Thiên Vương Điện

Chương 42: Ai dám bắt nạt vợ tôi thì sẽ có kết cục như cái bàn này




Cả phòng họp đều im lặng, thậm chí có thể nghe rõ tiếng kim rơi!

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hạ Cường vang lên.

Anh nhấn nút trả lời trên điện thoại, áp vào tai nghe một giây rồi đưa điện thoại cho Chu Diễm Hân.

Chu Diễm Hân không hiểu tại sao.

“Sếp Tôn gọi đấy”, Hạ Cường cười nói.

"Sếp Tôn hả?"

Trái tim của tất cả mọi người đập thình thịch.

Hạ Cường cố ý mở loa ngoài. Chu Diễm Hân đưa điện thoại lên tai, hơi căng thẳng nói: "Sếp Tôn, chào ông!"

"Cô Chu, chúng tôi đã biết chuyện cô rời khỏi tập đoàn Chu Thị rồi”.

"Sau khi nghiên cứu, chúng tôi đã đánh giá rằng phẩm hạnh của tập đoàn Chu Thị có vấn đề nghiêm trọng, vì vậy chúng ta sẽ chấm dứt mọi mối làm ăn với tập đoàn Chu Thị!"

"Đồng thời chúng tôi cũng rất đề cao phẩm chất làm người của cô Chu, nghe nói cô sắp thành lập công ty. Tập đoàn Tôn Thị chúng tôi rất vui được tiếp tục hợp tác với cô Chu!"

"Chúng tôi đã soạn thảo lại hợp đồng, bây giờ cô có thể tới ký!"

Chu Diễm Hân ngơ ngác nhìn Hạ Cường, đầu óc trống rỗng.

Chuyện gì thế này?

Tôi vừa bị nhà họ Chu đuổi ra khỏi cửa mà bên phía tập đoàn Tôn Thị của ông đã biết ngay rồi sao?

Tôn Trọng Hoa ông là thầy bói hả?

Vả lại, sao ông biết tôi sắp thành lập công ty. Vừa nãy Hạ Cường chỉ nói bừa một câu, ngay cả tôi cũng không biết!

Ông thậm chí đã soạn thảo hợp đồng xong xuôi, ông đang đùa tôi à?

Tuy nhiên, sắc mặt của Chu Tử Mạn và các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Chu đều thay đổi, Chu Chấn Quốc bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.

"Chu Diễm Hân, tất cả những chuyện này đều do chị bày ra đúng không?”

"Chị vẫn luôn bày mưu tính kế hãm hại nhà họ Chu”.

"Đồ vong ân phụ nghĩa, con đàn bà khốn nạn ăn cháo đá bát”.

Khuôn mặt Chu Tử Mạn đỏ bừng lao về phía Chu Diễm Hân, nhưng bị Hạ Cường chặn lại giữa chừng.

Bốp!

Hạ Cường tát thẳng vào mặt Chu Tử Mạn, khiến cô ta văng ra xa ba mét: "Trước đây tôi đã luôn nhẫn nhịn cô bởi vì cô vẫn được coi là người thân của vợ tôi”.

"Nhưng bây giờ, nhà vợ tôi không liên quan gì đến nhà họ Chu các người nữa”.

"Nhắc nhở mọi người có mặt ở đây một câu, từ nay về sau bất kỳ ai trong nhà họ Chu các người nếu dám bắt nạt vợ tôi thì sẽ có kết cục như cái bàn này”.



Rầm...

Hạ Cường đấm mạnh vào mặt bàn hội nghị trước mặt.

Mặc dù bàn được làm bằng gỗ, nhưng dày ít nhất bảy tám centimet, cú đấm của anh lại có thể đập nát nó!

Mọi người hoàn toàn kinh hãi!

Đây còn là con người không? Mẹ kiếp, là quái vật hả?

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, ngay cả Chu Tử Mạn và Chu Chấn Quốc cũng bị dọa sợ.

Lúc này, Hạ Cường giống như đột nhiên trở thành trụ cột của gia đình Chu Diễm Hân!

Cả gia đình bước ra khỏi công ty, đến thẳng tập đoàn Tôn Thị dưới sự chỉ dẫn của Hạ Cường.

Tôn Trọng Hoa không hề nói đùa, bọn họ vừa đến tập đoàn Tôn Thị, đối phương đã lập tức đưa hợp đồng mới ra.

Không chỉ hợp đồng dự án Thành Trung Thành, ngay cả những dự án hợp tác giữa Tôn Thị và nhà họ Chu trước đây đều được lập kế hoạch ở trong đó.

Sau khi ký xong hợp đồng trở về nhà, đầu óc Chu Diễm Hân vẫn trống rỗng, cô mơ mơ màng màng như một giấc mơ.

"Hạ Cường, chuyện này... rốt cuộc là sao?”

"Tập đoàn Tôn Thị không phải kẻ ngốc. Em vốn dĩ là người phụ trách dự án đó, sao có thể tự giở trò, lấy đá đập vào chân mình được chứ?”

"Không phải rõ ràng là nhà họ Chu có người muốn hại em sao?"

"Ngay cả mẹ cũng có thể nhìn ra chuyện này. Huống hồ là loại người như Tôn Trung Hoa?"

Sắc mặt Tăng Hồng Anh bên cạnh trở nên u ám: "Hạ Cường, cậu có ý gì? Cậu vòng vo như vậy ý muốn nói đầu óc tôi có vấn đề phải không?”

Hạ Cường vội vàng cười nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con chỉ lấy ví dụ thôi mà”.

"Hừ! Chú ý lời nói, cẩn thận tôi đá cậu ra ngoài luôn đấy”.

Tăng Hồng Anh lườm Hạ Cường, nhưng sau đó lại nở nụ cười: “Nhưng Hạ Cường, vừa nãy cậu làm rất tốt, nhà chúng ta chịu ấm ức ở nhà họ Chu đã đủ rồi, bây giờ cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, trái lại còn thoải mái hơn nhiều”.

Chu Diễm Hân cũng thở dài, nói: "Đúng vậy, cảm giác như cả người được thả lỏng”.

"Nhưng mẹ à, từ lúc trở về bố cứ nhốt mình trong phòng, mẹ đi khuyên nhủ bố đi”.

"Ông ấy vẫn không đành lòng cắt đứt quan hệ với đám dúc sinh nhà họ Chu, còn dám nổi giận, xem mẹ xử lý ông ấy như thế nào”.

Tăng Hồng Anh bước vào phòng, hùng hổ chửi rủa.

Chu Diễm Hân nghiêm túc nhìn Hạ Cường, nói: "Hạ Cường, anh muốn em thành lập công ty thật sao?"

"Em cho rằng anh đang đùa với em à?"

"Bây giờ sếp Tôn tín nhiệm em như vậy, đây là cơ hội tốt để em phát triển nhanh chóng!"



"Nhưng...”

Khuôn mặt Chu Diễm Hân hơi phiền muộn: "Em không có tiền!"

"Anh có”, Hạ Cường nói: "Trước đây anh làm ăn mày ở nước ngoài cũng dành dụm được không ít đấy”.

"Cút...”, Chu Diễm Hân tức giận mắng Hạ Cường: "Đừng đùa với em”.

"Được rồi”.

Hạ Cường nhún vai: "Đúng là anh không có tiền đưa cho em thành lập công ty, nhưng chúng ta có thể vay!"

"Vay hả?", Chu Diễm Hân sửng sốt: "Muốn thành lập một công ty thời trang, ít nhất phải có hàng chục triệu tệ, với số bất động sản ít ỏi của chúng ta, sao có thể sử dụng làm tài sản thế chấp được chứ?"

Hạ Cường nhe răng cười, để lộ một hàm răng trắng.

Anh lấy bản hợp đồng đã ký với nhà họ Tôn ra đặt ngay trước mắt Chu Diễm Hân: “Em ngốc thật đấy, có hợp đồng lớn này đảm bảo, dùng nó làm thế chấp thì em muốn vay bao nhiêu cũng được”.

"Hợp đồng có thể sử dụng làm tài sản thế chấp được sao?", Chu Diễm Hân lắc đầu như trống bỏi: "Anh đang đùa em hả?"

"Có lẽ ngân hàng khác không được, nhưng có một ngân hàng chắc chắn là được!"

"Ngân hàng nào cơ?"

"Ngân hàng Kim Mẫu Đan!"

Mấy ngày kế tiếp, nhà họ Tôn và nhà họ Chu cắt đứt mọi quan hệ hợp tác làm ăn, khiến tập đoàn Chu Thị rơi vào khủng hoảng.

Cộng thêm việc bên phía Thành Trung Thành đã truyền ra tin tức hủy bỏ tư cách tham gia của tập đoàn Chu Thị càng khiến nhà họ Chu thêm sa sút.

Trong biệt thự nhà họ Chu, tất cả mọi người đều sốt ruột như kiến trên chảo lửa.

"Bố, bây giờ bên phía Tôn Thị chấm dứt mọi hợp tác làm ăn với chúng ta, không chỉ khiến nguồn vốn đầu tư của dự án lớn bị chết đứng, mà những mặt hàng tồn kho của các dự án khác cũng không có cách nào xuất ra được, không có nguồn vốn hoàn về, chuỗi vốn sắp bị phá vỡ”.

"Hơn nữa, bởi vì tư cách gia nhập Thành Trung Thành bị hủy bỏ, một số đối tác đang dự định gia hạn hợp đồng với chúng ta đã từ chối ký gia hạn hợp đồng”.

"Bây giờ nếu chúng ta kiện tập đoàn Tôn Thị ra tòa, căn bản không đủ thời gian, mà tiền của công ty chúng ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng!"

Con trai cả của Chu Chấn Quốc là Chu Chí Cường và con trai thứ hai là Chu Chí Hoa, lần lượt nói ra tin xấu.

Mỗi tin tức đều khiến gân xanh của Chu Chấn Quốc nổi lên.

Đám người nhà họ Chu bên cạnh cũng than khóc. Không ai ngờ rằng lần này nhà họ Chu lại rơi vào tình thế khó khăn như vậy.

Con gái út của Chu Chấn Quốc là Chu Lệ Bình cũng sốt sắng nói: "Bố, nếu tiếp tục như vậy thì nhà họ Chu chúng ta sẽ xong đời”.

"Vòng tuần hoàn ác tính này tiếp tục, một khi chuỗi vốn bị phá vỡ hoàn toàn thì nhà họ Chu chúng ta sẽ phải tuyên bố phá sản”.

"Bây giờ nên làm thế nào đây?"

Chu Chấn Quốc hít một hơi thật sâu, nói: “Để vượt qua cửa ải khó khăn này, chúng ta cần bao nhiêu tiền?”

Chu Lệ Bình trả lời: "Ít nhất hai mươi triệu tệ!"