnh lại mà lập tức bỏ đi.
Anh Hạo Hanh, người bán hàng: “…”
Tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình xung đột xảy ra giữa Anh Lệ Cần và Anh Hạo Hanh, Tư Đồ Sênh mười phần tin tưởng Anh Lệ Cần sẽ cự tuyệt vụ việc này. Song, chỉ có mười phần mà thôi, chín mươi phần còn lại là một dự cảm không rõ nguyên nhân, rằng Anh Hạo Hanh sẽ dùng một thủ đoạn bá đạo vô liêm sỉ nào đó khiến cho Anh Lệ Cần phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Quả nhiên, ba giờ chiều ngày hôm sau, Anh Lệ Cần mang theo một tờ chi phiếu tìm tới cửa.
Mặc dù xế chiều ngày hôm qua, cậu còn cùng Anh Hạo Hanh thảo luận làm sao để khiến tình trạng Anh Lệ Cần càng thêm ‘nghiêm trọng’, nhưng hiện tại trên mặt Tư Đồ Sênh gần như không nhìn ra bất luận sự bất mãn nào đối với người ở trước mặt này.
Có điều chỉ là gần như mà thôi.
Tư Đồ Sênh nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tờ chi phiếu, nói: “Anh đại thiếu.”
Anh Lệ Cần khiêm tốn đáp lời: ”Tư Đồ tiên sinh không cần khách khí, cứ gọi tôi là đại Anh tiên sinh là được rồi.”
Tư Đồ Sênh lại nói: “Tôi có thói quen thêm hai chữ ‘đế quốc’ ở phía sau từ Anh.”
Anh Lệ Cần: “Cậu cũng có thể gọi tôi là Anh tiên sinh.”
Tư Đồ Sênh: “Tuy rằng mới gặp nhưng lại như đã quen thân. Đừng trách tôi lắm chuyện, con người tôi không có ưu điểm gì, ngoại trừ nhiệt tình vì lợi ích chung, thực sự rất là nhiệt tình đấy. Ngày đó tôi cảm thấy quan hệ giữa anh và em trai anh hình như không được tốt lắm. Thật sự nghĩ không ra vì sao anh phải coi tiền như rác mà giúp anh ta chi trả khoản tiền kia.”
Anh Lệ Cần tiếp lời: ”Quan hệ giữa tôi và Tiểu Hanh tốt lắm.”
“Anh ta vật anh ngã xuống đất.”
Anh Lệ Cần hỏi: ”Nó đã từng vật ngã cậu chưa?”
Tư Đồ Sênh dùng sức lắc đầu.
Anh Lệ Cần mỉm cười: “Xem ra giao tình giữa các cậu cũng không có gì hơn cái này.”
Tư Đồ Sênh: “…” Trách không được Anh Hạo Hanh nói Anh Lệ Cần muốn phá hỏng anh ta, có loại anh trai ngứa đòn như thế này đích thực rất dễ biến thành một con ma cuồng bạo lực mà.
Anh Lệ Cần lại nói: “Nếu Tư Đồ tiên sinh không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước.”
Tư Đồ Sênh nói: “Một câu hỏi cuối cùng, anh có thể trả lời cũng có không, nhưng không cần đưa ra câu trả lời khách sáo.”
Anh Lệ Cần: “Xin cứ hỏi đi.”
Tư Đồ Sênh mở miệng: “Rốt cuộc Anh Hạo Hanh đã thuyết phục anh như thế nào?”
Anh Lệ Cần cúi đầu, rút một tấm danh thiếp từ cái hộp trên mặt bàn nhét vào túi áo của mình, lễ đỗ mà xa cách mỉm cười nói với Tư Đồ Sênh: ”Tạm biệt.”
Tư Đồ Sênh ôm cục tò mò khó nhịn mà nhìn bóng dáng đang rời đi của người nọ, âm thầm hối hận. Sớm biết thế vẫn là nên nghe qua câu trả lời khách sáo một chút.
Đúng bốn giờ, Anh Hạo Hanh liền xuất hiện ở dưới lầu.
Tư Đồ Sênh đội mũ lưỡi trai, đeo ba lô, lặng lẽ mà ngồi vào ghế sau xe ô tô.
Anh Hạo Hanh bất mãn bấm còi, chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
Tư Đồ Sênh nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Anh Hạo Hanh: “…”
Tư Đồ Sênh tiếp lời: “Đúng rồi, ta đã xây dựng cho mình một thân phận mới, anh đừng nhầm lẫn.”
Anh Hạo Hanh vừa khởi động xe, vừa nói: ”Cậu nói đi.”
“Tôi tên là Mỹ Đế.”
Anh Hạo Hanh mạnh mẽ đạp phanh.
Tư Đồ Sênh sớm đã có dự liệu, dùng đầu gối vững vàng đạp vào lưng ghế lái, nói tiếp: “Tên tiếng Anh là America.”
Anh Hạo Hanh nói: ”Hiểu rồi. Cái trên cổ người khác gọi là đầu, còn cổ cậu chính là gắn Washington (*) đi?”
(*) Washington: thủ đô của Mỹ
Tư Đồ Sênh tức giận: ”Đúng vậy, trong bụng còn chứa một cái Broadway (*), hiện tại đang ‘bùm bùm chát chát’ vì hồi hộp đấy, anh có muốn nghe một chút không?”
(*) Broadway: Một con phố dài nổi tiếng ở New York, nổi tiếng với các nhà hát
Anh Hạo Hanh nói: “Broadway mới xây dựng, đích xác là bị ảnh hưởng bởi phong cách của nhà hát Victoria ở Anh quốc, do đó Anh quốc có thể xem như cha nó.”
Tư Đồ Sênh cảm thấy đề tài này thực quỷ dị: ”Cha?”
Anh Hạo Hanh hỏi: ”Không phải bởi vì tôi họ Anh, cho nên cậu mới muốn lấy tên là Mỹ Đế sao?”
“… Không,” Tư Đồ Sênh trả lời, “Tôi chỉ là thích bầu không khí và nhịp sống của nước Mỹ nên mới chọn cái tên Mỹ Đế, đây là tên thân mật của tôi. Còn tên chính gọi là Kim Phát Tài, không được phản bác tôi, tên xấu mới dễ nuôi.”
Anh Hạo Hanh nhắc nhở: ”Tại bữa tiệc, có khả năng cậu sẽ có rất nhiều cơ hội tự giới thiệu.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Tính cách tôi đặt ra cho mình là thẹn thùng hay ngại, cho nên, khi tôi tự giới thiệu, xin mời anh nhất định phải ở bên cạnh tôi.” Dắt theo cô bạn gái tên gọi ‘Kim Phát Tài’, cậu không tin Anh Hạo Hanh không cảm thấy xấu hổ. Hừ, nếu cậu đã không được vui, vậy thì mọi người đều cùng không thoải mái luôn đi!
Anh Hạo Hanh nhìn xuyên vào kính chiếu hậu, nói: “Được.”
Tư Đồ Sênh lại tiếp tục: ”Hoàn cảnh gia đình tôi đặt ra là, mẹ chết sớm, sau đó ba cưới về một người mẹ kế, mẹ kế lại mang theo hai đứa con riêng vào nhà, thường xuyên ngược đãi tôi. Anh có ý kiến gì không?”
“Nếu Charles Perrault (*) và anh em Grimm (*) không có ý kiến, vậy thì tôi cũng không có ý kiến.”
(*) Charles Perrault là người đầu tiên xuất bản truyện Cô bé lọ lem, Anh em Grimm: tác giả truyện Cô bé lọ lem
Tư Đồ Sênh nói: “Khi học trung học, vì toàn tâm toàn ý nói chuyện yêu đương nên bỏ học. Sau đó lại cùng bạn trai chia tay, tới công trường khiêng gạch vác xi măng, ngủ gầm cầu, nhặt rác rưởi, nói chung có kinh nghiệm nhân sinh phi thường phong phú.”
Anh Hạo Hanh cười đến hai vai rung bần bật.
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Có ý kiến?”
Anh Hạo Hanh đáp: ”Không có. Tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Vinh hạnh? Vì sao?”
Anh Hạo Hanh nói: ”Bởi vì tôi đang vì thu hẹp khoảng cách giàu - nghèo mà cố gắng.”
Tư Đồ Sênh: ”…”
Một người người đàn ông mặc thử quần áo của phụ nữ sẽ có loại cảm giác quái dị không nói nên lời, kể cả bộ dạng anh ta cực kỳ xinh đẹp đi chăng nữa. Hai người, da mặt dày như Tư Đồ Sênh và cà lơ phất phơ như Anh Hạo Hanh, cũng không có ý định ở ngay trước mặt công chúng mà khiêu chiến cái nhiệm vụ gian nan này. Vì thế cho nên, bọn họ trực tiếp vọt vào trong tiệm, nhanh chóng vớ lấy mấy bộ quần áo, sau đó trở về nhà Anh Hạo Hanh, mời chuyên viên trang điểm lần trước tới.
Chuyên viên trang điểm nọ nhìn thấy Tư Đồ Sênh thì thập phần hưng phấn, liên tục yêu cầu lần này hoá trang xong phải làm cho cô chụp lại ảnh làm kỷ niệm.
Tư Đồ Sênh cự tuyệt.
Lý do của cậu ta cực kì cảm động: “Không thể để cho chị em phụ nữ quá thất vọng với hiện thực!”
Nghe vậy, chuyên viên trang điểm rất muốn cầm cái ghế đang ngồi dưới mông mà nện lên đầu cậu.
Cô nàng suy nghĩ một chút, lại nói: ”Vậy không thể chụp một tấm trong diện mạo đàn ông sao? Không chừng sẽ làm phụ nữ càng thêm tin tưởng vào cuộc sống!”
Tư Đồ Sênh đáp lờ: “Không, quá mức tin tưởng, kết quả chính là càng thấy vọng với hiện thực hơn!”
Chung quy cô cảm thấy ghế vẫn là không đủ, có thể kêu Anh nhị thiếu cùng bưng cái bàn kia lên phang cậu ta không?