*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mít
*****
Tư Đồ Sênh vừa tập tễnh đi vào phòng vừa rút điện thoại ra nhắn tin cho La Mật: ‘Đang ở đâu?’
La Mật nhanh chóng hồi âm: ‘Hô hô, ở nhà hấp cua.’
Tư Đồ Sênh lại nhắn: ‘Nhị cục tiền muốn mời cô giúp nâng cao gu thẩm mĩ ăn mặc một chút.’
La Mật: ‘Hắc hắc, nâng cao rồi có thể nhận được hai cân cua biển không?’
Tư Đồ Sênh: ‘Xin ông xã cô một bộ tài liệu của Tống Hỉ đi.’
La Mật: ‘Oa oa~~~ Có cua làm phần thưởng hay không?’
Tư Đồ Sênh: ‘Ha ha! Tìm được Tống Hỉ liền có.’
La Mật: “A a, được được.’
Sau khi Tư Đồ Sênh tắm xong, quấn khăn tắm đi ra ngoài liền nhìn thấy một bộ quần áo mới tinh được đặt ngay ngắn ở trên chiếc giường trong phòng khách. Bộ đồ này vô cùng đầy đủ, ngay cả quần lót cũng có.
Cậu thay quần áo rồi đi xuống lầu, chỉ thấy Anh Hạo Hanh đang nhận hàng giao tới tận nhà.
“Cảm ơn. Ăn gì?” Hai mắt Tư Đồ Sênh sáng bừng.
Anh Hạo Hanh đáp, “Tôi ăn Pizza.”
“Cảm ơn đã chiêu đãi.” Tư Đồ Sênh xách túi định đi ra ngoài nhưng lại bị Anh Hạo Hanh nhanh tay nhanh mắt cản lại. Hai người bọn họ mũi chạm mũi, mắt đối mắt mà chằm chằm nhìn thẳng vào nhau.
Tư Đồ Sênh lên tiếng phá vỡ trạng thái giằng co, “Tôi cũng đói rồi.”
Anh Hạo Hanh mở hộp Pizza ra, “Hỏi một câu cho cắn một miếng.”
“Tôi vừa mới đồng ý sẽ mời cấp dưới ăn cua biển.”
“Chỗ này rất khó bắt xe, nhất là thời điểm hiện tại. Nếu đi ra ngoài lúc này có lẽ một tiếng sau mới gọi được.”
“Có một loại dịch vụ tên là ‘gọi xe qua điện thoại’.”
“Nếu cậu gọi được xe, phải mất nửa tiếng mới vào được nội thành, bây giờ lại đang là giờ cao điểm ăn uống, có thể cậu sẽ phải xếp hàng rất lâu mới tìm được chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống rồi còn phải chờ đầu bếp nấu và phục vụ mang lên…”
Bụng Tư Đồ Sênh rất đúng lúc mà ‘rột rột’ mấy tiếng, cậu thở dài, “Nhưng đáng tiếc là ở đây chỉ có thể ăn Pizza.”
“Hình như hôm qua thím Ngô có hầm vi cá, nướng cá tuyết và cả thịt bò bít tết…”
Nghe thế, Tư Đồ Sênh lập tức xoay người đi về phía phòng ăn.
“Vấn đề thứ nhất.” Anh Hạo Hanh cắn một miếng pizza, khoan thai hỏi, “Vì sao cậu lại đến Thiên đường Tả Ý?”
Tư Đồ Sênh buộc nút tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc lấy thịt bò bít tết và cá tuyết nướng từ trong lò vi sóng ra ngoài. Cậu đặt thức ăn lên bàn, dùng đũa gặp một miếng cá bỏ vào miệng, sau khi xác định mùi vị không tồi mới lơ đễnh đáp, “Không phải anh đã thấy rồi sao? Xông vào nhà trống.”
“Bảo an ở Thiên đường Tả Ý đã báo với cảnh sát rồi. Tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui khi nhận được điện thoại khai báo đấy.”
“Bọn họ cũng rất thích nghi phạm khai ra kẻ đồng lõa.” Tư Đồ Sênh vừa ăn vừa nói, miệng mồm liên tục không ngừng.
Anh Hạo Hanh kéo đĩa thịt bò bít tết và chén cá tuyết nướng về phía mình.
Tư Đồ Sênh dừng chiếc đũa ở giữa không trung, “Làm sao anh tìm được tôi?”
“Biển số xe.”
Hoàn toàn chính xác! Với thế lực của nhà họ Anh mà nói, muốn lần theo dấu vết của một chiếc xe quả thực không khó. Tư Đồ Sênh nhìn thái độ nghiêm túc khi trả lời của đối phương liền buông đũa, bưng bát vây cá lên ‘sùn sụt’ mà húp sạch, sau đó mới tiếp lời, “Đám người đeo kính đen kia đã từng xuất hiện ở đó.”
Anh Hạo Hanh hỏi, “Cô gái kia nói như vậy? Đám người kia rốt cuộc là ai?”
Tư Đò Sênh đặt bát xuống, “Không biết. Khi tôi đến đó đã thấy không còn một ai nữa rồi.”
“Cậu tra ra được cái gì nữa?”
Nghĩ nghĩ một chút, Tư Đồ Sênh không trả lời mà hỏi ngược lại đối phương, “Anh có biết Tống Hỉ không?”
“Ai?”
“Một nhân viên đã nghỉ việc của tập đoàn Viễn Giang.”
“Cậu muốn bảo tôi giúp cậu điều tra lý lịch của anh ta?” Anh Hạo Hanh cười rộ lên, ngoài mặt xán lạn đến chói mù mà những tính toán trong lòng cũng chất chồng một đống. Bỗng chốc anh giống hệt như một con cáo già đợi chờ gà non tự mình tìm tới cửa.
Đáng tiếc, Tư Đồ Sênh không thuộc họ nhà gà. Cậu bình tĩnh ngồi cắt thịt bò bít tết, “Anh ta đổi tên thành Tống Xuân Lâm, là chủ nhân của căn nhà mà đám người áo đen kia tạm trú.”
Anh Hạo Hanh nói, “Nếu Tống Hỉ đã từng là nhân viên của tập đoàn Viễn Giang, vậy anh ta hẳn là đồng nghiệp của ông chú nhà Trương Duy Triêu. Cậu hoài nghi giữa bọn họ từng có khúc mắc?” Nếu có một mối quan hệ như thế, khả năng Tống Xuân Lâm ném đá giấu tay thuê người hãm hại Trương Duy Triêu hiển nhiên có thể giải thích rõ ràng.
Tư Đồ Sênh nói, “Trước khi chân tướng được phơi bày, tôi phải giữ lại toàn bộ những giả thiết được coi là hợp lý.”
Anh Hạo Hanh hỏi, “Giúp cậu thì tôi được lợi ích gì?”
Tư Đồ Sênh vô lại mà xòe tay, “Nói về tiền bạc, anh nhiều hơn tôi. Nói về điều tra, tôi lại không giúp gì được anh. Nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất mà tôi có thể đưa cho anh để bày tỏ lòng biết ơn chân thành, chỉ có lục phủ ngũ tạng mà thôi.”
Anh Hạo Hanh đáp lại, “Đó chính là cái mà tôi không thích nhất.”
Tư Đồ Sênh nói, “Nếu như tôi nói việc này hoàn toàn là lao động công ích, ngay cả một lời cảm ơn cũng không có, vậy thì anh có thể đẩy đồ ăn trên bàn về lại chỗ tôi không?”
“Không.” Anh Hạo Hanh nói, “Tôi sẽ dùng máy hút bụi hút hết đống đồ ăn mà cậu vừa mới ăn vào ra.”
Tư Đồ Sênh giả bộ cười cười, hàm hồ mà lẩm bẩm một câu, “Không hổ là ‘nhị cục tiền’, ngay cả máy hút bụi cũng quý giá hơn so với con nhà người ta a!”
“Nhị cục tiền?” Anh Hạo Hanh cực kỳ thính tai.
Nhưng tai Tư Đồ Sênh lại càng thính hơn, “Điện thoại của anh kêu kìa.”
Anh Hạo Hanh cũng đã nghe thấy, sau khi bỏ lại một cái liếc mắt cảnh cáo, anh liền đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.
Tư Đồ Sênh nắm bắt thời cơ cắn vào một miếng thịt bò lớn, thuận tiện tiêu diệt luôn một miếng pizza. Đến khi Anh Hạo Hanh quay trở lại, cậu đang phồng mang trợn má vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa đi tới đi lui trong phòng ăn.
“Máy hút bụi ở ngay trong nhà kho.” Anh Hạo Hanh nhắc nhở.
Tư Đồ Sênh làm một động tác như muốn ‘uống nước’, thấy Anh Hạo Hanh không có phản ứng gì liền mở vòi nước trong bếp ra, ghé sát tới, há miệng…
“Này!” Anh Hạo Hanh bị hành vi phóng khoáng đến mức vô cùng nhếch nhác kia của cậu làm cho khiếp sợ không nói nên lời. Anh lập tức ôm lấy thắt lưng của đối phương, dứt khoát kéo người về phía sau.
Tư Đồ Sênh vì ăn quá nhanh mà cổ họng cùng với yết hầu nghẹn ứ một hồi. Bị người kia kéo mạnh một cái như thế, thức ăn trong dạ dày liền cuồn cuộn dâng lên, theo một tiếng ‘ọe’ mà phun ra hết cả.
Anh Hạo Hanh không kịp rút tay về, vừa vặn lĩnh đủ.
…
Sau một hồi an tĩnh đến quỷ dị, thanh âm gầm gừ đầy kìm nén của Anh Hạo Hanh vang lên, “Đi dọn sạch cho tôi.”
Rời khỏi nhà tắm chưa được mấy tiếng đồng hồ, Tư Đồ Sênh lại lóc cóc trở vào, tự mình tắm rửa lại một phen. Khi cậu quấn khăn tắm đi ra bên ngoài, trên giường lần này không có quần áo mới nữa, chỉ có một người đang mặc quần áo mới ở đó mà thôi.
Anh Hạo Hanh nghiêng người dựa vào thành giường, lật lật mấy trang sách đang cầm trên tay.
Tư Đồ Sênh ghé mắt nhìn phần bìa cuốn sách, nói, “ ‘Thiên Vương’? Cái người ở trên ảnh bìa có chút quen mắt nha, sách nói về cái gì vậy?”
“Một người địa cầu đi tới hành tinh khác, toàn là ba hoa bốc phét cả thôi.” Anh Hạo Hanh khép sách, tùy tiện ném sang một góc, chuyển tầm mắt lên nửa thân trên trần trụi của Tư Đồ Sênh, lưu luyến bịn rịn không thôi.
Anh Hạo Hanh nói, “Nếu chín bảy phần, hẳn là có thể nhâm nhi được.”
“Quần áo đâu?”
“Thùng rác.”
“Phòng anh đâu?”
“Làm gì?” Anh Hạo Hanh cảnh giác.
“Cho tôi một bộ.”
“Tôi thiếu nợ cậu sao?”
Tư Đồ Sênh tự ý đi ra ngoài.
Anh Hạo Hanh nhanh chân đuổi theo, chỉ thấy người nọ đứng giữa hành lang, nhìn trái nhìn phải một chút sau đó trực tiếp đi thẳng tới lầu ba. Lầu ba đã được chỉnh sửa thành một không gian mở, phòng ngủ, phòng sách, phòng tắm, có thể nhìn không sót một cái gì.
Tư Đồ Sênh cũng không vội vã lục tìm quần áo, mà thưởng thức một chút về cách bố trí trong phòng, “Anh thích màu tím?”
Anh Hạo Hanh đảo mắt nhìn lên bức tranh trừu tượng chiếm đến phân nửa diện tích của bức tường, nhàn nhạt nói, “Người khác tặng.”
“Anh không giống loại người sẽ bày một thứ không hợp ý mình ở trong phòng ngủ. Tôi thích màu vàng.” Tư Đồ Sênh chỉ vào đầu giường, “Ở đó để thêm một đôi bình hoa bằng vàng nhạt, nhất định sẽ đẹp vô cùng.”
Anh Hạo Hanh nhướn mày, “Cậu đây là đang ngỏ lời muốn ở chung với tôi sao?”
“… Đây là tủ quần áo của anh?” Cậu chỉ vào hai cánh cửa thủy tinh thật lớn.
Anh Hạo Hanh vươn tay đè lại cánh tủ đang bị người nào đó chầm chậm mở ra, “Của tôi!”
“Tiền taxi anh còn chưa trả.”
“Phí sử dụng phòng tắm nhà tôi.”
“Anh còn nợ tôi một cái xe máy điện.”
“Cậu dùng phòng tắm những hai lần.”
Tư Đồ Sinh tức giận nhưng vẫn mỉm cười, “Nước trong phòng tắm nhà anh là nước suối Evian (*) sao?”
(*) Evian: nhãn hiệu nước suối như là Lavie vậy
Anh Hạo Hanh nghiêng người chen mặt vào giữa mặt cậu và cánh tủ, “Cái giá này rất nhiều người sẵn lòng trả đấy.”
“Ừ, hơn nữa, mục đích sau cùng của bọn họ là được anh đứng ở bên cạnh giúp bọn họ kỳ lưng.” Thân là người thừa kế của hai đại gia tộc Anh – Giang, giá trị của Anh Hạo Hanh không cần phải bàn cãi, không những thế, anh ta còn có vẻ ngoài đẹp trai xán lạn, được hoan nghênh là việc tất nhiên.
Anh Hạo Hanh nói, “Tôi có một điều kiện.”
Tư Đồ Sênh sửa sửa lại khăn tắm đang quấn trên người, “Tôi cảm thấy giữ nguyên bộ dáng như hiện tại đi ra ngoài cũng rất đẹp trai.”
Anh Hạo Hanh lập tức tránh đường.
Tư Đồ Sênh nhanh chóng mở tủ quần áo, thò tay vào trong đống áo T Shirt trắng và quần Jeans tìm quần lót, “Không có quần lót sao?” Dứt lời một cái quần lót từ thì chụp lên đầu cậu.
…
Tư Đồ Sênh kéo quần lót xuống, xoay lưng về phía Anh Hạo Hanh, mặc vào.
Mặc dù động tác của cậu cực nhanh, nhưng Anh Hạo Hanh vẫn kịp nhìn thấy hai khối tròn tròn căng căng nhẵn bóng thoáng lộ ra chỉ trong giây lát kia.
Tư Đồ Sênh mặc xong quần lót và quần Jeans, liền cầm áo T Shirt quay đầu lại. Chỉ thấy Anh Hạo Hanh đang ôm một cái túi đứng ở cạnh cửa, cậu hỏi, “Anh thẹn thùng cái gì?”
Anh Hạo Hanh ném cái túi lại cho cậu.
Tư Đồ Sênh bắt lấy, sau đó thuận tay đặt xuống mắt đất, do dự một lúc rồi mở ra. Ngay sau đó, mắt Tư Đồ Sênh lập tức sáng lên, cậu lấy ra một cọc tiền, sau khi xác định tất cả đều là tiền thật chứ không phải là độn một xấp phiếu giảm giá ở giữa mới thỏa mãn cười, “Xe máy điện của tôi va đụng nhiều lần, mỗi một vết xước đều là độc nhất vô nhị, quả thực là phiên bản số lượng phi thường giới hạn. Cái giá này đúng là rất hợp tình hợp lý rồi!”
“Có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu.”
“Tôi bán tài nghệ không bán thân.”
“Ngày mai cùng tôi đi tới một chỗ.”
“Tôi chỉ bán ngôn từ chứ không bán võ.”
“Vũ hội hóa trang, càng xấu càng tốt.”
Tư Đồ Sênh ném lại cọc tiền vào trong túi, chỉ vào mặt mình, nói, “Cư nhiên có người nhẫn tâm tàn phá gương mặt khôi ngô tuấn tú, phong nhã hào hoa bậc nhất này sao? Anh điên à!”
Anh Hạo Hanh nhún vai, “Trả tiền trở về chỗ cũ.”
Tư Đồ Sênh ôm chặt túi tiền, “Để tránh anh gây đau khổ cho người khác, tôi chỉ đành hy sinh bản thân một chút mà thôi. Không bằng, tôi hóa trang thành Quasimodo, còn anh hóa trang thành Esmeralda nhé (*).”
(*)Quasimodo vàEsmeralda: là hai nhân vật trong tiểu thuyết Thằng gù trong nhà thờĐức Bà của nhà văn Victor Hurgo.Quasimodo: chàng gù xấu xí,Esmeralda: thiếu nữ xinh đẹp. Chú thích hình:
Anh Hạo Hanh, “Phoebus (*).”
(*)Phoebus: vị đại úy hào hoa phong nhã cũng trong bộ tiểu thuyết trên, Chú thích hình:
“Anh là cái tên hoa hoa công tử bội bạc phụ tình!”
“Claude (*).”
(*) Claude: Nhà hóa học vĩđại thế kỷ thứ 18, một nhân vật bề ngoài hết sức bình thường, có thể nói là không cần hóa trang gì cả :v
“Vậy không bằng hóa trang thành Nhạc Bất Quần còn đặc sắc hơn, ít ra còn được hóa trang.” Tư Đồ Sênh tùy tiện vắt túi tiền lên vai, ngáp một cái, “Tôi đi ngủ một giấc. Anh chuẩn bị đạo cụ hóa trang đi, trước khi xuất phát ba tiếng thì gọi tôi.”
Anh Hạo Hanh hỏi, “Cậu đi đâu?”
“Ngủ. Không thì làm sao có sức lực để bảo vệ anh tại buổi vũ hội hóa trang?”
“Bảo vệ tôi?”
Tư Đồ Sênh nói, “Bình thường hẳn là anh sẽ không tốn nhiều tiền để thuê một người cùng mình tham gia lễ hội hóa trang như thế. Lý do duy nhất chính là anh khiến cho người người căm phẫn, ai ai cũng muốn thủ tiêu, cho nên mới phải cần đến một tay vệ sĩ mạnh mẽ và hữu lực!”